Ngang Nhau
Chương 22
Xe ngựa đi thẳng về phía tây.
Dược Vương cốc tọa lạc ở phía tây, địa thế phức tạp. Xe ngựa chạy mấy ngày, đến lối vào thung lũng liền không thể tiến lên, xa phu quay đầu lại hỏi: “Công tử, xe không thể đi vào, ngươi xem…”
Tiêu Thanh Ngạn chống đỡ xuống xe, thanh toán tiền với xa phu: “Ngươi đi đi.”
Xa phu thấy hắn chống gậy trúc, nói: “Đường vào cốc còn có một đoạn, không bằng… Ta cõng ngươi đi vào?”
Tiêu Thanh Ngạn lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì, không vội, ta đi từ từ.”
Xa phu cũng không kiên trì, nhận tiền liền đi. Tiêu Thanh Ngạn nghe tiếng vó ngựa dần dần đi xa, mới chống gậy trúc chậm rãi đi vào sơn cốc.
Xa cách ba năm, hắn lại trở về nơi này.
Dược Vương cốc không có quá nhiều thay đổi, xung quanh hoa cỏ khắp nơi, cây cối tươi tốt. Tiêu Thanh Ngạn hít một hơi thật sâu, mùi thuốc thấm vào gan phổi.
Hắn không có khí lực gì, chỉ có thể đi một bước ngồi nghỉ một chút, chậm rãi dọc theo đường hẹp quanh co đi vào trong cốc, lại chợt nghe cách đó không xa có người kêu lên: “Là Tiêu công tử!”
Tiêu Thanh Ngạn ngẩng đầu nhìn lại, mắt thấy người kia xa xa chạy tới, chính là tiểu đồ đệ của dược sư Tôn Hiệp, tiểu sư đệ Ninh Giang – Lục Quân.
“Ngươi bị thương sao?” Lục Quân thở hồng hộc chạy đến trước mặt hắn, nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn liền kinh hãi, “Do ai ra tay!” Hắn vừa nói vừa đỡ thân thể Tiêu Thanh Ngạn, Tiêu Thanh Ngạn được hắn đỡ nên đi đường cũng có chút thoải mái.
Tiêu Thanh Ngạn giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn: “Cảm tạ.”
“Ngươi tới tìm sư phụ trị thương hả?”
Tiêu Thanh Ngạn nghiêng đầu nhìn hắn: “Sư phụ ngươi chưa nói với ngươi sao? Đúng rồi, ta không phải tới tìm hắn trị thương, ta tới cùng hắn uống rượu.”
Lục Quân nhíu mày, khuôn mặt nho nhỏ nghiêm trang ngẩng đầu lên: “Ngươi phải quan tâm đến vết thương trên người một chút, ngươi không thể uống rượu.”
“Ta đã lâu không uống rồi mà.” Tiêu Thanh Ngạn cười hì hì nói đùa với hắn, nói xong liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, “Ta còn nhớ sư phụ ngươi có chưng cất vài bình Bích Lạc.”
Lục Quân hừ một tiếng nói: “Gần đây sư phụ bận việc lắm, mới không thèm cùng ngươi uống rượu.”
Tiêu Thanh Ngạn cười cười, nhẹ giọng nói: “Hắn sẽ thong thả thôi.”
Hai người đi một chút nghỉ ngơi một chút, mãi đến tận khi sắc trời đen thui mới nhìn thấy nhà trúc trong thâm cốc.
Lục Quân chạy vào trong nhà, lôi kéo Tôn Hiệp ra ngoài, gấp gáp hỏi: “Sư phụ sư phụ, ngươi coi ai tới nè.”
Tôn Hiệp đã ngoài năm mươi, râu tóc hoa râm, nhìn giống như gia gia của Lục Quân, khi hắn thấy Tiêu Thanh Ngạn liền sợ hết hồn: “Tiểu Thanh Ngạn? Ngươi không phải… Ta mới nhận được tin của Ninh Giang ngươi… Ngươi…”
Tiêu Thanh Ngạn kiên cường chống đỡ đi tới nhà trúc, hắn đã sức cùng lực kiệt, chưa mở miệng nói chuyện, thân thể đã mềm mại ngã xuống.
Tôn Hiệp vội vàng đỡ lấy hắn, nói với Lục Quân: “Tiểu Quân, đỡ hắn vào trong phòng.”
Tôn Hiệp thay thảo dược cho Tiêu Thanh Ngạn, khi hắn tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Hiệp hiếm khi có biểu tình nghiêm nghị: “Sao ngươi đến đây? Thương thế trên người ngươi là như thế nào? Các ngươi quyết định giải độc chưa?”
“Ngươi thật là phiền.” Tiêu Thanh Ngạn lườm một cái, “Sao mà càng già càng phiền vậy.”
Tôn Hiệp tức giận đến giơ chân, phi phi hai tiếng: “Không ai dám nói như vậy với ta đâu!”
Tiêu Thanh Ngạn xì cười một tiếng, ba năm trôi qua cuối cùng cũng gặp lại lão đầu nhi dư thừa sức sống này, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng. Ba năm trước khi Tôn Hiệp hái thuốc suýt nữa mất mạng trong miệng rắn, Tiêu Thanh Ngạn đúng lúc đi ngang qua, cứu hắn một mạng. Hai người vừa gặp mà như đã quen, trở thành huynh đệ kết nghĩa.
Tiêu Thanh Ngạn chuyển động đôi mắt, quăng đến vò rượu trong nhà, khịt khịt mũi nói: “Bích Lạc.”
Tôn Hiệp vỗ trán hắn một cái, mắng: “Sao tiểu tử ngươi chỉ nghĩ đến mấy vò rượu kia vậy!” Hắn mới không chịu lấy ra, vắt vắt cái mông ngồi ngăn trở ánh mắt Tiêu Thanh Ngạn nhìn về phía vò rượu, “Ngươi nói đi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi cái kia… Thẩm đại ca ngươi tâm tâm niệm niệm đâu?”
Con mắt Tiêu Thanh Ngạn phai nhạt dần, rồi lại cười nói: “Ta không thích hắn.”
Tôn Hiệp sửng sốt một chút, nhìn hắn bốn phía đều là vết thương, nói: “Hắn tổn thương ngươi?”
“Không phải.” Tiêu Thanh Ngạn cười ha ha, “Hắn là đại hiệp trong giang hồ, sao tổn thương ta được.”
“Ngươi không muốn nói, ta cũng không ép buộc ngươi. Nhưng mà thân thể của ngươi bây giờ cực kì yếu, không thể uống rượu.” Tôn Hiệp nói chắc như đinh đóng cột, “Ta còn muốn giải độc cho ngươi đây, ngươi có thể — “
“Ta không muốn giải độc.” Tiêu Thanh Ngạn ngắt lời hắn, cũng là không thể nghi ngờ.
Thân thể Tôn Hiệp cứng đờ.
“Ngươi, ngươi điên rồi? Ngươi không muốn sống nữa hả?”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, Bách Thảo hoàn đã không còn, ngươi đi đâu mà tìm người thay máu cho ta? Lại nói… Thay máu…”
Thay máu thì có ý nghĩa gì chứ.
Tiêu Thanh Ngạn dừng một chút: “Ta ở đây, đừng nói cho người khác biết a.”
Tôn Hiệp nhìn hắn một hồi, chậm rãi nói: “Ngươi muốn trốn tránh Thẩm Triệt sao?”
“Mạng của ta ta quyết định. Ta chỉ tới tìm ngươi uống rượu.”
Tôn Hiệp suy nghĩ một chút, thở dài.
“Thẩm Triệt tên súc sinh này a.”
Tiêu Thanh Ngạn cười híp mắt nghiêng đầu, ánh mắt vẫn không buông tha vò rượu trong góc tường kia.
Tôn Hiệp bất đắc dĩ đem vò rượu lại: “Chỉ cho ngươi uống một cái miệng nhỏ.”
“Một bữa cơm cho một cái miệng nhỏ?”
Tôn Hiệp trừng hai mắt, “Một ngày!”
Tiêu Thanh Ngạn cười hì hì gật gật đầu, chống đỡ thân thể ngồi dậy, bộ dạng ngóng trông.
Tôn Hiệp cho hắn uống một hớp nhỏ, nhìn bộ dáng hài lòng của hắn, bĩu môi nói: “Không ngờ ngươi chạy tới đây chính là vì cái này.”
“Nhân sinh hiếm thấy một tri kỷ.” Tiêu Thanh Ngạn uống rượu tâm tình khá hơn nhiều, “Ta nghĩ, thung lũng này của ngươi cũng không tệ, nếu sau này ta chôn thân ở đây làm bạn với ngươi, ngược lại cũng là chuyện tốt.”
Tôn Hiệp không đành lòng suy nghĩ những chuyện sau này, trầm mặc không nói.
Tiêu Thanh Ngạn ngược lại là không có gánh nặng gì: “Ta đến đây, chỉ bởi vì bọn họ tuyệt đối sẽ không đoán được ta ở đây. Ngươi cũng sẽ không bán đứng ta.”
Tôn Hiệp thở dài: “Ta cũng muốn ngươi sống tiếp.”
“Lương y như từ mẫu, nhưng ngươi cũng đừng mơ có thể làm cha mẹ của ta.” Tiêu Thanh Ngạn ngáp một cái, “Ta sẽ không quấy rầy lâu đâu.”
Trong lòng Tôn Hiệp trĩu nặng
Hắn trúng độc rồi lại chịu một chưởng của Quân Hoài, bản thân cũng biết không còn nhiều thời gian.
Tôn Hiệp nhìn hắn mơ màng ngủ thiếp đi, quay người nói với Lục Quân đang rang thuốc: “Tiểu Quân, chuyện Tiêu đại ca ở đây, không được nói với người khác biết chưa?”
“Sư huynh cũng không nói?”
“Ừm.”
Lục Quân có chút nghi ngờ mà trừng mắt nhìn: “Nhưng mà… Sư huynh không phải đã nói, muốn tìm phương pháp cứu Tiêu đại ca sao?”
Tôn Hiệp lắc đầu một cái: “Phương pháp kia… Không nói cũng được. Nhưng Tiêu đại ca của ngươi có ý nghĩ của chính mình, ta không muốn làm trái ý hắn.”
Đầu nhỏ Lục Quân cũng không thể lý giải nhiều chuyện như vậy, quệt mồm nói: “Ta không muốn để cho Tiêu đại ca chết.”
Tôn Hiệp hiếm thấy nghiêm nghị mà nhìn tiểu đồ đệ của mình, lại bị bộ dạng mờ mịt của hắn khiến cho có chút bất đắc dĩ, cười khổ xoa xoa mái tóc mềm mại của Lục Quân: “Sống chết có số, hắn sống cũng không được vui, thì cần gì phải cưỡng cầu đây.”
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
10 chương
144 chương
37 chương
28 chương
89 chương