Lăng Tiêu cự tuyệt đề nghị đi cùng của Lý Thiên Lạc. Vẫn biết Lý Thiên Lạc làm vậy là sợ ca ca hắn gây bất lợi đối với Lăng Tiêu, nhưng Lăng Tiêu cũng không xem trọng chuyện này. Lý Thiên Liệt ghi hận Lăng Tiêu là chuyện đương nhiên. Giết chết cao cấp võ giả hắn vừa thu nhận ngay giữa đường, lại khiến hắn có khổ mà không nói nên lời, còn phải nhận một cái đại nhân tình của Lăng Tiêu. Cho dù là người bình thường sợ cũng khó mà nuốt trôi cục tức này, huống chi là người trong hoàng tộc, tương lai là hoàng đế bệ hạ! Hôm nay Lý Thiên Liệt đã bị mất mặt lắm rồi. Đòi lại thì nhất định sẽ đòi, nhưng tuyệt đối sẽ không lập tức động thủ với Lăng Tiêu. Đừng nói là Lăng Tiêu bọn họ khẳng định có phòng bị. Cho dù không phòng bị, một khi Lăng Tiêu gặp chuyện không may, người khác khẳng định sẽ đem hết nghi ngờ đổ lên đầu hắn. Hơn nữa Lăng Tiêu cũng biết, Lý Thiên Liệt tuyệt đối là một người biết ẩn nhẫn. Một người như vậy, thường lòng dạ sâu hiểm, sẽ không làm chuyện ngu ngốc. Quả nhiên, xe ngựa của Lăng Tiêu cùng Isa bình an về tới Học viện Đế quốc. Đi trên con đường đại lộ dẫn vào học viện, Isa đút hay tay vào túi, nhẹ nhàng đá mấy hòn đá nhỏ dưới chân, cảm thụ sự yên ả trữ tình của đêm, nhẹ giọng nói: - Lăng Tiêu ca ca, có phải anh đã đột phá thiên mạch rồi không? Lăng Tiêu gật gật đầu. Isa phấn khởi cười: - Hay quá. Muội vẫn luôn tin tưởng, Lăng Tiêu ca ca sẽ thành công! Lăng Tiêu cười bình thản, ánh mắt ấm áp nhìn thoáng qua Isa. Cô gái ngây thơ ngượng ngùng ở trước mặt hắn đây, là người duy nhất sau khi hắn đến thế giớ này, không tính gia đình hắn, nhất nhất tin tưởng hắn! Thậm chí còn tin tưởng hắn hơn Thượng Quan giáo sư. Cho nên Lăng Tiêu cũng thích ở cùng với Isa. Những khi đó, hắn thường có cảm giác bình yên ấm áp. Loại tình cảm này, trước kia hắn chưa từng trải nghiệm, làm cho trong lòng Lăng Tiêu có chút sợ hãi, mông lung lại có chút mong chờ! Cho tới nay, ngay cả ở Tu Chân giới vẫn đang tranh luận một vấn đề: hữu tình đạo là đại đạo, hay vô tình đạo là đại đạo! Nghe nói có vị tiên nhân sau khi phi thăng truyền xuống lời dặn là: nghìn vạn sông lớn, đều về một bể! Lăng Tiêu vẫn chưa hiểu được những lời này. Kiếp trước hắn tu theo vô tình đạo. Toàn bộ Thục Sơn kiếm phái cũng gần như tu luyện vô tình đạo, cho rằng hữu tình đạo chỉ là tiểu đạo. Nguyên là vì tuổi thọ của người tu chân có hạn, chỉ cần dính vào lưới tình, linh đài không thanh tịnh sẽ sinh ra những cảm xúc tạp nham ảnh hưởng tới quá trình tu luyện. Cho nên, ở tu chân giới, hầu hết các môn phái, đều là tu luyện vô tình đạo. Cho dù là kết thành đạo lữ, hơn phân nửa cũng là như thế! Mà Lăng Tiêu từ khi đến Thương Lan đại lục, mọi thứ đều không giống với tu chân giới. Hắn cảm nhận được linh khí tràn ngập trong thiên địa, lại cảm nhận nhân tình thế thái của thế tục, lại thấy tâm cảnh của mình tiến bộ rõ rệt. Thầm nghĩ chẳng nhẽ đây chính là nhập thế tu hành mà sư phụ nói trước kia sao. Lăng Tiêu bỗng nhiên có chút ngộ, nhớ tới một câu nói tinh diệu tuyệt luân: đạo pháp tự nhiên! Đúng vậy. Tu luyện chỉ cần bền lòng là được, cần gì phải để ý hữu tình hay vô tình? Cứ thuận theo tự nhiên là được. Tựa như người thường tuổi thọ chỉ chưa đến trăm năm, nhưng họ khi còn sống trải qua đủ cay đắng ngọt bùi, vui buồn, đoàn tụ xa cách. Cho nên nói, người thường tuy tuổi thọ ngắn ngủi nhưng rất đầy đủ! Lúc này linh đài của Lăng Tiêu thanh minh, hắn tiến vào một cảnh giới huyền diệu, thiên địa linh khí ở xung quanh nhanh chóng tụ về phía Lăng Tiêu! Lăng Tiêu mỉm cười vui vẻ, làm Isa đang đứng bên cạnh sửng sốt. Nàng chưa bao giờ thấy Lăng Tiêu ca ca lộ ra vẻ tươi cười như thế, rất là quyến rũ! Y Toa vội cúi đầu, che dấu những bối rối trong tim mình, dường như chúng đang lan dần trên khuôn mặt. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Còn Lăng Tiêu lúc này trong lòng cũng thầm quyết định một chuyện. Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu mang theo Xuân Lan, Thu Nguyệt cùng Diệp Vi Ny cưỡi xe ngựa trở về Lăng phủ. Lăng phu nhân đã lâu không gặp con, không ngờ đã ra đứng ở cửa phủ tướng quân chờ. Thấy Lăng Tiêu từ trên xe bước xuống, Lăng phu nhân vẫn xinh đẹp như trước, nhưng khóe mắt đã có thêm mấy nếp nhăn , lập tức cười như đóa hoa bừng nở, đi tới, kéo tay Lăng Tiêu, ngó trái ngó phải, đánh giá cao thấp một lúc, hốc mắt hơi ửng đỏ lên, khẽ nói: - Thằng nhỏ này. Thiên mạch thì thiên mạch, mẫu thân đâu có ghét bỏ con? Gặp phải nguy hiểm lớn như thế, nếu biết trước, mẹ sẽ không cho con đi! Tiêu nhi, con gầy đi nhiều! Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy ấm áp, một cảm giác ấm áp dâng lên tự đáy lòng, mang theo một cảm giác êm đềm, Lăng Tiêu cười ôn tồn nói: - Mẫu thân, nguwoif xem xem. Con không phải không có việc gì sao? Lăng phu nhân gật gật đầu hài lòng, lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy bên cạnh Xuân Lan và Thu Nguyệt còn có Diệp Vi Ny xinh đẹp như hoa. Lăng phu nhân nao nao, lập tức đi đến, cầm bàn tay nhỏ bé của Diệp Vi Ny, ôn hòa cười nói: - Con là Diệp Vi Ny phải không? Ta đã nghe nói qua về con! - A, Lăng phu nhân, cháu, cháu... Bình thường vốn thông minh lanh lợi, lúc này Diệp Vi Ny giống như một cô bé thẹn thùng bình thường, chân tay luống cuống, mặt đỏ ửng lên như sung huyết, cúi đầu, không dám nhìn Lăng phu nhân. - Gọi ta là bá mẫu. Ta đã nghe chuyện của cháu. Sau này, cháu cứ coi đây như nhà của mình đi. Lăng phu nhân giọng điệu ôn hòa, khí chất lại cao quý đoan trang, cười tủm tỉm cầm tay Diệp Vi Ny, vẻ vui mừng toát lên trong từng câu nói. Trên đời này, làm mẹ, ai không hy vọng con mình tìm được một cô gái vừa lòng đẹp ý làm thê tử. Hơn nữa, ngày xưa Lăng Tiêu bị Tạ Hiểu Yên bày kế hãm hại. Nếu như không phải năm đó Tạ Trung Đình (sửa lại một chút, nguyên tên là Tự, khụ khụ.- tác giả) cùng Lăng Thiên Khiếu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lại từng giúp đỡ Lăng Thiên Khiếu lúc khó khăn. Lăng gia đành phải nhẫn nhịn, làm sao có thể nói ra được? Bây giờ tuy rằng không đi so đo lại chuyện cũ kia nhưng ân tình ngày xưa cũng theo chuyện từ hôn mà trở nên phai nhạt. Vào nội viện, Lăng phu nhân đối với Diệp Vi Ny hiển nhiên rất là hài lòng. Lăng gia xuất thân từ tầng lớp thấp kém. Tuy rằng hiện tại đã trở thành một gia tộc hàng đầu đế quốc, nhưng cũng không có nghĩ đến chuyện môn đăng hộ đối gì cả. Lăng Thiên Khiếu và Lăng phu nhân đều không hề có ý nghĩ dùng hôn nhân của con mình để đổi lấy lợi thế chính trị trong đầu. Cho nên đối với Diệp Vi Ny xinh đẹp đáng yêu vô cùng yêu thích! - Mẫu thân, con có mấy thứ muốn tặng người. Lăng Tiêu bị ánh mắt ám muội của mẫu thân không ngừng quét qua quét lại mình và Diệp Vi Ny làm chột dạ, ho nhẹ một tiếng nói. - Sao? Lăng phu nhân cũng đã nghe qua một ít chuyện của Lăng Tiêu, nhưng cũng không đầy đủ. Vừa rồi chỉ chú ý nhìn con trai cùng Diệp Vi Ny, bỗng nhiên phát hiện hai thị nữ Xuân Lan và Thu Nguyệt làn da trắng nõn nà, so với trước kia đẹp hơn mấy phần. Nếu dùng nữ trang hoa mỹ, thậm chí còn có khí chất hơn đám vương công quý tộc danh giá, không khỏi có chút ngạc nhiên - Hai người các ngươi sao lại khác trước thế? Xuân Lan và Thu Nguyệt che miệng cười khẽ. Lăng Tiêu có chút xấu hổ nói: - Mẫu thân, gần đây con tìm được một phương thuốc, luyện chế ra hai loại đan dược. Một loại là dưỡng nhan đan, là Xuân Lan và Thu Nguyệt đang dùng . Còn một loại khác, là trú nhan đan. Mẫu thân nếu dùng nó, có thể trẻ hơn hai chục tuổi. Cho dùa là phụ thân nhìn thấy, cũng nhận không ra!