Ngũ phương chi sừng ( nhất ) Đại sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cái bớt hình ngọn lửa đột nhiên hiện ra trên ngực Tiểu Man, ngay cả Trạch Tú cũng ngây người. “Thương hỏa ấn, thật sự…” không biết ai đó khẽ thốt lên, đại sảnh lập tức ồn ào náo động, sau đó lại an tĩnh lại, không khí cực kỳ quỷ dị. Tiểu Man đột nhiên cười tươi, khí định thần nhàn nhặt áo choàng lên, khoác vào người, miễn cưỡng nói: “Tên pháp của công tử thật nhanh, tuy nhiên lần sau trước khi bắn tên nên nhìn kỹ một chút. Ta không phải là chó mèo, lại càng không phải sói vương, công tử bắn nhầm người rồi, ta bị giết cũng thôi đi, nhưng lại khiến công tử phải áy náy một khoảng thời gian, người hèn mọn như ta làm sao dám đảm đương!” Nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt như thường, cười dài, tựa hồ phen kinh biến vừa rồi không hề có. Trạch Tú cũng phải âm thầm bội phục khả năng trấn định của nàng, có chút nhận định khác về nàng. Thiên Quyền bình tĩnh nhìn nàng, không nói gì. Mộc tiên sinh vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Thiên Quyền, ngươi làm càn quá rồi. Nếu như làm tiểu chủ bị thương, ngươi xem Bất Quy sơn làm sao có thể chịu trách nhiệm cho sự lỗ mãng của ngươi?” Thiên Quyền buông cung tên, quỳ một gối xuống, thấp giọng nói: “Thiên Quyền biết sai!” Mộc tiên sinh nói: “Không cần nói với ta, hãy nhận lỗi với tiểu chủ. Người ngươi đắc tội là chúng ta sao?” Thiên Quyền xoay người sang hướng Tiểu Man, đang định mở miệng lại nghe nàng nói: “Ôi ~ cái này sao ta đảm đương nổi?” Hắn sửng sốt, đã thấy nàng cầm áo choàng tránh ra, không thèm để ý hắn đang một mình quỳ nơi đó, chỉ cười hì hì, cầm tay Diêu Quang hỏi đường. Quý công tử Bất Quy sơn thành tâm giải thích lại bị ngoảnh mặt làm ngơ, loại đối xử này trước nay chưa từng có. Diêu Quang và Thiên Ki đều rất xấu hổ, ngượng ngùng, muốn nhắc nhở Tiểu Man nhưng thấy bộ dáng như không có gì xảy ra của nàng lại không nói nên lời. Mộc tiên sinh nói: “Thành ý của ngươi đâu?” Thiên Quyền không nói được một lời, hai đầu gối quỳ xuống đất, bình tĩnh nhìn Tiểu Man. Nàng không quay đầu lại, chỉ cười nói: “Công tử làm đại lễ như thế, ta không gánh vác nổi. Về việc ta rốt cuộc có phải là tiểu chủ thật hay không, trên đầu có thanh thiên chứng giám, ai muốn nghi ngờ thì nghi ngờ, ta nào có cách gì?” Nàng lại giở trò giảo hoạt, không khẳng định mình là tiểu chủ, cũng không nói không phải, tóm lại về sau nếu có ai muốn truy cứu, nàng còn có thể chống chế. Có người nói, con thỏ giận dữ còn có thể cắn người, huống chi nàng là Tiểu Man? Thiên Quyền im lặng, bên tai nghe nàng cười một tiếng nhưng lại xoay người rời đi. Diêu Quang nhìn hắn, lại nhìn Tiểu Man, cuối cùng di di chân, nói: “Ta… đi cầu tình tiểu chủ!” rồi quay mặt bỏ chạy. Thiên Ki lầu bầu: “Nàng cũng thật nhỏ mọn! Chỉ là hiểu lầm thôi! Thiên Quyền cũng đã quỳ xuống rồi, nàng còn muốn thế nào nữa? Làm tiểu chủ sao có thể như vậy, cho nên mới nói, nữ nhân rất là phiền toái…” Thổ lão bản trừng mắt với hắn một cái, Thiên Ki mới không cam lòng mà im miệng. Mộc tiên sinh nói: Mời Trạch Tú tiên sinh qua bên này! Người đâu, thiết yến ở Cư Hiền trai.” Trạch Tú cũng không khách khí, chắp tay nói: “Vừa rồi đã đắc tội, xin chớ trách.” Thiên Ki vội lặng lẽ kéo tay áo Thổ lão bản, xin nàng cầu tình với Mộc tiên sinh để Thiên Quyền nhanh đứng lên, ai ngờ bị Mộc tiên sinh nhìn thấy, lạnh nhạt nói: “Tiểu chủ còn một ngày không tha thứ ngươi thì ngươi đừng có nhúc nhích.” Thiên Ki gấp đến độ vò đầu bứt tai, thấy mọi người đều đi ra ngoài, hắn chỉ đành thấp giọng nói: “Thiên Quyền, ngươi chờ ở đây, ta nhất định tìm nha đầu kia trút giận thay ngươi.” Thiên Quyền lắc đầu nói: “Không cần phiền phức, ngươi cũng đi đi, đừng ngốc ở đây nữa.” Thiên Ki thở dài một hơi, chỉ đành chậm rãi đi ra ngoài, nói: “Ta đi cầu xin Mộc tiên sinh.” Thiên Quyền không nói gì. Trong sảnh chỉ còn lại một mình hắn, trống rỗng, lặng yên không tiếng động. Hắn yên tĩnh quỳ ở đó, ngay cả lông mi cũng không động. Mặt trời dần ngả về tây, bóng hắn chậm rãi dài ra giống như một cái cây cô độc. Giờ phút này, trong lòng hắn, rốt cuộc đang nghĩ đến cái gì? Tiểu Man đương nhiên không biết, nàng chính là cố ý tránh đi, cố ý để hắn quỳ. Lúc Diêu Quang tới cầu xin, nói nàng đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần xin nàng tha cho Thiên Quyền lần này. Đáng tiếc Tiểu Man không phải đại nhân, nàng chính là tiểu nữ tử có thù tất báo. Khổng Tử có nói: chỉ có nữ tử và tiểu nhân nan dưỡng cũng, rất không hạnh, nàng đã nữ tử, lại là cái tiểu nhân. Không ai biết quý công tử Bất Quy sơn sẽ phải chịu nhục cỡ nào. Nhưng càng không ai nghĩ tới lúc nàng bị tên bắn qua ngực, quần áo rách toang trước mắt bao người, lại bị người ta uy hiếp tính mạng, nàng nghĩ gì? Dù sao cũng không phải là cảm giác nhàn nhã uống trà ngắm hoa. Cho nên nàng cười hì hì trở về phòng đếm tiền, hoạt động hưu nhàn này là việc Tiểu Man yêu nhất trong đời. Bất luận nàng có khổ sở mệt mỏi thế nào đi nữa, chỉ cần mở túi tiền ra, nhìn tiền bên trong ngày một nhiều lên là tâm tình nàng sẽ trở nên vô cùng tốt. Mà lúc này, tâm trạng nàng đúng là cực kỳ tốt, bởi vì trong túi không phải là tiền đồng, mà là ngân phiếu hai ngàn lượng hàng thật giá thật, cộng thêm rất nhiều minh châu bảo thạch mới kiếm được nữa. Cảm giác làm kẻ có tiền thật sự chỉ có một chữ có thể miêu tả – thích! Tiểu Man khẽ ngân nga, nhét túi tiền vào lớp trong cùng của y phục, ở đó có một cái túi ngầm chính tay nàng may thêm vào, cất tiền tài vào trong đó, nó sẽ hoàn toàn là của nàng, chỉ là của một mình nàng. Như vậy nàng mới có thể yên tâm. Ngoài cửa có người gọi nàng: “Tiểu chủ, Mộc tiên sinh mời ngài tới Bạch Trúc đình dự tiệc.” “Đã biết!” nàng mở cửa, thấy Trạch Tú đang dựa vào vách cửa, cúi đầu, cái mũi thẳng cùng hàng lông mi dài thật đẹp. Bên cạnh có tiếng thị nữ miễn cưỡng cười nói: “Trạch Tú tiên sinh cũng đang đi…” Trạch Tú cười nói: “Ngươi đi trước đi, ta sẽ cùng tiểu chủ tới sau. Yên tâm, ta sẽ không cướp nàng đi đâu!” Thị nữ do dự đi xa, Tiểu Man nhe răng cười, thản nhiên nói: “Ngươi không gọi ta là tiểu lưu manh nữa sao?” Trạch Tú sờ cằm, trên người vẫn còn mùi rượu, trong cái lạnh buổi hoàng hôn vẫn làm cho người ta cảm thấy được chút ấm áp. “Ngươi đúng là tiểu lưu manh, tuy nhiên nếu đã là tiểu chủ Thương Nhai thành thì lễ tiết này vẫn là phải có.” Tiểu Man cười rộ lên, đi về phía trước, một mặt mỉa mai: “Sao lại thừa nhận ta là tiểu chủ, người buổi chiều ở đại sảnh còn tuyên bố ta là gian tế, hận không thể đẩy ta vào chỗ chết là ai?” “Này này, người muốn giết ngươi là ta sao?” Trạch Tú khoanh tay đi phía sau, mày nhướng lên, “Ta cũng là tốt cho ngươi. Thân phận tiểu chủ há có thể dễ dàng khẳng định? Nếu không khiến mọi người tin phục, sau này ngươi muốn khôi phục gia tộc cũng sẽ gặp rất nhiều gian nan nguy hiểm. Huống chi, ít nhất ta cũng cần biết Bất Quy sơn có suy tính gì, trơ mắt nhìn bọn họ dối gạt không phải là cách tốt. Nếu ngươi đúng là tiểu chủ thì cần gì phải tính toán chi li những cái đó?” Tiểu Man dừng lại, Trạch Tú cảnh giác nhìn bóng dáng nàng, lạnh nhạt nói: “Làm gì vậy? Định mắng chửi người sao?” Trước mặt vừa vặn có một khóm hoa quỳnh, nụ hoa dưới ánh trăng tựa như băng tuyết ngưng tụ thành, hết sức đáng yêu. Tiểu Man đưa tay hái một nụ hoa, nói nhỏ: “Tốt cho ta? Ai muốn các ngươi tốt cho ta? Ta có nói muốn như vậy không? Quả nhiên trên đời không thiếu người thích áp đặt ý muốn của mình cho người khác.” Dứt lời, tay vò nát nụ hoa kia, từng cánh hoa tơi tả rơi rụng xuống chân, bị nàng nhẹ nhàng dẫm lên. Trăng bạc như sương, cánh tay thiếu nữ thon gầy ngắt một nụ hoa quỳnh, vốn là một cảnh tượng vô cùng đẹp, nháy mắt lại biến thành tàn nhẫn lãnh khốc. Trạch Tú đột nhiên cảm thấy kinh hãi, loại cảm giác này giây lát biến thành chán ghét, hắn lạnh lùng nói: “Ta chỉ có một câu muốn nói, ngươi thích nghe hay không thì tùy. Đừng kết thù với Bất Quy sơn, đặc biệt là Thiên Quyền. Tự ngươi nên bết nên làm thế nào.” Dứt lời định xoay người bỏ đi, lại nghe thấy tiếng Tiểu Man: “Hắn thế nào thì có liên qan gì tới ta?” Trạch Tú định phản kích, hắn thật sự sắp không chịu nổi nữ nhân đáng ghét này, ai ngờ lại chậm một bước, người luôn luôn thích trò tiêu sái cất bước là hắn lần này lạ bị người ta chơi lại, nàng xoay người trước hắn một bước, rời đi, bỏ hắn lại chỗ cũ. Trạch Tú sửng sốt một lúc lâu, tức giận đến mức gân xanh nổi hết cả lên. Hắn muốn nhanh chóng rời khỏi Bất Quy sơn, nếu còn dây dưa với nàng nữa thì sớm muộn cũng sẽ bị nàng làm tức chết. Kết quả là Tiểu Man vẫn thống khoái mà ăn một chút đồ ăn ngon, lại thống khoái tắm rửa một cái, hoàn toàn vứt Trạch Tú ra khỏi đầu, cả cảnh tượng lúc Trạch Tú dùng đôi mắt đào hoa đáng sợ kia trừng lên nhìn nàng, nàng cũng làm bộ như không phát hiện. Con người này, có lẽ thấy mình quá giỏi giang, có thể tùy ý áp đặt người khác, cần phải cho bọn họ biết trên đời còn có người không nghe theo bọn họ. ***** Trăng trong như nước, chính sảnh vẫn vô cùng an tĩnh, không ai dám bước vào đây trước tiên để làm vật hy sinh. Thiên Quyền tuy rằng chịu vũ nhục nhưng hắn dù sao vẫn là quý công tử của Bất Quy sơn, quyền thế vẫn còn. Bình thường, người có quyền thế vào những lúc mất mặt đều hy vọng không ai biết, không ai nhớ, như vậy về sau bọn họ có thể giữ lại mặt mũi. Người nơi này hiểu rất rõ đạo lý này, vì vậy đều giả vờ như không biết, phảng phất đêm đó tất cả mọi người đều quên mất Bất Quy sơn còn có một chính sảnh, ngay một con chim sẻ cũng không dám tùy tiện bay vào. Tuy nhiên, tựa hồ như có kẻ không có đầu óc, hướng nơi này bước đến, tiếng bước chân tuy còn cách xa vẫn có thể nghe thấy. Thiên Quyền không hề động, hắn vẫn duy trì tư thế quỳ, ngay cả tóc cũng không rối một sợi. Nhưng cho dù là người làm bằng sắt, không ăn không uống mà quỳ từ chính ngọ tới nửa đêm cũng không tránh khỏi chút tiều tụy. Môi hắn hơi khô nứt nhưng đôi mắt kia vẫn sâu thẳm như bầu trời đêm không nhìn ra chút cảm xúc. Một đôi giày thêu tinh xảo xuất hiện sau bậc cửa, chủ nhân đôi giày mặc một bộ váy dài trắng, rất lịch sự tao nhã. Đáng tiếc là động tác của nàng thì không lịch sự được như thế, ngay cả lễ nghi cơ bản của việc mở cửa cũng bỏ qua. Chân nàng không chút khách khí đạp tung cảnh cửa, mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, nàng cười khẽ. Nhưng nàng hiển nhiên không định đi vào, chỉ đứng ở trước cửa mà cười, nhìn bộ dáng chật vật của hắn, rất hưởng thụ. Nàng không nói lời nào, Thiên Quyền cũng không nói, giống như định coi nàng là không khí. Nhưng kiểu đối mặt trầm mặc như thế này, sẽ rất nhanh có một người không chịu nổi mà phá vỡ. Người phá vỡ không khí đương nhiên không phải là nàng, vì thế Thiên Quyền mở miệng, thấp giọng nói: “Không cần giẫm đạp cánh cửa như vậy, thực không lễ phép.” Tiểu Man nghịch nghịch ống tay áo, cười nói: “Cũng như vậy, không nên chĩa mũi tên vào người khác, lại càng không được xé rách y phục nữ tử trước mắt mọi người. Tất cả những hành vi đó đều vô cùng không lễ phép.” Thiên Quyền không nói gì. Tiểu Man cũng không thèm để ý, vẫn cười: “Nghe nói ngươi định giải thích với ta, tuy nhiên nhìn dáng vẻ này của ngươi, có vẻ là không có ý này. May mắn ta tỉnh táo, căn bản không tin ngươi sẽ giải thích. Nhưng nếu cứ thế này mà để ngươi đứng dậy thì ta lại không cam lòng, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?” Thiên Quyền trầm mặc một lát mới nói: “Nếu tiểu chủ hy vọng ta giải thích, ta đây…” Lời còn chưa dứt đã thấy đỉnh đầu có một luồng gió lướt qua, bằng vào thân thủ của hắn, muốn tránh đi là dễ như trở bàn tay, nhưng hắn vẫn bất động, chỉ nghe “Bốp” một tiếng, gò má trái của hắn đã nhận một bạt tai. Tiểu Man vuốt tay trái, nói nhỏ: “Thật đau tay. Tiện nghi cho ngươi!” Thiên Quyền sờ sờ bên mặt nóng bỏng, khóe môi có một vệt máu, nàng xuống tay thật độc ác. Hắn chậm rãi đứng lên, ánh mắt sáng quắc, bình tĩnh cúi đầu nhìn nàng. Tiểu Man lui về phía sau từng bước, nở nụ cười mỉa mai: “Máu của ngươi không phải làm từ băng à? Nếu không có việc gì thì ta đi trước.” Nói xong liền quay mặt bỏ chạy, hoàn toàn là bộ dáng tiểu nhân đắc chí xong không dám ở lại. Thiên Quyền lau vết máu trên khóe môi, đứng yên trong sảnh thật lâu, hai tay chậm rãi nắm chặt, cuối cùng nhẹ vỗ lên cái giá bày hoa lan bằng gỗ lim rồi vô thanh vô tức ra khỏi đại sảnh. Hắn vừa đi một lát thì trong sảnh vang lên tiếng “răng rắc” nho nhỏ, cái giá gỗ lim lặng lẽ nứt ra rồi tan thành từng mảnh rơi trên mặt đất.