Kỳ thật hắn là tỉnh.
Hắn chỉ là đang vờ ngủ mà thôi.
Cho dù nhắm mắt, cũng có cảm giác.
Bàn tay xiết trên ***g ngực hắn nhẹ nhàng dời đi, ấm áp kề cận bên người đột nhiên tiêu thất. Sau đó, giường lún xuống, lại đàn hồi một phát, truyền tới tiếng mặc quần áo loạt xoạt loạt xoạt, tiếng đeo nịt, tiếng dây kéo quần, tiếng mang giày…
Hơi thở quen thuộc cúi xuống gần, kéo chăn qua bờ vai lộ ra của hắn.
Sau đó, tiếng bước chân truyền xa, cửa phòng tắm “cạch” một tiếng nhẹ nhàng đóng lại. Qua một hồi, cửa mở ra, tiếng bước chân lại nhẹ nhàng chuyển qua trước giường.
Sau đó liền chính là tĩnh mặc, tĩnh mặc, tĩnh mặc vô thanh…
Văn Hiểu nhắm chặt mi mắt, rất sợ bị Trác Lập Phàm nhìn ra hắn đang vờ ngủ. Bằng trực giác, hắn biết rõ y đang đứng ở bên giường, nhìn bộ dạng hắn ngủ say.
Quả nhiên, một đôi tay cẩn cẩn thận thận phủ lên tóc mình, nhẹ nhàng du tẩu trong mái tóc, sau đó, ngón tay thon dài lưu luyến vuốt nhẹ khuôn mặt hắn.
Từ ngón tay y, truyền tới xúc giác lạnh buốt mà thoải mái.
Ngón tay dao động đến đôi môi mềm mại của hắn, nhẹ nhàng mơn trớn qua lại theo đường môi, vô cùng quyến luyến, tình thâm không nói tự hiểu.
Văn Hiểu nhẹ nhướng mi, giả ra bộ dạng lười nhác đang ngủ say, xoay người, đối diện tường. Một giọt nước mắt, nhanh chóng rỉ ra từ dưới bờ mi khép chặt, vô thanh trượt qua khuôn mặt.
Lại là tĩnh mặc một lúc lâu…
Sau đó lại là xột xoạt một trận tiếng động nhỏ, tiếng bước chân dần dần chuyển qua cửa lớn. Tiếng mở cửa nhẹ nhàng truyền tới, lại đóng, tiếng bước chân triệt để tiêu thất.
Bốn phía, yên tĩnh lại.
Văn Hiểu mạnh mở mắt, không để ý khoác áo, vừa nhỏm dậy, nhưng lại vì cực đau trong nháy mắt truyền tới từ giữa hai đùi mà lập tức gập người.
Đến không kịp mất!
Hắn cúi eo nhịn đau loạng choạng đi tới trước cửa sổ, dùng hai bàn tay tận lực chống đỡ sức nặng toàn thân, mở rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Khí trời u ám, hình như đang hạ mưa phùn mênh mang.
Trên đường người đi đường không nhiều lắm, hai hai ba ba, phần lớn đều che dù.
Liếc mắt liền thấy, trên con đường bộ, có một nam tử không che dù thong thả đi.
Y mặc áo khoác dày dặn màu xám đậm, mang một cái túi du lịch màu đen kiểu dáng đơn giản chuyên dụng, thân ảnh cao to anh tuấn trác kiệt bất phàm, ở trong đám người giống như hạc giữa bầy gà làm người khác chú ý.
Đi được vài bước, người nọ đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay người qua đây, lại nhìn về phía cửa sổ trên lầu mà Văn Hiểu đang đứng. Giống như kẻ trộm, Văn Hiểu mạnh buông rèm cửa sổ xuống, rụt đến một bên, tim đập như sấm…
Biết rõ sẽ không bị đối phương nhìn thấy, nhưng vẫn vô thức ẩn nấp. Qua một hồi, mới lại lén lút nhấc lên một góc.
Trên đường vẫn là hai hai ba ba người đi đường che dù, mà bóng lưng quen thuộc kia, lại đã chẳng biết khi nào thì tiêu thất ở ngã tư đường chỗ không xa.
Hắn mạnh đẩy cửa sổ ra một phát, mưa phùn bay loạn, hắt lên toàn thân da thịt xích lõa, xẹt qua giống như mũi dao băng lãnh cắt kim loại.
Hắn hốt hoảng nhìn quanh, nhìn quanh đều là hốt hoảng!
Mưa phùn quanh co lòng đường ướt nhẹp, chàng trai yêu sâu đậm kia, thì đã, không thấy bóng dáng rồi.
“Trân trọng.”
Văn Hiểu thì thào thấp giọng nói, cả người xích lõa bởi vì không khí lạnh kích thích mà không ngừng run rẩy.
… Tất nhiên vĩnh viễn cũng sẽ không gặp mặt nữa rồi, vậy thì, liền hai lối trân trọng thôi.
Bóng lưng chàng trai chậm rãi đi trên con đường bay mưa phùn đó, là một màn ký ức cuối cùng của hắn về y.
Yêu là ẩn nhẫn, yêu là trầm mặc, yêu là nỗi bất đắc dĩ sâu nhất.
Yêu cũng là một loại kiên trinh tín niệm, tôn thờ tình cảm chân thành chấp nhất trong tim, cho dù đối phương không ở bên người, cũng có thể cảm thấy hạnh phúc.
Cho dù lúc đó đi trên con đường khác nhau, mỗi một con đường đều đi suốt chia ly, cũng có thể, hạnh phúc.
Bởi vì đã từng yêu sâu đậm.
* * *
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Có lời đồn đãi mờ mờ nhạt nhạt, bay lọt vào tai.
Nghe nói năm đầu tiên, hắn và cô kết hôn. Hôn lễ náo nhiệt long trọng, nghe nói còn có hiệu trưởng tiểu học Tùng Hồ đích thân đến phát biểu, trong cái trấn nhỏ này, coi như là một thoại đề náo nhiệt.
Y nhận được thiệp mời kết hôn của hắn. Nhưng mà y lại nuốt lời không có đi, chỉ là tự mình chọn lấy một kiện lễ, gửi đến cho hắn, sau đó y còn nhận được một phong thư cảm ơn do vợ hắn tự tay viết. Văn vẻ trôi chảy, hành văn đúng mực, không hổ là giáo sư quốc văn rất được khen ngợi.
Sau đó nghe nói hắn và cô vẫn là đi lữ hành trăng mật, chẳng qua không phải Úc, mà là Đông Nam Á.
Năm thứ hai…
Nghe nói người vợ hiền đức nọ đã cho hắn thêm một tiểu bảo bảo khả ái. Không biết là trai hay gái, chỉ biết là phi thường chọc người thích, còn nghe nói hai vợ chồng thập phần ân ái.
Năm thứ ba…
Nghe nói hai vợ chồng bọn họ vẫn là như thế, phu xướng phụ tùy, hòa hợp dị thường, vào lúc tỷ lệ ly hôn ngày càng cao như bây giờ, thực là một đôi khiến người ước ao.
Năm thứ tư…
Tin tức về bọn họ dần dần phai nhạt, chỉ đoán hẳn là vẫn rất tốt.
Năm thứ năm, năm thứ sáu, năm thứ bảy…
Dần dần, hoàn toàn đoạn tuyệt thư từ với hắn.
Người kia, dường như sống ở một chỗ khác của thế giới, mà y, lại sống ở mặt kia của địa cầu.
Khoảng cách xa xôi a, vô hạn xa…
Mà Trác Lập Phàm, vẫn không có kết hôn.
===chap7 end===
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
95 chương
18 chương
19 chương
127 chương