Ngàn vạn lần yêu em
Chương 54
- bây giờ cũng đâu quá muộn? Chúng ta còn trẻ.. chúng ta còn có thể làm điều đó!
- thật nhàm chán khi em đề nghị việc này. Dù sau ngày "tạm giam" của gia đình em, anh không thể trở về Đài Loan được, anh cũng sẽ không chạm vào người em đâu.
Cô tức giận đứng dậy, quay người đi không nói một lời nào để kéo dài câu chuyện. Hắn cũng mặc kệ, chẳng thèm ngó ngàng đến cô.
- anh hai, sao anh lại ngồi đây? Không vào trong dùng bữa sáng à? - Thiên Sang vừa đi ra vườn đã thấy hắn
Dập điếu thuốc xuống chân, hắn nhếch mép cười sảng khoái.
- chị em thật sự khó chiều đúng không anh?
- hừ...
- anh vẫn còn thương chị ấy chứ? Em nghe nói là ...bên cạnh anh giờ có một người khác.
- tin tức truyền sang đây nhanh chóng vậy sao? "Cha vợ" tài thật! - hắn vỗ tay khinh bỉ
- chuyện này là thật? Chị ấy từng tổn thương một lần rồi, anh ...anh phải bảo vệ chị ấy chứ. Đừng làm chị ấy phải đau buồn được không anh?
Thiên Sang dù chỉ là đứa trẻ 17 tuổi, nhưng vì hiểu được chị mình nên nó luôn miệng bảo vệ, không muốn ai làm ảnh hưởng đến chị.
- tổn thương? Ai mới là người đáng bị nói điều này? Nếu là em, em có dám chắc mình ngủ được đến hết người này rồi người khác chỉ để thỏa mãn vợ mình? Em có đồng ý qua đêm một lúc nhiều cô trong khi vợ mình nhất định không chạm vào?
-....
- những chuyện xưa xem như không tính nữa. Chị em từng đưa bản ly hôn cho anh,ắt nghĩ đã đến lúc anh nên kí vào đó!
Nói xong, hắn đi mất, không chờ hồi âm từ Thiên Sang.
- anh hai, anh đừng làm vậy.... - có tiếng chuông điện thoại vang lên - alo, tôi nghe
Thiên Sang ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi này
- có chuyện này sao? Được, tôi giải quyết ngay.
Chu Phí đang ngồi ở đó, nóng lòng mong ngóng kết quả từ Đài Loan. Cô nhất định phải tiêu diệt tận gốc kẻ cản trở con đường của mình.
"tít..tít..." - tiếng máy fax đã đến nơi. Kết quả đã có rồi đây. Cô nhanh chóng tháo bìa ra, đọc hết cái này đến cái khác.
- có thai sao? - hai mắt cô mở to ra nhìn vào hình ảnh được gửi - con nhỏ đó nó...nó...có thai?
Hai tay cô run run, đôi chân không đứng vững nổi nữa khi thấy nó. Cảm giác như cả thế giới đang rời bỏ mình.
- không được! Không thể có chuyện này được.....
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Từ sau khi về nhà, tôi lên cơn buồn nôn, nhức đầu suốt.... Đôi khi lại còn hoa mắt khi đang lau dọn đồ trong nhà nữa. Chi Trân cứ nhìn tôi chăm chú.
"em có gì giấu chị sao?"
Đúng là không có gì qua mắt được chị ấy cả. Nhưng chuyện này quan trọng và động trời lắm. Thật xin lỗi khi tôi không thể nào nói với chị.
- không..không có...em vừa đi khám, bác sĩ nói em chỉ bị trúng thực nhẹ thôi. Chắc là do em ăn uống không điều độ đó mà.
"thật không? NHìn sắc mặt em kìa, tái xanh hết"
- em không sao thật mà, em còn có thể chạy quanh Úc gia 10 vòng lận đó. Chị tin không?
Câu nói nữa thật nữa đùa của tôi mong là chị ấy tin. Bắt tôi làm thật thì chỉ có nước lăn đùng ra ngất mất thôi.
"có gì thì phải nói chị ngay nha"
- em biết rồi, tuân lệnh chị!
Bà Vú bất ngờ xuất hiện, nghe có vẻ như sắp có chuyện gì xảy ra nên vẻ mặt mới nghiêm trọng như vậy.
- ngày mai đại thiếu phu nhân sẽ về đây, mọi người nhớ làm việc thật chăm chỉ, nếu không thì đừng có trách tại sao gia quy nghiêm khắc.
Ngày mai chị ấy về sao? Đừng nói là....Không, chắc là không đâu. Đừng suy nghĩ rồi đoán lung tung như vậy. Chị ấy không thể nào biết việc này được.
Đứa trẻ mà tôi nhất định giữ lại không phải vì hắn là cha của nó, mà là vì tôi không thể nào vì một người nào đó rồi nhẫn tâm sát hạn sinh linh vô tội. Nó sẽ được sinh ra, nhất định là vậy. Làm ơn, mọi chuyện hãy để trên vai tôi, đừng làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ.
Ngày hôm sau,
- tập trung mọi người lại đây hết đi. Tôi có việc rất quan trọng muốn nói.
Chu Phí vừa đáp chuyến bay sớm nhất về Đài Loan, trong lòng như ngồi trên lữa khi nghe tin dữ đó. Cương quyết phải trừ khử ngay hôm nay.
Tôi biết sẽ có tai họa ập lên mình, nhưng dặn lòng sẽ chẳng sao đâu.
- Vú ở đây giáo huấn lại đám người này, còn cô Lâm Thể Hy, lên phòng cùng tôi.
Bước chân tôi nặng trĩu khi nghe thấy tên mình được xướng lên, thôi tiêu rồi. Chuyện gì đến cũng đã đến rồi.
- cái thai là của ai?
Tim tôi như nhảy ra ngoài, chị ấy biết cả chuyện này sao?
- ....
- tôi hỏi cô có phải cái thai đó là của Úc Khải Tôn hay không?
- em..em..em không biết chuyện gì chị đang nói
- giả vờ sao? - chị ấy vứt xuống sàn 1 sấp giấy khám nghiệm - bằng chứng cái thai của cô đây.
-....
- bỏ cái thai đi!
- không! - tôi nhấn mạnh câu nói của mình, chắc là do bản năng của một người mẹ mách bảo
- không? Vậy cô muốn thay tôi làm đại thiếu phu nhân đường đường chính chính bước vào Úc gia? Lúc đầu cô còn chê khen không muốn sinh con, nhưng giờ thì sao? Con giáp thứ 13 nên dành cho cô. Đồ con điếm!
- chị nói em như thế nào cũng được, em không cần đại thiếu gia hay ai nhận trách nhiệm hết. Đây là con của em, em sẽ nuôi nó.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
40 chương
88 chương
55 chương
23 chương
167 chương
10 chương