Nước chảy (tam) Thổ lão bản nâng váy, dùng tư thái tuyệt vời mà đi lên phía trước hai bước, Tiểu Man chăm chú nhắm mắt lại, nàng nghĩ nàng ta định tới giết mình, ai ngờ ngực áo bị nàng ta xách lên, nàng không tự chủ đứng lên theo. Thổ lão bản chậm rãi kéo khăn che mặt ra, hé ra gương mặt trắng nõn tú lệ, nhưng chỉ mỹ lệ một nửa, từ mũi xuống dưới cằm đã bị hủy, không biết là do bị bỏng hay là nguyên nhân gì, tóm lại gương mặt kia khiến Tiểu Man rùng mình, không dám nhìn tiếp. Thanh âm nàng ta nhẹ nhàng uyển chuyển: “Lá gan của ngươi thật sự rất lớn, lúc trước ta lại không nhìn ra ngươi có gan lớn như vậy!” Tiểu Man run run một chút, run giọng nói: “Hừ, con kiến còn có quyền sống… Ta… vì sao ta phải để bị các ngươi giết chết… Hết hạ cổ, lại đến dao, lại dùng hoàng kim bạc trắng bịt miệng ta. Ngươi… các ngươi không tất yếu phải như vậy…” Thổ lão bản cười cười, dịu dàng nói: “Con kiến có thể sống, bởi vì không ai muốn giết nó, một khi muốn giết nó, nó muốn sống thế nào cũng không được, đăc biệt là loại kiến dám tự ra quyết định, không chịu phân biệt phải trái này.” Tau nàng chậm rãi xoa lên gò má Tiểu Man, lạnh như băng, Tiểu Man rùng mình, cảm thấy móng tay dài của nàng ta vuốt qua má, đau nhức vô cùng. “Tiểu nha đầu!” Nàng ta vẫn ôn nhu như vậy, “Ngươi có chạy trốn tới chân trời góc bể cũng vô dụng, nhờ hoàng đế che chở cũng vô dụng, vọng tưởng biến giả thành thật, lại càng vô dụng…” Tiểu Man run lên một chút, cắn môi, nhìn vẻ mặt nàng không giống như đang sợ hãi, đùng hơn là bị thương sợ hãi muốn khóc. Nếu như bỏ qua tự tôn sẽ có ích, nếu như tự tôn của nàng còn có chút giá trị như vậy, nàng sẽ nguyện ý quỳ trước mặt người này, khẩn cầu nàng ta đừng bao giờ nói ra bí mật này. Nhưng, tự tôn của nàng đã bị ba nghìn lượng bạc mua đi rồi, bạc trắng đa mua đi toàn bộ hy vọng của nàng một cách đơn giản như vậy. Cho nên nàng chỉ có thể tái mặt mà gục đầu xuống, không thể nói cái gì. Thổ lão bản vẻ mặt đầy ngọt ngào nhìn bộ dáng tuyệt vọng của nàng. Đột nhiên xoay người sang phía Trạch Tú, ôn nhu nói:”Trạch Tú tiên sinh, thật đáng tiếc, chúng ta đều đã bị kẻ này lừa rồi. Không biết nàng ta là gian tế của ai, giả mạo làm tiểu chủ Thương Nhai thành, lừa gạt cả ta và ngươi. Cũng may chúng ta đã sớm phát hiện nàng có điểm không thích hợp, nếu không, không biết còn gặp phải đại họa gì nữa. Hiện giờ tiểu chủ thật của Thương Nhai thành đã được Bất Quy sơn cứu, đang sống khỏe mạnh ở Bất Quy sơn. Nàng không có hứng thú với chuyện báo thù cũng như khôi phục Thương Nhai thành, hoàn toàn khác xa kẻ lừa đảo này. Ngươi đồng hành cùng nàng ta lâu như vậy, cũng bảo vệ nàng ta lâu như vậy, đều là nhọc công rồi, nàng không phải là tiểu chủ Thương Nhai thành.” Sắc mặt Trạch Tú trắng bệch chẳng khác tờ giấy trắng bao nhiêu, hắn trầm mặc thật lâu mới nói; “Vớ vẩn, nếu nàng không phải là tiểu chủ, vì sao các ngươi phải hạ cổ nàng? Bất Quy sơn đại danh đỉnh đỉnh trước khi đưa một nữ tử xa lạ trở về mà lại không điều tra thân thế của nàng sao?” Thổ lão bản thở dài một hơi, nói nhỏ: “Không sai, chuyện này đúng là Bất Quy sơn đã lỗ mãng. Thấy trên người nàng có sừng rồng con và thương hỏa ấn, chúng ta lúc đầu liền tin nàng là tiểu chủ Thương Nhai thành. Tuy nhiên, cổ kia không phải do Bất Quy sơn hạ, lúc đón nàng ở trấn Ngô Đồng cũng có một thế lực khác tới cướp đoạt, dùng dây thép rạch tay nàng, nói vậy cổ kia chính là bị hạ khi đó. Lão Sa vội vàng đưa tiểu chủ về, chưa kịp điều tra thân phận bọn họ, nhưng như vậy có thể thấy tiểu nha đầu này chính là người của bọn người đó, cố ý đặt bẫy dụ chúng ta tin là thật. Về phần cổ trùng, có thể là do những người đó hạ để khống chế nàng. Tiểu nha đầu này ngôn ngữ vô lại, cử chỉ lỗ mãng, chúng ta nhìn thế nào cũng không giống tiểu chủ chân chính, nhưng nàng lại rất vội vàng đòi đi tìm ngũ phương sừng, chúng ta đành phải phái ba người Thiên Quyền đi theo bảo vệ nàng xuống núi, kỳ thật cũng là để giám thị nàng. Không ngoài dự đoán, trong một lần nàng ta và thuộc hạ của mình nói chuyện đã bị lão Sa nghe thấy, lão Sa liền dẫn người đi tìm nàng – chính là lúc ở Bạch Dương trang, kết quả nàng ta giảo hoạt đào thoát, sau đó lại không biết gặp được cơ duyên gì mà có thể điều Liêu binh đến vây khốn Bất Quy sơn. Thử nghĩ xem, nếu nàng là tiểu chủ thật sự, làm sao có thể chột dạ như vậy, rõ ràng là sợ bị người khác phát hiện ra bí mật của mình. Về phần nàng ta dùng hoa ngôn xảo ngữ gì mà lừa được Trạch Tú tiên sinh khuynh lực tương trợ thì ta cũng không thể biết, tiên sinh trên giang hồ cũng coi như tuổi trẻ tuấn tài, bị một con nhóc đùa giỡn như vậy chẳng phải khiến giang hồ cười nhạo sao! Lần này ta đột phá vòng vây chạy tới đây, thứ nhất là muốn bắt nha đầu to gan lớn mật này, thứ hai cũng là để đề tỉnh tiên sinh đừng trợ Trụ vi ngược!” Nói dối! Hoàn toàn là nói dối! Tiểu Man ngẩng đầu, vội la lên: “Ngươi nói bậy! Buổi tối đó là lão Sa nói cho ta biết tất cả là quỷ kế của Bất Quy sơn các ngươi…” Lời còn chưa nói dứt đã thấy cổ bị túm chặt, bàn tay Thổ lão bản đang ở bên trên Tiểu Man nhất thời không thở được, thống khổ nắm lấy tay nàng ta, nhưng dù dùng sức thế nào cũng không giật ra được. “Chết đến nơi mà còn nhiều lời như vậy! Trạch Tú tiên sinh, có lẽ ngươi không tin ta, không bằng ta cho ngươi xem một thứ rất thú vị.” Thổ lão bản nhẹ nhàng kéo cổ áo Tiểu Man, lộ ra phần ngực trắng trẻo, nhẹ vỗ một chưởng lên đó, quả nhiên trên làn da kia chậm rãi hiện ra ấn ký ngọn lửa màu lam. Thổ lão bản cười nói: “Đây không phải thương hỏa ấn, thương hỏa ấn thật sẽ không biến mất, cái này là giả, chỉ cần dùng thuốc là sẽ biến mất, không bao giờ hiện ra nữa.” Nàng lấy trong tay áo ra một cái bình nhỏ, đổ một ít thuốc bột lên, Tiểu Man cảm thấy ngực như bị chém một đao, đau đến toát mồ hôi lạnh toàn thân, mấy ngón tay nàng ta cầm tay nàng khiến tay nàng trắng bệch. Mà dấu thương hỏa trên ngực nàng cũng thực sự chậm rãi tiêu thất, vô luận Thổ lão bản có vỗ thế nào nó cũng không hiện ra. Thổ lão bản nhìn Thiên Quyền ra hiệu, Thiên Quyền lập tức rút tiểu đao lại, lui sang một bên, khoanh tay không nói. Trạch Tú không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn nước sông, không nói gì, cũng không nhìn về phía Tiểu Man. Bàn tay bị Thổ lão bản nắm giống như bị rút gân, đau muốn chết. Thổ lão bản lại nói: “Trạch Tú tiên sinh, nha đầu kia phải xử trí thế nào, ta nghe theo lời ngươi.” Trạch Tú chậm rãi xoay người lại, thần tình lạnh lùng, vẫn không nhìn nàng, chỉ thấp giọng nói: “Tùy ngươi xử trí, ta sẽ không hỏi đến.” Tiểu Man đột nhiên không còn gì để nói. Rất kỳ lạ, hiện tại nàng cảm thấy phải chết cũng không có gì đáng sợ. Thổ cẩu không có quyền được hạnh phúc, mặc kệ nàng đeo lên người mũ giáp sáng bóng thế nào cũng không thay đổi được bản chất thổ cẩu của mình. Chút hạnh phúc ngắn ngủi của nàng đến hôm nay là kết thúc. Còn về những nơi rất vui kia, Giang Nam phồn hoa, hoa rụng như mưa, đình đài lầu các, Mạc Bắc thảo nguyên rộng lớn, trời xanh mây trắng, cười nói vui vẻ, lập tức đã bay rất xa khỏi nàng, xa giống như một giấc mơ không thể thành hiện thực. Sau này chính là sau này, nàng không có sau này. Thổ lão bản rút thanh ngân kiếm tinh tế trên ngườ ra, đang định đâm vào ngực nàng, không đề phòng liền bị một lực đạo bên cạnh đột nhiên đánh úp lại, nàng chấn động, vội vàng bỏ qua Tiểu Man, giơ kiếm ra ngăn đón. Ai ngờ người kia khí lực quá lớn, “keng” một tiếng, bàn tay cầm kiếm nàng tê dại, trên vai đã bị chém một kiếm. Thổ lão bản lùi lại mất bước, tập trung nhìn vào, quả nhiên là Trạch Tú, hắn trùm áo khoác lên Tiểu Man, định nhảy thuyền. Thổ lão bản lạnh lùng nói: “Còn định trốn?” Nàng dùng một tay đè miệng vết thương lại, mũi chân điểm một cái, cả người tung lên như một đóa hoa, góc áo đảo qua nửa người Trạch Tú, hắn cảm thấy toàn thân tê rần – là mê hương! Hắn lập tức nín thở, rốt cuộc vẫn chậm một bước, ngân quang lóe lên, hắn miễn cưỡng tránh thoát, một mũi tên lạ bắn trúng khoang khuyền, xé rách áo khoác của hắn, Tiểu Man rơi xuống boong thuyền, bị Thiên Quyền lao tới vác lên vai. Hắn còn định xông tới cướp lại nhưng tay chân đều nhũn ra, đột nhiên ngực chợt lạnh, hắn mê mang cúi đầu nhìn, một thanh ngân kiếm đã xuyên qua ngực hắn từ phía sau. Thổ lão bản rút ngân kiếm ra, máu tươi trào ra. Tiểu Man không thở nổi vì kinh ngạc, hét lên: “Trạch Tú!” Hắn cứng ngắc quay cổ, như là muốn liếc nhìn nàng một cái, Thổ lão bản một cước đá trúng ngực hắn, miệng hắn phun máu tươi, rốt cục không đứng thẳng được nữa, ngã vào dòng nước, mặt nước nhanh chóng đỏ một mảng lớn, sau đó không còn động tĩnh. Tiểu Man cảm thấy gan mật như vỡ vụn, liều mạng giãy dụa thoát khỏi Thiên Quyền, chạy ra lan can thuyền định nhảy xuống. Thổ lão bản cầm lấy tóc nàng, kéo nàng lại gần, lạnh lùng nói: “Đồ đê tiện!” Nàng giơ ngân kiếm, vừa định đâm Tiểu Man thì nghe Thiên Quyền ở trên đầu thuyền nói nhạt: “Thổ lão bản, áo rách!” Nàng sửng sốt, cúi đầu nhìn, quả nhiên áo nàng bị rách một đoạn ở bả vai, là do kiếm của Trạch Tú làm rách, máu tươi đang chảy ra không ngừng, bộ ngực đầy đặn của nàng bị lộ ra hơn nửa, bên trên cũng đầy máu. Rốt cục vẫn là nữ nhân, nàng bản năng kéo lại áo, chợt thấy mặt sông có gì đó khác lạ, quay đầu nhìn, thấy xung quanh có hơn mười thuyền nhỏ không biết xuất hiện từ lúc nào, trên mỗi đầu thyền có hai hắc y nhân đang đứng, trước ngực sau lưng là hoa văn chữ thập trắng đỏ. Sắc mặt nàng nhất thời thay đổi: “Thiên Sát Thập Phương!” Thiên Quyền chậm rãi đi đến trước mặt nàng, ôm Tiểu Man lên, nàng sống chết giãy dụa, còn muốn nhảy xuống sông, Thiên Quyền liền nhẹ nhàng vỗ sau đầu nàng một cái, nàng nhất thời bất động, mềm rũ tựa vào người hắn. Hắn nhẹ nói: “Thổ lão bản, người của Thiên Sát Thập Phương đã đến rồi, chúng ta vẫn nên chạy trước đi.” Lời còn chưa dứt đã nghe vù vù mấy tiếng, từ trong hơn mười chiếc thuyền đánh cá nhỏ kia bay tới một đống móc sắt, bám vào thuyền này, dùng sức kéo lại gần, những hắc y nhân này nhảy lên, nhẹ nhõm thoải mái đạp lên dây thừng chạy tới. Thổ lão bản không chút nghĩ ngợi, ấn miệng vết thương, quay người định nhảy lên bờ, cổ tay đột nhiên ấm áp, là Thiên Quyền đã giữ nàng lại. Trong lòng Thổ lão bản đột nhiên dâng lên dự cảm bất hảo, chậm rãi quay đầu nhìn hắn, trên mặt nam nhân lạnh lùng như núi băng này không có một biểu tình, tay nàng bị hắn càng nắm càng chặt, dần dần đau đớn khiến người ta không chịu nổi. Nàng hơi động đậy, lại cảm thấy những yếu huyệt trên người bị hắn nhanh chóng điểm trụ, nhất thời không thể động đậy. Yết hầu nàng căng thẳng, nghiêm nghị nói: “Là ngươi?” Thiên Quyền không nói gì, chỉ ôm Tiểu Man chui vào trong khoang thuyền, những hắc y Thiên Sát Thập Phương vừa xông lên thuyền liền giơ đao chém xuống, trong nháy mắt biến nàng ta thành nhiều mảnh nhỏ, không kịp kêu một tiếng đã rơi vào lòng sông. Hắn vẫn bất động, lặng lẽ ôm Tiểu Man đang hôn mê, ngồi trong khoang thuyền, bạch y trắng tuyết, tóc đen không hề rối, hai trong mắt thản nhiên như mặt hồ sâu. Đám hắc y nhân không tiến vào khoang thuyền mà nhanh chóng quay trở lại thuyền nhỏ, xuôi theo dòng nước mà đi, rất nhanh đã không thấy bóng dáng. Thiên Quyền chậm rãi đứng dậy, ôm Tiểu Man đi đến mũi thuyền, quay đầu nhẹ giọng nói: “Nhà đò, cập bờ!” Nhà đò đáng thương kia sợ tới mức tay chân run rẩy, không dám nói một từ, vội vàng đẩy thuyền vào bờ, nhìn thấy hắn nhẹ nhàng nhảy lên mặt đất, thoải mái nhẹ nhõm như vừa mới đi ngắm cảnh về, vô cùng tao nhã. Bỗng nhiên, hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đảo qua nhà đò, thấp giọng nói: “Hôm nay ngươi nhìn thấy gì?” Người kia lắp bắp nói: “Ta… ta, ta không nhìn thấy gì hết!” Thiên Quyền nhàn nhạt nói: “Ngươi đi thuyền ra ngoài sao có thể không thấy cái gì?” Người kia đổ mồ hôi đầy đầu, suy nghĩ nửa ngày, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: “Ta… ta thấy một đám hắc y nhân xông lên giết nữ y mặc áo tím, công tử ngươi… ngươi đánh lùi những người đó, dẫn cô nương này đi…” Thiên Quyền mỉm cười, ném một thỏi vàng cho hắn, xoay người liền đi: “Nói rất hay, đừng quên những gì ngươi vừa nói!”