- Chu Phí, ta không ngờ con là một con người như vậy. Con còn gì để nói không? Cha cô tức giận đến mức đỏ mặt, tay đập vỡ chiếc ly cầm trên tay. - "con người như vậy?" Chẳng phải đó cũng là con người của cha mẹ lúc này hay sao? Con đã là một bản sao hoàn hảo của người rồi, vậy chưa đủ ? Chu Thiên Sang tiến đến đỡ Chu Phí đứng dậy, lòng ngậm ngùi chua xót không nguôi. Nếu như...giá mà trên đời này xuất hiện hai từ "nếu như" thì mọi chuyện chắc hẳn đã khác. - đi hết đi, hai đứa đi hết đi, đừng ở đây nữa. Chu Phí, hôm nay ta mang Úc Khải Tôn sang đây là để giải quyết việc này. Con còn cứng đầu nữa, đừng trách tại sao ta lại không nương tay! ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- 7 giờ tối theo giờ của Sing - mọi chuyện ổn cả chứ? - Chu Thiên Sang ngó trái ngó phải hỏi những thuộc hạ - đã đủ các lô hàng thưa cậu. Còn Úc Khải Tôn đang ở khoan cuối, cậu có cần tôi... - để đó, tôi sẽ đi xuống đón anh ấy. Các người làm việc tốt lắm! Tiền thưởng ngày mai sẽ vào tài khoản các người! - cám ơn cậu Sang, bây giờ chúng tôi sẽ thực hiện tiếp chuyến cuối của hôm nay. - được! Thiên Sang đi xuống khoan cuối cùng của chuyến bay, nhìn thấy Úc Khải Tôn đang ngồi đó dùng rượu ngon cùng một số món ngon trên bàn, lòng cũng không kém phần hào hứng. - anh hai, đã lâu quá rồi hai anh em mình không gặp nhau, anh khỏe chứ? Hắn nhìn Thiên Sang, môi mĩm cười rồi nhấp nốt chút rượu còn trong ly. Đặt nó xuống nói - anh mày sẽ vui hơn nếu như chú mày đón tiếp theo một cách khác! - A, thật ngại quá, xin lỗi anh... Do ... - thôi không sao. Chắc hẳn là có chuyện quan trọng nên mới "gọi" anh sang đây? - anh vào bên trong rồi chúng ta nói chuyện, mọi người đã chờ anh sẳn ở đó. Đi theo lối Thiên SAng đang dẫn đường, nơi này cũng chẳng thay đổi nhiều so với 7 năm trước hắn từng đến. Chỉ có điều, hắn không biết vào được bên trong rồi còn có đường để trở ra không thôi. - chào mọi người, con vừa mới đến. Tất cả vẫn khỏe chứ? Hắn vẫy tay chào cha mẹ Chu Phí một cách lịch sự rồi đi lại bàn đã chuẩn bị trước từ lâu. Hai người họ dáo dát nhìn hắn như đang xăm xoi điều gì chưa rõ. - Úc Khải Tôn, con đến rồi đó à? Ta cứ tưởng là con đã quên chứ? Kêu Chu Phí ra đây đi! Như có điều gì đó mách bảo, hắn nhìn xung quanh thấy vệ sĩ đứng canh gác cẩn mật, ngay cả co ruồi cũng khó mà lọt vào bên trong. - chuyện thuê người về đẻ mướn là như thế nào? Con là chồng chắc hẳn sẽ giải thích được? Chu Phí vừa bước ra đã nghe thấy câu hỏi này, lập tức đứng ra nói rõ ràng - Cha! Mẹ! Hai người thôi đi! Giờ mọi người hài lòng rồi chứ? Hài lòng khi thấy chúng con ở đây rồi đúng không? Vậy bây giờ "thả" chúng con ra đi. con...con... - cảm xúc nói không thành câu - Lâm Thể Hy? người này là ai? - cha cô đưa ra tấm ảnh được chụp lại trong tư liệu vứt xuống đất cho hắn xem. Theo phản xạ tự nhiên, hắn với lấy tấm ảnh, ánh mắt ôn nhu đến kì lạ. Không ngần ngại, không dối trá hay che đậy điều gì, hắn dõng dạc trả lời. - người sẽ cùng con bước tiếp đoạn đường sau này. Chỉ có thế thôi. Hắn dám đương đầu ánh mắt chống trả lại sự tức giận đang hằn trên khuôn mặt của Chu Thiên. Phen này thì nguy to. - anh....anh....anh nói cái gì vậy? - Chu Phí cũng không nén được sự tức giận, không phải giận vì trong lòng hắn có một người khác, mà giận vì bản thân mình đã tiếp tay cho hắn có một người khác ngoài cô. Chu Phí chạy tức tốc đến bên cạnh hắn, nắm lấy cổ áo hắn như muốn trút hết bực dọc trên người - con điếm đó mà anh say mê ư? Anh điên rồi sao? Tôi đã lần này hết lần khác lờ đi hai người, vậy mà.... - Úc Khải Tôn! Con có thấy mình xứng đáng là một người chồng tốt hay không?! - xứng đáng hay không? haha...muốn chém muốn giết gì ra tay ngay một lần đi. Chẳng phải ngay từ đầu các người đã "dắt mũi" được cha tôi hay sao? Đừng ngại...mạng sống này có đáng là bao! Hắn dường như thách thức sự kiên nhẫn của ông trùm đang ngồi đối diện mình, cả gan nói ra những lời không nên nói. Ai nấy ở trong sảnh điện đó đều phải cúi mặt, không dám hó hé lời nào. - chém giết sao? Tại sao ta phải làm vậy? Thiên Sang, con mau về Đài Loan một chuyến, tìm ra cô Lâm Thể Hy này, những chuyện tiếp theo, con nên biết mình làm gì rồi... Tay hắn nắm thành quả đấm, ánh mắt cương trực nổi cả gân đỏ. - có hèn quá không khi lấy một cô gái yếu đuối để giải quyết mâu thuẫn giữa đôi bên? - anh thôi đi! Anh có biết anh đang làm gì không hả? - CHu Phí ra sức khuyên can - làm gì? Các người ngay từ phút đầu đã làm việc gì đối với Úc gia chúng tôi, các người tự nên biết. Đừng đem Úc Khải Tôn tôi ra làm con cờ cho các người chơi nữa. Ván cờ này do các người mở đầu, nhưng tôi là người sẽ kết thúc nó! Đừng bao giờ đụng đến những người bên cạnh tôi!