Ngao Du Giang Hồ
Chương 12
Bất Quy sơn ( tam )
Tắm rửa xong, Tiểu Man bị phục sức một phen, trên đầu không biết cắm vào bao nhiêu thứ, chỉ nguyên trâm vàng khảm trân châu đã có hơn mười cái, ép cổ nàng muốn gãy.
Trong gương đồng phản chiếu dung mạo thiếu nữ kiều mĩ – nhìn qua tuyệt đối không phải là tiểu cô nương sinh trưởng tại biên thùy, ngược lại giống nữ tử Giang Nam ngọt ngào xinh đẹp hơn. Một đôi mắt ướt, lúc nào cũng như sắp rơi lệ, khiến người trìu mến. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người đó không biết bản tính của nàng.
Tiểu Man kinh ngạc nhìn gương đồng, mắt không chớp lấy một cái. Một bạch y nữ tử bên cạnh cũng nhẹ thốt: “Tiểu chủ trang điểm lên thật sự rất xinh đẹp, khiến người ta hâm mộ.”
“Đúng vậy, rất xinh đẹp.”
Nàng nuốt nước bọt, nhìn chăm chăm vào đám trâm cài long lanh trên tóc, hận không thể đưa tay nhổ xuống mấy cái giấu trong ngực. Những trâm cài này… để nàng dùng, có phải có nghĩa là tặng cho nàng? Tiểu Man vô cùng say mê!
Đột nhiên có người gõ cửa, bạch y nữ tử liền chạy ra mở cửa, Tiểu Man nhân cơ hội tháo xuống hai cây trâm khảm trân châu lớn nhất, lấy tốc độ sét đánh nhét vào trong quần áo. Nàng có thể thề, cho dù có là đệ nhất cao thủ đến so tốc độ với nàng cũng tuyệt đối không thể hơn.
Người tới là tên mặt băng Thiên Quyền. Hắn tới đưa nàng tới sảnh chính để khai mở tế đàn.
Tiểu Man lộ ra nụ cười ngọt ngào nhất, có tật giật mình giữ chặt tay, cố không để ai phát hiện ra nét mờ ám của nàng.
Thiên Quyền đưa nàng qua một hành lang dài gấp khúc ở bên ngoài tòa lâu, phía dưới là vách núi đen, sương mù dày đặc che đi đáy vực vạn trượng, ánh trăng trắng bạc chiếu sáng quang cảnh trước mắt.
“Tiểu chủ.” Thiên Quyền muốn nói lại thôi.
“…” Tiểu Man cũng muốn nói lại thôi.
“Cây trâm… rơi ra kìa.” Thiên Quyền nhìn chằm chằm cổ tay áo nàng, bên trong quả nhiên lộ ra một cây trâm vàng, bên trên còn có một viên trân châu cỡ ngón tay cái, đang phát ra quang mang như cười cợt nàng.
Tiểu Man rõ ràng không chút hoang mang cất trân châu lại, cực tự nhiên nói: “Đè nặng khiến cổ ta đau, vì thế mới bỏ xuống hai cái.”
Thiên Quyền “Uh” một tiếng, khẽ nói: “Đây là trân phẩm quý hiếm, lấy từ nơi sâu nhất của Nam Hải, xứng đáng với trâm gài tóc bằng vàng mười, trên thị trường ước chừng năm ngàn lượng vàng. Năm nghìn lượng, ở chợ có thể mua được năm trăm nữ hài tử niên kỷ như tiểu chủ.”
Tiểu Man cố ý làm bộ như nghe không hiểu, thuần khiết vô cùng nhìn hắn.
“Tiểu chủ là khách quý, không bằng đem trâm gài tóc cho ta bảo quản, vạn nhất thiếu mất cái gì, tiểu chủ cũng khó giải thích.”
Nàng thật muốn khóc nha. Ánh mắt nàng hàm chứa nước mắt, vạn phần không cam đem tang vật giao lại cho hắn.
Lòng dạ người này quá hiểm độc, lấy một nửa là được rồi, hắn lại đòi toàn bộ! Ngay cả số lẻ cũng không cho nàng!
“Vết thương trên tay tiểu chủ có bị dính nước không?”
Sao hắn không chịu để yên cái gì vậy, không thấy nàng buồn bực thì không thôi sao!
“Không dính nước, băng bó rất tốt!” Tiểu Man ỉu xìu đưa cánh tay cho hắn xem, quả nhiên chưa hề động đến.
“Không phải bị thương ở tay phải sao?”
Hắn vô cảm nói một câu, Tiểu Man vội vàng kéo tay áo – quả nhiên! Lúc thay quần áo nàng thấy khăn vướng nên tháo ra, kết quả lúc bó lại thì nhầm tay!
“Ta nghĩ… để miệng vết thương thoáng khí cũng tốt. Ha ha…” nàng cười thập phần tự nhiên.
Thiên Quyền mím môi không nói, nàng cũng không dám nói lời nào, không khí nhất thời trở nên quỷ dị.
Tại sao trên đời lại có người đáng ghét như vậy chứ? Tiểu Man cảm thấy cực kỳ bực mình. Nếu không chịu được thì ngươi cứ việc khinh thường thôi, sao cứ động một tí là chạy đến chọc nàng chứ, thật là muốn nhẫn mà không thể nhẫn.
“Ta nói…” Hắn đột nhiên cúi đầu mở miệng, Tiểu Man khẽ ngẩng đầu, thấy hai tròng mắt hắn phát sáng còn hơn cả ngôi sao sáng nhất, hào quang kia đâm thẳng vào người khác, lạnh thấu xương vô tình.
“Ngươi không cần đùa giỡn cái gì, tốt nhất nên an phận.”
Tiểu Man cảm thấy trên vai bị hắn nhẹ nhàng đẩy, “Cạch” một tiếng, cửa mở.
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy rõ ràng khuôn mặt hắn, tuấn tú lãnh đạm, còn sắc thái bức người lạnh lẽo vừa rồi giống như chỉ là ảo giác của nàng.
Tiểu Man chậm rãi đi vài bước, tim nhảy loạn trong ngực, kinh ngạc nhìn hắn.
“Tiểu chủ!” Mộc tiên sinh đi tới, “Tế đàn đã chuẩn bị tốt, thỉnh tiểu chủ đăng đàn.”
Lúc này nàng mới hoàn hồn, bất kể uy hiếp của Thiên Quyền, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở giữa đại sảnh dựng lên một tế đàn bạch ngọc, xung quanh tế đàn là một đầm nước trong, hiện giờ mặt trên đã muốn cung phụng mới mẻ ngưu dương trư tam sinh, vô số cái thô lớn lên nhi cánh tay sáp ong chúc bị điểm lượng, tư tư vang, trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn chằm chằm nàng.
Đến lúc này, nàng mà nói mình là đồ dỏm, phỏng chừng nhân gia sẽ lập tức giết nàng, lấy máu rửa nhục.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể đi một bước tính một bước, trông chờ vào vận khí thôi!
Tiểu Man hít sâu một hơi, chậm rãi bước lại chỗ tế đàn. Bên trên tế đàn treo ba cái đầu máu chảy đầm đìa, trong đó cái đầu lợn miệng há to, tròng mắt trắng dã mở trừng trừng nhìn thẳng mắt nàng khiến bao nhiêu lông tóc trên người nàng dựng đứng.
Phải làm sao bây giờ?
Mồ hôi lạnh trên lưng nàng chảy ròng ròng, chung quanh không có chút thanh âm, ánh mắt mọi người như sắp đâm nàng vỡ vụn.
Thật đáng buồn nha, nàng rốt cục phải làm thế nào đây?
Lần đầu tiên nàng thấy khẩn trương đến mức nắm chặt tay đến phát run.
Thổ lão bản đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng nhắc nhở nàng: “Tiểu chủ, giờ lành sắp qua rồi, ngươi còn không quỳ xuống cầu nguyện?”
Có câu nhắc nhở này, Tiểu Man liền quỳ xuống, hai tay làm thành hình chữ thập, làm bộ thành kính, một bên niệm lung tung bài “Bách Gia Tính” trong miệng, một bên thì hí mắt nhìn phản ứng của mọi người trong đại sảnh.
{Bách gia tính (Hán tự: 百家姓, nghĩa là họ của trăm nhà) là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc. Văn bản này được soạn vào đầu thời Bắc Tống. Ban đầu danh sách có 411 họ, sau đó tăng lên 504 họ, gồm 444 họ đơn (chỉ gồm một chữ, ví dụ Triệu, Hồ,…) và 60 họ kép (gồm hai chữ, ví dụ Tư Mã, Gia Cát,…). Hiện nay có khoảng 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này.
Toàn bộ văn bản được xếp vần điệu và có thể đọc lên như một bài thơ 4 chữ, vì vậy đôi khi trẻ em Trung Quốc sử dụng tác phẩm này để học vỡ lòng bên cạnh cuốn Tam Tự Kinh}
Niệm nửa ngày, nàng đã niệm nát rữa “Bách Gia Tính” từ đầu tới cuối, từ cuối lên đầu, đột nhiên, mặt nước có động tĩnh, ao nước trong suốt phảng phất có một đôi tay chậm rãi quấy, nổi lên gợn sóng, dần dần, gợn sóng càng ngày càng lớn, mặt nước quay cuồng sôi trào.
Tiểu Man bị cảnh tượng này chấn kinh!
Không thể nào! Cả đồ dỏm cũng có thể làm được sao? Nàng vừa rồi niệm “Bách Gia Tính” nha! Thần tiên qua đường chẳng lẽ thừa nhận cả “Bách Gia Tính” sao?
Thời khắc này không chờ nàng kịp nghĩ ngợi lung tung, chỉ nghe trong nước “Oanh” một tiếng, giống như có gì đó bị nổ tung, một cột nước trồi lên, tựa như một con giao long đột nhiên nổi trên mặt nước.
Tiểu Man ngồi ngay bên ao nước, không kịp chạy, bị lớp sóng nước này bắn tung tóe ướt đẫm toàn thân, trâm cài tóc đinh đang rơi xuống đất, chật vật không chịu nổi. Cũng may trong đại sảnh không ai chú ý đến nàng, ánh mắt mọi người đều đang dán lên bức tường rồng nước.
Con rồng kia vươn lên khoảng hơn một trượng rồi nở rộng ra trên không trung, trong ao như có một trận mưa đổ xuống, khiến nàng thêm một lần ướt đẫm.
Không biết một luồng âm phong từ đâu thổi tới, nến trong đại sảnh nhất thời tắt phụt, tối đen như mực. Mọi người sợ hãi than, Tiểu Man mặc kệ cả người ướt nhoẹt, vội vàng mò kiếm mấy cây trâm, nhét vào trong ngực áo, vừa mới cất xong thì nước trong ao bắt đầu tỏa ra quang mang màu trắng, giống như bên trong ẩn giấu một vầng minh nguyệt.
Nàng nhìn đến ngây dại, lại thấy mặt nước gợn sóng không ngừng, dần dần giống như có vô số hình ảnh hiện ra, đầu tiên là một tòa thành thần bí cổ xưa, mọi người trong đó đều vui cười, trong sát na lại biến thành lửa cháy toàn thành, có rất nhiều hắc y nhân tiến vào trong thành, phóng hỏa giết người.
Những hắc y nhân này sau lưng đều có một thanh đao khảm hoa văn, có đỏ có trắng, hành động giống như một cơn lốc, tàn sát bừa bãi, đem cả thành trấn giết chóc không còn một tấm giáp.
“Thiên Sát thập phương!” Có người trong sảnh kinh hoảng kêu lên.
Hình ảnh trong nước nháy mắt tản ra, hào quang cũng biến mất, mặt nước dần dần tĩnh trở lại, trong suốt như trước, phảng phất cảnh tượng cổ quái vừa rồi chưa từng xảy ra.
Rất nhanh liền có người thắp nến, đỡ Tiểu Man khỏi đàn tế, quần áo trên người nàng quá dầy quá nặng, hút đám nước tương đương với mấy chục cái chăn bông, khiến nàng không phải là không muốn đứng dậy mà căn bản là không động đậy được.
“Tiểu chủ, những oan hồn của Thương Nhai thành đã chỉ cho ngươi thủ phạm. Quả nhiên là Thiên Sát thập phương!” Người nói là Thủy tướng quân, tuy rằng hắn lúc nào cũng cười, có vẻ rất hòa hợp đáng yêu, nhưng những lúc không cười thì trông còn hung dữ hơn cả Hỏa đại phu.
Tiểu Man từ đầu vẫn chưa hề nói gì, kỳ thật nàng không biết nói gì. Chuyện đêm nay đã vượt qua tưởng tượng của nàng. Nàng vốn nghĩ là tế đàn sẽ không có động tĩnh gì, nàng sẽ bị mọi người quần ẩu xuống đài, không ngờ, không ngờ… Sao trên đời lại có loại kỳ tích này?
Chẳng lẽ… nàng đúng là tiểu chủ gì đó của Thương Nhai thành?
Ý nghĩ này nhanh chóng bị nàng ném vào sọt rác, chuyện đêm nay chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: gặp quỷ!
Tiểu Man được người dẫn đi thay quần áo, bỏ đi tầng tầng lễ phục hoa mỹ nặng trịch, nàng đột nhiên nhớ tới cây trâm vẫn để bên trong, vội vàng giữ vạt áo, bảo bạch y nữ tử này đi ra ngoài.
Mọi người vốn vẫn hoài nghi nàng không phải là tiểu chủ thật, còn có chút không phục, nhưng gặp cảnh tượng đêm nay thì còn ai có thể nghi ngờ? Lúc này tất cả mọi người đều lui ra ngoài.
Nàng lục lọi trong đống quần áo ướt sũng, rốt cục cũng lấy ra được cây trâm vàng chói mắt, vui mừng nhét vào một cái bọc, dùng quần áo bao lại từng lớp từng lớp, một bên vẫn để ý xung quanh, sợ có người rình xem.
Hiện giờ trong này có hai ngàn lượng bạc trắng, cộng thêm sáu cây trâm vàng khảm trân châu. Trên đời này có việc gì đáng thỏa mãn hơn là phát tài? Tiểu Man thừa dịp những bạch y nữ tử kia tránh đi, đưa mắt đánh giá quanh gian phòng, tháo xuống hai khỏa minh châu trên chiếc gương đồng.
Tiểu Man vui rạo rực, đứng trước gương thay quần áo, chợt thấy cái bớt hình ngọn lửa màu lam trên ngực.
Lần trước thứ này hiện ra một lần, nàng còn tưởng rằng là do quỷ hồn gây ra, dọa nàng sợ chết khiếp, kết quả ngày hôm sau tự dưng biến mất, vì thế nàng cũng không nghĩ tới nữa.
Hôm nay nó lại hiện lên.
Tiểu Man lấy tay sờ, không đau không ngứa, cũng không có dị trạng gì.
Rốt cuộc nó là cái gì vậy?
Thay đổi quần áo xong trở lại đại sảnh, Hỏa đại phu đang nói chuyện: “… nợ nước thù nhà, tai ương diệt tộc, không thể không báo. Nếu tiểu chủ cần gì, chúng ta có đủ khả năng, tự nhiên sẽ tận lực tương trợ.”
Hai chân Tiểu Man nhất thời mềm nhũn.
Bọn họ định bảo nàng báo thù sao?
Mộc tiên sinh, Thổ lão bản cùng đi tới, thở dài nói: “Tiểu chủ, thù này không báo, mấy ngàn oan hồn Thương Nhai thành sẽ không thể yên giấc. Thiên Sát thập phương tuy rằng hung ác, tiểu chủ lại là nữ tử một thân một mình, nhưng Bất Quy sơn và Thương Nhai thành có quan hệ sâu xa, tuyệt sẽ không ngồi yên không để ý, tiểu chủ nếu cần, chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ.”
Tiểu Man ngoài cười nhưng trong không cười, vội nói: “Đa tạ chư vị! Thù này… bất cộng, à, bất cộng đái thiên! Ta không thể không báo… chỉ là ta… cái gì cũng không…”
Thủy tướng quân nói: “Tiểu chủ đừng lo lắng, vừa rồi chúng ta đã bàn chuyện này, về việc làm sao để khôi phục Thương Nhai thành, báo thù diệt tộc, đầu tiên là phải tìm được ngũ phương sừng…”
Với xu thế này, Tiểu Man thấy bọn họ sắp thao thao bất tuyệt một phen, trong bụng không khỏi oán thầm.
Kim viên ngoại cười ha hả mà nói: “Ta nói này các vị, chuyện báo thù hãy để tiểu chủ tự quyết định. Mấy ngày nay nàng đã đi đường vất vả, còn chưa kịp nghỉ ngơi, không bằng cứ để nàng ngủ một giấc, ngày mai nói tiếp chuyện này cũng chưa muộn.”
Mọi người nghe xong, cảm thấy cũng có lí, liền trấn an Tiểu Man vài câu rồi nhanh chóng để hạ nhân đưa nàng đi nghỉ ngơi.
Ngày mai lại nói tiếp sao?
Không, nàng sẽ không đợi đến ngày mai. Nàng sẽ trốn ngay bây giờ.
Tiểu Man nằm thật lâu trên giường, chờ đến khi bên ngoài không còn chút âm thanh nào mới nhẹ chân nhẹ tay, cầm bao vải đẩy cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Thâm cừu đại hận gì chứ, ân oán tình cừu gì chứ, không liên quan đến nàng.
Vẫn là mang theo tiền, chạy đi mua một khu nhà cấp cao, hưởng thụ cuộc sống của kẻ có tiền mới là đúng đắn.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
6 chương
6 chương
57 chương
17 chương
92 chương