Ngang Nhau
Chương 11
Thẩm Triệt vì thế mà cả đêm khó ngủ.
Hắn cứ suy nghĩ mãi, cả đời này hắn làm người cẩn trọng đúng mực, chỉ có chuyện liên quan đến Lục Lẫm, hắn mới vọng động như vậy.
Hắn ngồi ở mạn giường, nhìn Tiêu Thanh Ngạn ngủ say, trong lòng tràn đầy hối hận.
Khi Tiêu Thanh Ngạn tỉnh dậy, nhìn thấy Thẩm Triệt ngồi ở mạn giường, hơi kinh ngạc. Nhưng lại không có đề cập đến chuyện tối hôm trước, thần sắc như thường, chỉ là tinh thần không được tốt, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
“Vẫn khỏe chứ?”
Tiêu Thanh Ngạn nhìn về hướng Lăng Tiêu Phong, có chút xuất thần, nửa ngày sau mới quay người lại nói: “Tối nay có thể leo lên Lăng Tiêu Phong.”
Thẩm Triệt gật gật đầu, “Chuyện tối hôm qua, xin lỗi, là ta quá…”
“Ngươi nói đúng, là ta đi giết hắn.”
“Còn thương thế của ngươi…”
“Tài nghệ không bằng người, là ta gieo gió gặt bão.” Tiêu Thanh Ngạn bình tĩnh, không để ý lắm, “Những người như ta, sống trên lưỡi đao, có gì kỳ quái chứ.”
Thẩm Triệt trầm ngâm không nói, khi Lục Lẫm cắt đứt liên hệ với hắn, tuy rằng bản thân có võ công, nhưng chỉ là công phu thô thiển, không cần đánh với Tiêu Thanh Ngạn bây giờ, mà đối phó với Thẩm Triệt năm đó, đều ở hạ phong. Lục Lẫm tư chất võ học thường thường, không sánh được Tiêu Thanh Ngạn, càng không sánh được Thẩm Triệt. Nếu như chỉ dựa vào mấy năm qua, Lục Lẫm có thể đánh bại Tiêu Thanh Ngạn, Thẩm Triệt dù như thế nào cũng không thể tin.
“Đại khái hắn chịu không ít khổ.” Tiêu Thanh Ngạn bỗng nhiên mở miệng nói, “Muốn trở thành đường chủ của Hoa Gian giáo phải tập luyện Tử Ngọ Tán Hồn Chưởng, cần phải phế bỏ võ công hiện có, rồi được đường chủ đời trước cưỡng ép đem phân nửa tu vi rót vào trong cơ thể. Quá trình này phải chịu nỗi đau nghiền cốt tẩy tủy, kéo dài đến nửa năm.”
Trong quá trình này, Thẩm Triệt nghe Tiêu Thanh Ngạn nói, cũng hãi hùng khiếp vía, huống hồ là bản thân Lục Lẫm từng trãi?
Tiêu Thanh Ngạn giương mắt nhìn, ánh mắt khiếp sợ đau lòng của Thẩm Triệt đâm vào trong lòng hắn đau xót, nhưng vẫn cứ nói: “Tính tình của hắn hoàn toàn thay đổi, có lẽ có liên quan với chuyện đó. Ngươi tới tìm hắn, thì… thì hãy đối đãi với hắn thật tốt.”
Thẩm Triệt rất muốn gặp Lục Lẫm, tâm tình càng lo lắng, hai người thu thập hành lý một chút liền gấp rút lên đường, phía trước có một ngọn núi nhỏ không cao lắm, con đường cũng bằng phẳng, Tiêu Thanh Ngạn không nói gì cả, thần sắc lại càng nghiêm nghị, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày càng gần Lăng Tiêu Phong, ánh mắt càng thâm trầm.
Vị trí Lăng Tiêu Phong hiểm trở, bốn phía được các dãy núi cao vây quanh, cảnh sắc tú lệ. Mà ngọn núi chính cao chót vót, địa thế hiểm yếu, trên núi cây cối sum xuê, dễ thủ khó công. Khi hai người đến, mặt trời đã lặn về tây, sắc trời tối sầm, nhưng đây chính là thời cơ tốt nhất để leo lên ngọn núi.
Tiêu Thanh Ngạn quen thuộc, mang theo Thẩm Triệt đi trên con đường nhỏ, băng qua mấy vách núi cheo leo, chỉ một lúc sau đã đi vòng ra phía sau núi.
“Phía trước là cấm địa của Lăng Tiêu Phong, chúng ta đi vòng qua nơi đó, chính là con đường gần nhất đi đến Lăng Tiêu các.”
Canh gác chỗ cấm địa nghiêm ngặt, nhưng bên trong cấm địa có đường tắt nối thẳng đến đỉnh núi, hai người không muốn trì hoãn thời gian ở trong núi, thì con đường nhỏ trong cấm địa là sự chọn lựa tốt nhất.
Thẩm Triệt đưa tay bắt mạch cho Tiêu Thanh Ngạn, nhìn môi hắn trở nên trắng bệch, lo lắng hỏi: “Chịu đựng được không?”
Thẩm Triệt nói xong, liền đem nội lực chậm rãi truyền vào kinh mạch Tiêu Thanh Ngạn, giảm bớt gánh nặng cho hắn.
Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng tránh né, nhìn trạm canh gác phía trước, thấp giọng nói: “Một hồi ta dẫn dụ bọn họ đi về phía bên phải, ngươi đi về phía bên trái của núi đá. Chúng ta sẽ gặp nhau tại phía sau của ngọn núi nhỏ này.”
Bên phải là cấm địa Lăng Tiêu phong canh giữ nghiêm ngặt, bên trái lại là đường núi nhỏ, Thẩm Triệt lắc đầu nói: “Ngươi đi bên trái.”
“Không được, ngươi chưa từng đi, chưa quen thuộc địa thế.” Tiêu Thanh Ngạn không nhiều lời, vừa dứt tiếng, thân hình đã động.
Thời điểm Thẩm Triệt mang Tiêu Thanh Ngạn về từ Hoa Điêu lâu, rất ít khi nhìn thấy Tiêu Thanh Ngạn động võ, lúc này hắn như một mũi tên nhọn, mang theo sự bén nhọn xé gió mà lao ra, phóng ra vài cái ám khí, giương đông kích tây mà dẫn dụ thủ vệ cấm địa.
Thẩm Triệt không suy nghĩ nhiều, thừa dịp thủ vệ bị dẫn đi, từ một bên núi đá bay lên trên, đi theo con đường nhỏ đầy bụi gai, đến phía sau ngọn núi nhỏ mà Tiêu Thanh Ngạn vừa mới nói.
Mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau từ phía bên phải truyền đến, Thẩm Triệt căng thẳng trong lòng liền muốn hiện thân hỗ trợ, đã thấy Tiêu Thanh Ngạn xuất hiện, trầm thấp nói: “Đi.”
Sắc trời đã hoàn toàn tối, hô hấp vang vọng ở bên tai, có loại cảm giác quyết tuyệt đồng sinh cộng tử.
Hai người đi thẳng về phía đỉnh Lăng Tiêu Phong, Thẩm Triệt chỉ cảm thấy Tiêu Thanh Ngạn bên cạnh thở dốc ngày càng trầm trọng, có chút lo âu nhìn về phía hắn. Tiêu Thanh Ngạn lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì. Vòng qua hai cạm bẫy ở phía trước, phóng qua bệ đá, chính là Lăng Tiêu các.”
Thẩm Triệt ngẩng đầu lên nhìn, một tòa lầu các cao chót vót trong vách đá, giống như được khảm nạm vào núi. Ánh nến chập chờn xuyên thấu qua cửa sổ, đèn lồng trước cửa lắc lư theo gió, giống như hướng về phía hắn mời gọi.
Còn có hai cạm bẫy cuối cùng.
Một cái ở phía tây nam Lăng Tiêu các, một cái ở sân phía đông.
Hai người nghỉ ngơi sau một cây cổ thụ, Thẩm Triệt mơ hồ ngửi thấy được mùi máu.
Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng co thân thể lại, lại không tránh được đôi mắt Thẩm Triệt.
“Ngươi bị thương?”
“Không sao.”
Thẩm Triệt không để ý tới hắn, trực tiếp bắt được cánh tay hắn đang che bụng, cảm giác ấm áp, là máu.
“Lúc mới vào cấm địa, không sâu lắm.” Tiêu Thanh Ngạn hời hợt hất tay Thẩm Triệt ra, chỉ chỉ về nơi bọn họ đang muốn đến, “Cửa ải kia khó tránh né nhất, mỗi trạm gác có ba ám vệ, đều có thân thủ rất tốt, rất khó đối phó.”
Thẩm Triệt vẫn còn nhìn vết thương của hắn nói: “Ngươi — “
“Ta nói, không có chuyện gì.”
Thẩm Triệt đành thôi, nghiêng đầu sang chỗ khác, dưới đêm trăng, cánh cửa lớn hiện ra vô cùng yên tĩnh, cũng không có người canh gác. Cửa viện nửa mở, thật giống như đang đợi bọn họ đến.
Tiêu Thanh Ngạn nghỉ ngơi một hồi, cảm giác có chút sức lực, ló đầu nhìn cánh cửa một chút, trong lòng đột nhiên có chút bất an.
Giống như có một cái lưới lớn.
Khi hai người lẻn vào trong sân, cũng không làm kinh động đến ba trạm gác ngầm, khi hai người chuẩn bị thở phào một hơi, thì bốn phía chợt xuất hiện mấy người, sét đánh không kịp bưng tai mà bao vây hai người!
Tiêu Thanh Ngạn theo bản năng nói: “Ta ngăn cản bọn họ, ngươi đi tìm Lục Lẫm.” Dứt lời liền phi thân nhào tới, một thanh đoản kiếm hiện ra hàn quang, nội lực của hắn không đủ, nhưng vẫn không hề yếu thế, chiêu nào chiêu nấy đều dồn địch vào chỗ yếu, dự định mở ra một lỗ hổng cho Thẩm Triệt. Thẩm Triệt dĩ nhiên không chịu rời đi một mình, trường kiếm ra khỏi vỏ, một bên kháng địch, một bên che chở Tiêu Thanh Ngạn, thế tiến công không quá mãnh liệt, nhưng phòng thủ kiên cố lâu dài, cho dù ám vệ đông đảo, trong lúc nhất thời cũng không thương tổn hai người bọn họ được.
Tiêu Thanh Ngạn không muốn ở đây đọ sức, nói bên tai Thẩm Triệt: “Trên người hai người bên phải có thương tích, chúng ta xông ra đi, từ phía đông chạy đến Lăng Tiêu các.” Thẩm Triệt đảo qua hai người bên phải, cầm kiếm xông về phía trước, một tay dẫn theo Tiêu Thanh Ngạn, một tay vung lên kiếm hoa, hình thành một lá chắn, từ trong vòng vây chạy ra.
Đúng lúc này, một đạo kim thương bỗng dưng đánh tới, tựa như tia chớp, xông thẳng về phía ngực Tiêu Thanh Ngạn!
Tiêu Thanh Ngạn vốn đã kiệt lực, cố hết sức lao ra từ trong đám người, bây giờ dựa cả người vào Thẩm Triệt, lúc này thân thể khó có thể né tránh, chỉ lát nữa sẽ bị đâm một lỗ thủng, Thẩm Triệt nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên lôi hắn vào trong lồng ngực, quay người vung kiếm đẩy ra kim thương kia. Binh khí giao nhau, lóe ra một tia lửa, một người phía sau né tránh không kịp, bị đâm trúng, mất mạng tại chỗ.
Còn chưa chờ Thẩm Triệt đứng vững, cách đó không xa liền truyền tới một giọng nói không thể quen thuộc hơn.
“Đại ca, đã lâu không gặp.”
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
179 chương
212 chương
41 chương
127 chương
21 chương
67 chương
12 chương