Trường kiếm trong tay Hải Thiên chợt lóe lên, một luồng kiếm khí xuất ra. Mặc dù thực lực của ông đã dừng ở trình độ Ma Kiếm Sĩ bậc hai nhiều năm rồi nhưng sự thuần thục về kiếm kỹ cùng công pháp này một Ma Kiếm Sĩ bậc hai thông thường tuyệt đối không thể sánh được, cười lạnh nhìn Lăng Tiêu, cổ tay hơi khẽ run nhưng rất nhanh, trường kiếm lập tức hình thành một màn kiếm! Bởi vì đánh nhau ngay tại cửa của tửu lâu Hương Tạ Cư. Những người có thể đến nơi này dùng cơm cơ bản đều là vương công quý tộc nếu không cũng là người có thân phận hiển hách. Nhìn thấy trận đánh nhau ngoạn mục thì nhao nhao dừng chân quan sát. Sau đó có người nhận ra hoàng thái tôn Lý Thiên Liệt đi tới chào, so ra thì Lý Thiên Lạc, con trai của Nam Phương Vương ở bên này thì có vẻ lạnh lẽo cô đơn. Người biết thân phận của hắn gần như không có cho dù có một vài kẻ biết hắn nhưng vì đang ở bên cạnh Lý Thiên Liệt nên cũng làm bộ như không biết. Tuy rằng Lý Thiên Lạc đã trưởng thành nhưng cũng chỉ có thể âm thầm cảm thán với tình cảnh này. Chẳng qua tâm cũng rất vững vàng, nhiều năm sống ở dưới cái bóng của thái tử như vậy sớm hình thành thói quen nên trên mặt càng không biểu hiện ra một chút bất mãn nào. Trong đầu Lý Thiên Liệt cũng không có ý giới thiệu đệ đệ cho những người này. Gần đây Nam Phương Vương vốn đã nổi bật mạnh mẽ rồi nên trong đầu hắn không có ý dệt hoa trên gấm. Người biết Lăng Tiêu cũng không nhiều bởi vì hắn vẫn luôn đọc sách ở Học viện Đế quốc. Mà người biết Hải Thiên lại càng ít, nghe nói tên người này rất nhiều nhưng vương công quý tộc thực sự gặp qua hắn cũng lác đác vài người. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại mọi người hứng thú với trận đánh ngoạn mục này thậm chí có một số người ở một bên mở cuộc đánh cá. Đừng xem thường loại đánh cá này, mỗi cuộc không trên một ngàn kim tệ đừng nghĩ đến việc tham dự vào đó. Lúc này Lăng Tiêu đang rơi vào thế hạ phong. Một đám quý tộc bên kia phấn khởi nhìn vào trận đánh trong sân. Bắt đầu đánh cuộc người kia tuổi tác không lớn cũng có bộ dáng ba mươi tuổi, dáng vẻ nho nhã mà miệng lưỡi lại lưu loát đang cố gắng du thuyết mọi người đặt cửa thắng ở Lăng Tiêu. Chỉ tiếc gần như tất cả mọi người xem trọng gã Hải Thiên cay độc kia. Kiếm kỹ kia vô cùng tinh thuần, nội lực cũng hùng hồn thâm hậu sắp bức thiếu niên kia không chịu được phải lui về sau. Rất hiển nhiên thiếu niên kia không phải là đối thủ của hắn. Có người còn cười hì hì, trào phúng người trẻ tuổi này:" - Khang Tư Đường Nạp, ngươi mau nhận thua đi, ha ha, ai biểu ngươi mở ra ván đánh này, là ngươi tự chuốc đấy! Người trẻ tuổi tên là Khang Tư Đường Nạp khinh thường cười cười, chỉ vào người này nói: - Bá tước Nạp Lan, điều này là ngài nói sai rồi. Thiếu niên kia nếu không có điểm nắm chắc chiến thắng của mình thì sẽ không thể cùng người đối chiến? Cho nên ta kiên quyết tin hắn ta mua thiếu niên kia một đền năm đấy!! Ánh mắt bá tước Nạp Lan trợn trừng lấy tay chỉ vào Khang Tư Đường Nạp: - Ngươi quá vô sỉ , Tể tướng Constantine như thế nào lại có đứa con láu cá như ngươi vậy. Ngươi muốn gạt chúng ta, không có cửa đâu! - Ta đặt lão già kia thắng, một ngàn kim tệ! Nói xong lấy ra một túi kim tệ, ném ở cửa bên phía Hải Thiên. Sau đó vênh váo tự đắc đi qua một bên xem náo nhiệt trong sân. Vẻ mặt Khang Tư Đường Nạp âm tình bất định, thầm mắng lũ quý tộc vô sỉ này. Một hồi lớn như vậy cũng đã thu được năm sáu ngàn kim tệ, toàn bộ đều đặt cửa Hải Thiên thắng . Năm sáu ngàn kim tệ đối với Tể tướng Constantine này mà nói thì không tính là nhiều quá nhưng việc này nói ra thì bẽ mặt a! Thiết nghĩ hắn đường đường là công tử của Tể tướng đế quốc mà lại tự chính mình bố trí đánh cược, chuyện này cũng có chút quá khiếp nhược. Lúc hắn đang chán nãn thì có người đi tới nhẹ giọng nói: - Ta đặt cửa thiếu niên kia thắng là một ngàn kim tệ. Nói xong lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Khang Tư Đường Nạp: - Cái này coi như thế chấp. Khó khăn lắm mới chờ được một tên đắc thắng ngớ ngẩn, không nghĩ tới là tên chập chờn. Khang Tư Đường Nạp mới vừa nghĩ ra lời châm chọc thì vẻ mặt chợt ngưng đọng. Hắn xuất thân cao quý nên đương nhiên liếc mắt một cái thì có thể nhận ra được hình điêu khắc trên khối ngọc bội này chính là vật tổ của đế quốc - - Bạo Viêm Sư Tử Vương! Người có tư cách sử dụng loại ngọc bội này thì chỉ có người của hoàng tộc! Phun ra miệng nửa lời thì miễn cưỡng nuốt trở vào, cười hì hì tiếp nhận ngọc bội: - Được, được, không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề! Kỳ thật Isa cũng rất muốn đặt cửa Lăng Tiêu ca ca thắng là hơn một ngàn kim tệ. Đáng tiếc nàng không có tiền nhiều như vậy, cũng may Lý Thiên Lạc nhìn ra tâm tư của nàng, cười nói với nàng: - Cái này coi như ta thay chính Lăng Tiêu huynh đệ đặt. Ta xem trọng hắn nên tiền thắng này thuộc về hắn! Isa thản nhiên cười cười, nhẹ giọng nói: - Cảm ơn bạn giúp đỡ huynh ấy! - Cần gì phải thế, mọi người là bằng hữu! - Karin còn ở bên trong chờ đấy chứ? Ánh mắt Isa nhìn chằm chằm cuộc chiến của hai người càng ngày càng kịch liệt, trong lòng vô cùng khẩn trương, có chút không yên lòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm. - Không có việc gì, nàng chờ một lát……A! Lý Thiên Lạc vừa nói xong bỗng nhiên thấy hai người chợt tách ra ở giữa sân. Đồng thời đám người bên kia cũng truyền đến một trận kinh hô. Hơi thở Lăng Tiêu có hơi chút dồn dập nhưng có vẻ mặt lại bỡn cợt nhìn Hải Thiên. Mà trong mắt Hải Thiên lại toát ra vẻ sợ hãi trợn mắt nhìn Lăng Tiêu. Đồng thời trong lòng Hải Thiên vô cùng hoảng sợ, tiểu tử này như thế nào giống như biết chiêu tiếp theo mình phải sử dụng là chiêu gì. Dường như mỗi một kiếm đều phát sau mà đến trước, hơn nữa nội lực thâm hậu kia cũng không kém bao nhiêu so với hắn. Khiến Hải Thiên kiềm nén loại cảm giác muốn hộc máu. Mà vừa rồi, Hải Thiên đánh ra một chiêu cực kì đắc ý lại không nghĩ tới ngược lại bị Tế Liễu kiếm của Lăng Tiêu đâm vào tay cầm kiếm. Tuy rằng bị thương không nặng nhưng lại làm tổn thương nghiên trọng niềm tin của Hải Thiên! Khiến hắn bắt đầu dao động. Đám người vây xem thốt ra tiếng kinh hô là bởi vì người tinh mắt cũng thấy được máu đang theo chuôi kiếm kia của Hải Thiên từ trong tay áo từ từ chảy dọc xuống theo trường kiếm. Khang Tư Đường Nạp cũng nghẹn họng trân trân nhìn Lăng Tiêu như gặp quỷ. Sau đó nhìn lướt qua kim tệ trên mặt đất. Bên cạnh năm sáu túi kim tệ có đặt một khối ngọc bội, không kìm nổi chợt dậm chân, có chút hồn bay phách lạc nói: - Đáng chết, lá gan của ta như vậy. Khó trách phụ thân nói ta đảm đương không nổi. Hai mắt Hải Thiên mang theo sát khí vô tận, lạnh lùng nói: - Tiểu tử, chính ngươi ép ta giết ngươi! Nói xong trong nháy mắt trường kiếm nổi lên một luồng kiếm khí. Trong chớp mắt nguyên tố trong không khí xung quanh dường như bị rút hết, phát ra vài tiếng nổ. - Hô! Một tiếng gào thét kịch liệt, một kiếm này của Hải Thiên mang theo khí thế dũng mãnh từ trước đến nay chưa từng có, hung ác quét về phía Lăng Tiêu. Bụi chung quanh trên mặt đất trong nháy mắt bị cuốn lên hình thành vài luồng gió lốc. Mà ngay cả mấy túi kim tệ nặng trĩu trên mặt đất thiếu chút nữa đều bị cuốn lên! Thời điểm Khang Tư Đường Nạp dùng chân đạp thì sau đó một khối ngọc bội kia thiếu chút nữa bị gió thổi đi. Đồng thời hoảng sợ trừng to mắt nhìn vào giữa sân. Vài gã hộ vệ bên cạnh Lý Thiên Liệt từ phía sau như âm hồn xuất hiện ở phía trước chắn ở trước mặt chủ nhân với vẻ mặt nghiêm nghị nhìn vào giữa sân. Trên mặt Lăng Tiêu cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, mũi của Tế Liễu kiếm hướng xuống đất đột nhiên hướng về phía trước nhướng lên. Đá xanh cứng rắn của mặt đất san bằng tạo nên một chuỗi đốm lửa sau đó bị bới ra một đường khe hở vừa mảnh vừa sâu! Lại một lần nữa vô cùng chuẩn xác đâm vào cổ tay đang cầm kiếm của Hải Thiên. Thanh trường kiếm kia lập tức rời tay nhưng lúc này trên thân kiếm còn rót vào lực lượng vô cùng hùng mạnh. - Phốc! Bắn vào trên mặt đá xanh vô cùng cứng rắn trên mặt đất hợp với chuôi kiếm đâm vào rất sâu trong lòng đất. Mọi người vô cùng hoảng sợ, uy lực của Ma Kiếm Sĩ không ngờ hùng mạnh như thế! - A! Hải Thiên giận dữ gầm lên, tay trái múa lên hình ưng trảo hung hăng chụp vào đầu của Lăng Tiêu, năm ngón tay phát ra một hồi tiếng rít phá không. Khi thực sự tóm được đầu Lăng Tiêu thì cảm giác được từ trái tim mình truyền đến một cơn đau nhức! - Không có khả năng! Hai mắt Hải Thiên gần như lồi ra khỏi hốc mắt cúi đầu nhìn vào mũi kiếm đâm thủng trái tim mình, nơi đó……. Một miếng hộ tâm kính cỡ nhỏ chiếu sáng khi y phục bị phá vỡ, chiếu sáng lấp lánh. Cổ tay Lăng Tiêu nhướng lên Tế Liễu kiếm được rút ra, một dòng máu tươi chảy ra! - Ngươi chưa thử qua việc tập trung toàn bộ lực lượng đến mũi kiếm? Nét mặt Lăng Tiêu không chút thay đổi nói: - Ngu ngốc. Hải Thiên gào lên trong yết hầu, muốn nói cái gì nhưng hiện tại cũng càng ngày càng mơ hồ. Cuối cùng thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất! Một thế hệ võ giả mạnh mẽ, Ma Kiếm Sĩ Hải Thiên như trước ung dung bị đế quốc truy nã mười mấy năm rốt cục sinh mệnh hắn cuối cùng cũng từng bước kết thúc. Ánh mắt mở to vô thần dường như đến chết còn không rõ vì sao một kiếm của Lăng Tiêu có thể đâm thủng miếng hộ tâm kính được chế tạo từ hàn thiết! Sắc mặt Lăng Tiêu có chút chuyển hồng, trán ướt đẫm mồ hôi thấm vào tóc, thở ra một hơi thật dài. Cuối cùng đã đem toàn bộ nội lực trong đan điền dùng hết, một kiếm cuối cùng này là hắn tập trung toàn bộ lực lượng lên mũi kiếm! Trường kiếm khều lên ngực Hải Thiên làm lộ ra miếng hộ tâm kính bằng hàn thiết đang nhiễm máu. - Thứ này ở trong tay ngươi thật sự là lãng phí! Lăng Tiêu vung tay lên, miếng hộ tâm bằng hàn thiết tiến vào nhẫn của hắn. Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú trợn mắt há hốc mồm của mọi người, hắn ung dung đi đến trước mặt hoàng thái tôn Lý Thiên Liệt. - Ngài bị che mắt rồi, hắn là tội phạm truy nã Hải Thiên, vương tử điện hạ ạ.