Ngao Du Giang Hồ
Chương 87
Muốn làm đại anh hùng (tam)
Lúc Tiểu Man trở lại trong trướng, Trạch Tú đã đưa lưng về phía nàng mà ngủ.
Nàng chậm rãi đi qua ngồi cạnh hắn, một lát sau mới nói: “Hai người… nói gì lúc ở bộ lạc Nữ Chân?”
Hắn không nói chuyện, hình như là đang ngủ.
Nàng ngây người hồi lâu, đột nhiên giơ chân đạp vào lưng hắn: “Đang nói chuyện với chàng đó!”
Trạch Tú trở mình, trừng mắt hung tợn nhìn nàng: “Đã nói hết tình ý chưa? Có muốn ta tránh mặt đi để các người nói cho thỏa?”
“Chàng…” Tiểu Man hận không thể cào rách gương mặt đẹp đẽ của hắn, “Đúng là không nói lý!” Nàng quay người định đi, Trạch Tú liền kéo lại: “Đi đâu? Đến lều trại của hắn hả?”
Tiểu Man liền giơ tay lên đánh, lại đá lại đánh: “Đồ nam nhân thối! Đi chết đi!”
Mặt Trạch Tú dính hai quyền của nàng, rốt cuộc không nhịn được mà phát tác, một tay nắm lấy hai cổ tay nàng, một tay nắm cổ áo nàng, nhẹ kéo một cái, nàng liền ngã xuống giường. Tiểu Man cả giận nói: “Chàng muốn làm gì? Chàng luôn bắt nạt ta! Cái gì cũng phải nghe theo chàng! Chàng nổi giận cũng là đúng, còn ta làm gì cũng sai!”
Trạch Tú hít một hơi, cười lạnh một tiếng, buông nàng ra, xoay người ra ngoài.
Tiểu Man ngồi dậy đánh hắn, nhấc chân đạp vào vai hắn không biết bao nhiêu cái, Trạch Tú giơ tay giữ mắt cá chân nàng mà kéo, nàng ngã lên người hắn, sau đó cổ áo lại bị túm lấy, hai tay nàng chống lên ngực hắn, cúi đầu nhìn hai mắt tối đen của hắn.
“Đừng nháo!” Hắn thấp giọng nói.
Tiểu Man hừ một tiếng: “Là ai nháo trước? Chỉ cho phép mình nổi giận, không chịu nói lý!”
Hắn nhắm mắt lại, một lát sau mới nói: “Tay, đưa tay cho ta!”
“Không cho!” Nàng tiếp tục chống đối.
Trạch Tú trợn mắt nhìn nàng, Tiểu Man chống lại nửa ngày, rốt cục vẫn phải chậm rãi đưa tay ra. Hắn cầm lấy, đặt lên mặt mình, thấp giọng nói: “Đừng… đưa lưng về phía ta, nhìn nam nhân khác.”
Lòng Tiểu Man lập tức mềm nhũn, ngoài miệng vẫn cứng cỏi nói: “Vô lý! Vậy chàng cứ trói chặt ta trước ngực chàng là được! Ta là con người, không phải món đồ chơi.”
Hắn trầm mặc thật lâu mới gật đầu: “Đúng, nàng không phải món đồ chơi.” Hắn nhéo nhéo ngón tay Tiểu Man: “Vậy về sau nàng cứ việc xem đi.”
Hắn nhắm mắt giả vờ ngủ, giữ chặt lưng nàng, không để cho nàng đi, Tiểu Man giãy nửa ngày, chợt thấy lòng bàn tay hắn trở nên nóng rực, đột nhiên đặt lên cổ nàng, nóng đến mức khiến nàng giật nảy.
“Đừng nhúc nhích!” Thanh âm hắn là lạ.
Tiểu Man cứng người, trợn tròn mắt, ngay cả mắt cũng không dám chớp. Trạch Tú ấn cổ nàng, ngẩng đầu hôn hai cái lên mặt nàng, sau đó mới nói: “Coi như ta sai, nói chuyện khó nghe, tuy nhiên nàng hãy nhớ kỹ, nàng là của ta, chỉ là của ta…”
“Ta… là… của chàng?” Nàng còn có chút chưa lấy lại được bình tĩnh, thì thào lặp lại.
Hắn nheo mắt hài lòng, vui vẻ vỗ lưng nàng, thả nàng sang bên cạnh, cầm hai tay nàng ở trước ngực: “Ngủ đi!”
Tiểu Man kinh ngạc nhìn tay mình: “Chàng… Đây là thói xấu gì chứ? Phải nắm tay người khác mới ngủ được sao?”
Hắn cười cười: “Không phải nàng luôn thích co người lại ngủ sao, thói xấu cũng không ít đâu.”
Tiểu Man do dự một chút, đột nhiên vươn bàn tay nhẹ nhàng phủ lên trán hắn, cũng không nóng lắm, không giống như bị sốt, nói nhỏ: “Trạch Tú, chàng không sốt chứ? Tay chàng nóng quá.”
Hắn không trả lời, chỉ kéo tay nàng ra khỏi trán: “Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.”
Nam nhân này thật nhiều tật xấu, bất kể hắn nằm đối diện nàng hay quay lưng về phía nàng đều phải nắm tay nàng, giống như phải vậy mới ngủ ngon. Tiểu Man mơ màng ngáp một cái, theo thói quen co người lại, bỗng nhiên nhớ ra hắn có nói mình luôn thích ngủ co, hình như quả thực là thế này, nhưng nếu không co người ôm chăn vào ngực, nàng sẽ cảm thấy như bị thiếu cái gì đó.
Hắn trở mình, tay nàng cũng bị kéo theo, Tiểu Man ngủ say, cũng trở mình, ôm hắn vào lòng như ôm chăn, cảm thấy vô cùng ấm áp thư thái.
Không biết ngủ bao lâu, nàng chợt thấy mũi ngứa ngứa, hắt xì một cái, lập tức bừng tỉnh, mở mắt thấy Trạch Tú đang cầm một lọn tóc phe phẩy trên mặt mình. Hắn cười nói: “Tốt lắm, dậy đi. Muốn làm anh hùng thì không thể ngủ nướng được.”
Trời đã sáng rõ, Tiểu Man giật mình, vội đứng dậy, búi vội mái tóc dài, cầm lấy cái khăn Trạch Tú đưa cho tùy tiện lau mặt, lại uống một ngụm trà lạnh để súc miệng, đi giày vào rồi bước vội ra cửa.
“Không cần gấp, bọn họ cũng vừa mới xuống núi thôi, chúng ta đi vào từ phía trên, chắc chắn nhanh hơn.” Trạch Tú đưa cho nàng một miếng bánh, nhìn qua đã thấy không ngon.
“Đây là cái gì?” Nàng nghi ngờ hỏi.
“À, là lúc sáng Liêu binh đưa tới.” Hắn tốt bụng giải thích: “Chỉ có một phần thôi nên ta nhường cho nàng ăn.”
Tiểu Man nhíu mày ghét bỏ, trừng mắt với hắn: “Gạt người! Chàng không thích nên mới đưa ta ăn! Ta ghét nhất là thứ này, mau bỏ đi!”
Trạch Tú thấy gian kế không thành đành phải vứt miếng bánh lên bàn.
Vén màn đi ra ngoài, hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, ánh mặt trời rạng rỡ. Tiểu Man ngẩng đầu nhìn vách núi hiểm yếu kia, trong lòng không biết là cảm xúc gì, nếu thật sự không qua được sẽ không có cơ hội thứ hai, hai người bọn họ sẽ chết ở đây.
Trạch Tú nói với Gia Luật Đồi Hiển rằng hắn muốn một vài người đi bện dây thừng cho hắn. Mấy sợi dây vừa to vừa cứng, những người kia phải dùng hết sức mới bện được chúng lại với nhau, đầu đầy mồ hôi. Gia Luật Đồi Hiển ngạc nhiên hỏi: “Tiên sinh định làm gì?”
Trạch Tú cười nói: “Vượt qua nơi hiểm yếu.”
Gia Luật Đồi Hiển lắp bắp kinh hãi: “Trăm ngàn lần không thể! Nếu ngã xuống thì làm sao? Thiên Quyền tiên sinh đã dẫn người đi vào theo mật đạo trong sơn cốc, tiên sinh không cần phải làm công việc mạo hiểm này.”
Hắn nói: “Cứu người như cứu hỏa, có thể nhanh được chút nào thì nhanh chút ấy. Xin tướng quân hãy chuẩn bị cho ta một cái xe đẩy, có thể trượt được trên dây thừng.”
Gia Luật Đồi Hiển khuyên can nửa ngày, thấy hắn vẫn bất vi sở động, hơn nữa, mưu kế của hắn quả thật cũng có vẻ nhanh chóng hơn, đành gật đầu đồng ý, ra lệnh cho thuộc hạ buôc xe đẩy vào dây thừng.
Cuối cùng, chia dây thừng làm hai phần, một buộc vào lưng Tiểu Man, một buộc vào Trạch Tú. Hắn một tay cầm xe đẩy, một tay ấn bội kiếm, Tiểu Man nhảy lên lưng hắn, hai tay hai chân quặp lấy hắn như con khỉ. Hai người đứng trên nửa con đường kiến tạo dở, mây mù lượn lờ dưới chân, vực sâu không thấy đáy, vừa nhìn đã thẫy chân nhũn ra.
Trạch Tú thấp giọng nói: “Nàng có sợ không?”
Tiểu Man lắc đầu. Hắn cười: “Vậy nàng ôm cho chắc, ngã xuống là xong đời đó.”
Nàng gật đầu liên tục. Trạch Tú đột nhiên thả xe đẩy ra, đưa tay lộn nàng ra phía trước, nắm lấy cằm nàng, cúi đầu hung hăng hôn. Tiểu Man hoảng sợ! Nơi này nhiều Liêu binh như vậy! Lại còn đang ở trên vách núi nữa! Hắn nổi điên sao? Nhưng nụ hôn của hắn lại rất chuyên chú thâm trầm, giống như muốn đem tất cả sinh mệnh quán nhập vào trong nụ hôn này vậy, Tiểu Man dần dần không thở được, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, dùng sức đấm vào ngực hắn.
Trạch Tú buông nàng ra, lưu luyến cắn môi nàng, thấp giọng nói: “Tốt rồi, như vậy sẽ không tiếc nuối.”
Tiểu Man lại nhảy lên lưng hắn, nàng có chút mờ mịt, nhưng khi nhìn xuống vách núi sâu vạn trượng, nàng đột nhiên hiểu ra. Nàng ôm chặt lấy cổ hắn, vùi mặt vào tóc hắn. Trạch Tú hít một hơi, thả người nhảy lên. Nàng cảm thấy cả thân thế phi lên như đằng vân giá vũ.
Những Liêu binh đứng sau buộc dây thừng, vạn nhất bọn họ có bị ngã, chỉ cần dây thừng trên người không tuột không đứt thì vẫn còn có thể kéo lên.
Cú nhảy này của hắn thật xa, trong nháy mắt đã tới núi đá gần đó, một tay nhanh chóng rút Xuân Ca ra, keng một tiếng cắm vào vách núi, nhảy lên trên. Gió thổi ập tới, quần áo hai người bay phần phật, Trạch Tú ngừng một lát, nhìn xung quanh, cười nói: “Nhìn xem, loại phong cảnh này có lẽ cả đời không nhìn thấy được, nếu không ngắm thì thật đáng tiếc.”
Tiểu Man ngẩng đầu nhìn chung quanh, bốn phía là mây mù bao phủ, thỉnh thoảng lại bị gió thổi tản ra, lộ ra trước mắt là một màu xanh biêng biếc, bọn họ giống như tiên nhân đang bay lượn giữa không trung, chung quanh trống trải mà mỹ lệ, nàng cất tiếng tán thưởng: “Đúng là rất đẹp.”
“Bé ngoan!” Hắn cười, nàng quả nhiên không sợ.
Hắn rút Long Ngâm ra phi vào vách núi phía trước, sau đó nhảy lên, vững vàng đứng trên mặt kiếm, tay đưa dây thừng cuốn lấy Xuân Ca mà rút ra.
Bọn họ quả thực là đang khiêu vũ trên thân kiếm, chỉ cần bất cẩn một cái sẽ tan xương nát thịt, rốt cục cũng vượt qua đoạn núi đá kia, Tiểu Man cố gắng nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy ở trên cao lầu kia có rất nhiều người, họ nhìn thấy hai người nhảy nguy hiểm như vậy thì vội vàng hô to.
Quả nhiên có người còn sống! Tiểu Man phấn khởi, Trạch Tú tung cú nhảy cuối cùng, dừng chân trên thân Toái Tuyết, cất cao giọng nói: “Bắt lấy xe!” Hắn ném xe đẩy trong tay ra ngoài, những người đó lập tức vươn tay bắt lấy, cũng có người tháo đai lưng ra, dùng sức tung ra quấn lấy thắt lưng hai người mà kéo lên, Tiểu Man lại lần nữa cảm thấy như đang đằng vân giá vũ, nhẹ nhõm thoải mái đáp xuống trước cao lầu.
“Các ngươi cứ như vậy mà đến đây? Quá nguy hiểm!” Lão nhân khi nãy tháo đai lưng buộc bọn họ liên tục lắc đầu, hiển nhiên trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi.
Trạch Tú buông Tiểu Man, nhìn xung quanh, chắp tay nói: “Vãn bối Trạch Tú, xin hỏi tiền bối ở đây có ai bị chết không?”
Lão nhân kia cả kinh nói: “A! Ngươi chính là Trạch Tú sao? Không tối! Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!”
Tiểu Man không kiên nhẫn chờ được bọn họ cứ qua lại như vậy, liền chạy đi suốt ruột kêu la: “Liên Y! Liên Y! Gia Luật! Các ngươi ở đâu?”
Trạch Tú cởi dây thừng bên hông nàng ra, mọi người hợp lực buộc hai sợi dây thừng vào cây cột trước điện, ròng xe đẩy vào. Trạch Tú lúc này mới lấy trong túi ra một cây pháo khói, châm ngòi ném lên không trung, nó xẹt lên cao rồi nổ tung, ở phía đối diện mơ hồ truyền đến tiếng hoan hô.
Nghe thấy động tĩnh, quần hùng chạy hết ra chính điện để xem, kéo tay Trạch Tú và Tiểu Man, không biết cảm tạ thế nào cho hết. Nàng mặc kệ tất cả, chỉ dùng sức chen vào bên trong, gọi to tên của Liên Y và Gia Luật Cảnh.
Chợt thấy vai bị ai vỗ nhẹ, nàng vội vàng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy gương mặt tái nhợt tiều tụy của Liên Y. Mặt nàng đầy nước mắt, lại tươi cười tựa một đóa hoa nở rộ. “Liên Y!” Tiểu Man kêu một tiếng, xông tới ôm lấy nàng.
Liên Y không nói nên lời, chỉ khóc, Tiểu Man cay sống mũi, vén mớ tóc tán loạn trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Nha đầu ngốc, ta đến muộn. Nếu biết các ngươi vẫn bị vây ở đây, ta đã đến sớm hơn.”
Liên Y nức nở nói: “Chủ tử… Ta là bại hoại, không đáng…”
Tiểu Man ôm chặt cổ nàng: “Cái gì mà đáng hay không đáng! Ta nguyện ý! Ta vui! Cũng may ngươi không sao! Thật tốt quá!”
Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, dáo dác nhìn xung quanh: “Gia Luật Cảnh đâu? Không ở cùng ngươi sao?”
Liên Y nói nhỏ: “Bên người hắn có thị vệ, hắn lại là vương gia nên được chăm sóc tốt lắm.”
“Sao không ở cùng ngươi?” Tiểu Man nghi hoặc nhìn nàng.
Liên Y lắc đầu: “Bình thường đều ở cùng, tuy nhiên vừa rồi nghe thấy động tĩnh, hắn đã được thị vệ bảo hộ, hiện tại có lẽ đang ở trong chính điện.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
6 chương
6 chương
57 chương
17 chương
92 chương