Ngàn vạn lần yêu em
Chương 64
Thay vì chọn nơi ồn ào và náo nhiệt, tôi lại thích trở về với không khí xanh tươi và yên bình của đồng quê, nơi có cánh chim, vườn hoa xanh ngát hương. Tổng thời gian đi đến đây cũng mất cả ngày trời.
Tôi nhìn ra phía trước, một bầu trời yên bình đang chờ đợi tôi ở đó. Tôi sẽ phải làm lại cuộc đời mình ở nơi đây. Gọi là một quốc gia phát triển nhất thế giới, nhưng tôi không chọn một thành phố để bám víu ngày tháng sau này...
- đến nơi rồi, mình xuống xe thôi.
Thầy ấy nhẹ nhàng gọi tôi sau đó cầm vali mang đến trước cửa nhà. Ngôi nhà này nhìn khá mới mẻ, xung quanh cây cối mát mẻ lại gần với những công cộng tiện ích nữa. Sau này đứa trẻ trong bụng tôi sẽ phát triển một cách khỏe mạnh nhất đây.
- em yên tâm, anh đã mua hẳn ngôi nhà này rồi. Đây là chìa khóa, em giữ lấy nó.
Tôi lắc đầu, không thể nhận nó được. Vì tôi hoàn toàn không hề đóng góp một chút sức lực nào để giúp cho thầy ấy cả, mà ngược lại còn làm phiền thầy ấy thêm, tôi không tài nào nhận nó mà bản thân cảm thấy hài lòng được.
- vậy thì...em cứ xem như đây là một ngôi nhà trọ, em có thể sử dụng nó bất cứ lúc nào cũng được, không cần ...
- em sẽ trả tiền cho anh sau khi tìm được công việc ổn định ở đây, cám ơn anh nhiều lắm.
- em....
- em xin phép được vào trong, đi đường đến giờ trong người không mấy được khỏe lắm.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
5 tháng trôi qua,....
Mọi việc ở đây mặc dù có chút khó khăn, nhưng không đến nỗi phải trốn tránh. Tôi tìm được một công việc gần nhà ở một quán bán hoa nhỏ. Số tiền đủ trang trải cho những sinh hoạt hằng ngày. Tôi cũng không có thói quen dùng tiền của một ai để làm của riêng cho mình, tôi hiểu đồng tiền tìm ra rất khó, do vậy tôi cũng không thể nào trở thành gánh nặng trong khi vẫn còn sức khỏe để làm việc.
- con mau vào nghỉ ngơi đi. Trời nắng quá rồi.
Bác chủ quán tốt bụng - người mà đã nhận tôi vào làm việc tại đây. Vốn ngoại ngữ của tôi khá vững cho nên việc giao tiếp bằng ngôn ngữ khác chẳng là vấn đề quá to tác. Thật may, bác ấy lại là người cùng quê hương với tôi.
Tôi tranh thủ tỉa hoa cho nhanh rồi vào cùng với bác. Bác ấy sống một mình tại đây cũng hơn 10 năm rồi, không con cái gì, chỉ đơn độc mở tiệm qua ra mà bán cho cuộc sống đỡ nhàm chán. Chồng bác ấy vừa qua đời cách đây không lâu, vốn dĩ cuộc sống tưởng đâu sẽ khá hơn , nhưng hầu như chỉ một màu ảm đạm.
- bác cứ để đấy cho con, con làm cho, bác vào mà nghỉ ngơi trước đi.
- không được, con đang mang thai, đừng vận động nhiều, nghe bác mà vào nhanh lên.
Tôi khá bướng, việc gì đã làm thì phải cố mà làm cho xong việc. Dẫu sao thì cuộc sống của tôi cũng chẳng còn vướn bận nhiều đến những thế lực phù phiếm sau lưng.
- sao dạo này bác không thấy chồng con đến đây nữa?
Bác ấy đang nói về thầy chăng? Chắ là vậy rồi, cũng phải...vì tình hình ở Đài Loan có một chút trục trặc, thầy đã trở về giải quyết, có lẽ tuần sau sẽ quay lại đây.
- không, thầy ấy không phải chồng con....chỉ là...
- ơ không phải à..haha...bác xin lỗi, bác cứ tưởng cậu ta là chồng cháu không đấy. Cử chỉ vừa ân cần, tình cảm, người khác nhìn vào là thấy rõ cậu ấy chân thành ra sao.
- vậy à... - tôi uống ngụm nước lọc vì khát nhưng vẫn tập trung nghe bác ấy nói.
- tuần sau là lễ lớn, tiệm sẽ không mở bán, con cứ việc nghỉ ở nhà mà đi chơi cho thoải mái nha. Đây là tiền bồi dưỡng thêm vì con đã giúp bác quá nhiều trong thời gian qua.
- ơ ..bác, bác cứ giữ lấy, bác vừa đưa cho con lương của tháng này rồi, bác à...
Tôi cố từ chối bác ấy. Số tiền đó không phải quá lớn nhưng nó lại quá lớn với bác ấy khi một mình một bóng chi trả mọi thứ ở nơi đất khách quê người này. Tôi nắm tay bác nhẹ nhàng nói.
- bác cứ giữ lấy, xem như...xem như đây là món quà con dành cho bác đi. Bác đừng làm vậy.
- tiền này để cho con lo cho đứa trẻ sắp chào đời. Bác cứ nghỉ con đến nơi này có chồng đi cùng, cho nên...thôi, con hãy giữ lấy, tiền này chỉ là món quà mọn thôi. Vài tháng nữa khi con chuẩn bị sinh đứa trẻ ra đời, chi phí sinh hoạt sẽ eo hẹp lắm. Giữ lấy đi, đừng ngại.
Quả là ông trời không lấy của ai hết tất cả. Dù cho tình duyên của tôi lận đận hết lần này đến lần khác, nhưng mọi người xung quanh tôi đều tốt cả. Họ xứng đáng được những điều tốt đẹp nhất đến với họ.
- bác, con cám ơn bác nhiều lắm, ơn này...con không biết làm sao đền đáp bác.
- bác sống cả đời người rồi, bác hiểu vai trò của một người làm mẹ sẽ như thế nào. Cố gắng mạnh mẽ để chào đón đứa nhỏ ra đời nha con.
Tại tập đoàn Thừa Thiên,
- cái gì? Úc Khải Tôn đưa dự án đánh sập kế hoạch diện tích quy hoạch "khu đất vàng" sao?
Ông tức giận đến mức vứt hết đồ vật trên bàn xuống sàn nhà. Tay ôm mặt, miệng tháo quát.
- chết tiệt! Bị nó chơi khâm một trận to đòn. Còn không mau điều tra tiếp tục! Khoan đã, mau đưa Chu Phí về đây. Ta cần tra hỏi nó vài điều trước khi "xử" con rễ yêu quý của mình.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
40 chương
88 chương
55 chương
23 chương
167 chương
10 chương