Ngàn vạn lần yêu em
Chương 79
Vài ngày trước, Chu Phí có gặp mặt Úc Khải Tôn. Hai người không nói gì với nhau, ngược lại còn tỏ ra khó chịu khi gặp mặt nhau.
- dừng lại đi trước khi quá muộn.
Hắn nói với cô ấy vài lời vì muốn cô ấy quay đầu lại như lúc trước. Đừng vướn vào vòng vây tội ác của cha mình nữa. Chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Chu Phí hiểu hắn đang nói gì và biết rõ hắn muốn tốt cho cô về mọi thứ, nhưng làm sao được đây? Có phải đã quá muộn rồi không? Ngay từ đầu, chuyện này đáng lẽ đừng xảy ra thì chẳng phải mỗi người sẽ có một cái kết đẹp cho nhau sao?
Chu Phí đi lại gần hắn hơn, môi mĩm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn như thuở cô vừa gặp hắn lần đầu tiên. Hôm nay, cô vừa đi viếng mộ "người bạn đời" của mình, lòng nhẹ tựa lông hồng, thanh thản.
- anh biết hết mọi thứ rồi đúng chứ? anh giỏi thật, không hổ danh là đại thiếu gia nhà họ Úc em từng biết.
Cô trở về đúng tính cách ngày xưa, dịu dàng và đằm thắm. Ánh mắt nhìn hắn âu yếm, không còn sự đấu đá, chiếm đoạt.
- em biết tất cả mọi thứ đã đến lúc về đúng quỹ đạo của nó mà, đừng đi xa thêm nữa, được không?
- anh...việc anh đang làm là vì...Lâm Thể Hy ? - cô thở dài rồi bật cười - không cần giấu em đâu, nhìn sâu thẳm trong đôi mắt anh, em hiểu tất. Anh yên tâm, con của anh vẫn khỏe, bé được chăm sóc rất tốt. Cha em...chưa hề chạm vào đâu.
- sao em lại làm vậy? Biết mình tổn thương và người khác cũng thế? - hắn nhìn cô rồi hỏi
- em có nỗi khỗ của riêng em, anh làm sao hiểu hết ? anh không biết được cảm giác phải sống trong trần gian này tựa "địa ngục" đâu, em đã làm tất cả mọi thứ, em từng van xin họ hãy tha cho em để em có một cuộc sống như bao người. Quá bất công phải không anh?
- Chu Phí...
- ngày mai có cảnh sát mai phục xung quanh phải không? Anh...cần em giúp gì chứ? Có muốn em...diễn với anh một vở kịch không?
Chu Phí đưa ra lời đề nghị mà hắn chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ khuyên hay làm lung lay được suy nghĩ của cô ấy. Thật sự, Chu Phí đã thay đổi rất nhiều rồi. Bản thân nhu mì, một Chu Phí của ngày xưa đã trở về.
- em sẽ giúp anh, xem như chúng ta không còn ai nợ ai nữa. Gia đình em nợ anh quá nhiều rồi.
Thế là Úc Khải Tôn nói cho cô nghe toàn bộ diễn biến của câu chuyện. Vừa tin là Chu Phí đã thay đổi, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi không ngui. Đến hôm nay, mới phát hiện ra, đó là lần đầu cũng như lần cuối Chu Phí giúp đỡ một người mà không cần lý do.
Tôi đứng không vững nữa. Mọi người vì tôi mà xảy ra quá nhiều chuyện kinh hoàng như vậy, tôi...tôi ....
- Lâm Thể Hy này, sau này cô hãy bảo Úc Khải Tôn nó nhẹ tay một chút, dù biết là phải diễn cho thật nhưng cớ sao nó lại đè tôi quá mạnh, đau hết cả mình.
- mọi người đông vui quá nhỉ? - cha của Tử Phi Long đến xem tình hình
- ôi cha! Sao cha lại...
- thằng nhóc này, mày khiến ông đây phải đứng tim chết vì mày thì mày mới chịu hay sao. Diễn vai gì mà điêu thế hả con?
Nghe tin con trai mình "mất mạng" trong phi vụ truy lùng tội phạm quốc gia của cảnh sát, ông lên cơn đau tim dữ dội, yêu cầu người đưa đến tận mắt nhìn thì mới chấp nhận sự thật. Khi đến nơi thì....
- à, có cả Khải Tôn đây sao? Ta cũng vừa đến gặp mẹ con...bà ấy ...
- con cũng vừa biết chuyện đó. - hắn chen ngang
Biết mình nói việc này không đúng lúc, ông ngừng lại.
- vậy à? Tử Phi Long, thằng con trời đánh này mau đi theo ta ra ngoài kia cho bác sĩ khám xét lại tình hình xem nghiêm trọng không? Kẻo sau này ta lại mất trắng đứa cháu đích tôn...
Tôi bật cười vì sự hóm hỉnh của ông bác. Từ cha đến con, ai cũng niềm nở, hòa đồng. Bây giờ chỉ còn tôi và hắn, vừa nghe "mẹ" hắn được cứu kịp thời, tôi mở lời.
- hay là anh...sang thăm mẹ mình đi. Bà ấy lúc này chỉ còn mình anh thôi.
- nhưng em và con là người quan trọng hơn với anh. Còn người khác....
- anh đừng nói vậy, người ác thì cũng đã được pháp luật trừng trị rồi.
Tôi bắt đầu khuyên giải với hắn đôi ba lời, hy vọng hắn sẽ nghe vừa tai mình mà chịu đến gặp mẹ. Lòng tôi cầu mong hai mẹ con họ sau bao nhiêu ngày có thể đoàn viên trở lại.
Tại bệnh viện cảnh sát - Phòng A1
- chào ngài Tôn, mời ngài vào trong.
Tôi đáp thay hắn
- phu nhân sức khỏe đã ổn định hẳn chưa?
Ngài cảnh sát mời chúng tôi sang một phòng khác để gặp bà ấy vì đó là một ca đặt biệt, một phần cũng vì do cảnh sát không biết sẽ có thêm một người vô tội bị Chu Thiên lôi kéo vào.
- mọi người cứ nói chuyện tự nhiên!
Tôi nhìn thấy bà tay chằn chịt những ống kim trên người, vẫn chưa tỉnh hẳn, đang còn mê mang. Hắn vẫn cứ đứng đó không rời nửa bước. Chắc hẳn vẫn còn sự mới mẻ trong người chăng ?
Tôi đẩy người hắn về phía trước. Mặt tỏ vẻ nghiêm trọng.
- anh mau ngồi xuống nhìn mẹ mình đi. Nếu không thì em xin phép về trước
- khoan đã....
Cuối cùng thì cũng chịu mở miệng ra nói chuyện. Hắn ngồi xuống nhìn bà ấy, vẻ mặt như một
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
40 chương
88 chương
55 chương
23 chương
167 chương
10 chương