Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 60 : Phong ba không ngừng

Phong ba không ngừng Ly Minh từ trong nhà đi ra gặp thoáng qua Tiểu Đản, vẫn không quên nháy mắt với nàng ta, vốn đã thu hút giờ lại càng giống Hoa Hoa Công Tử hơn, như Thần Hi phong lưu tuấn dật vậy. Tuyết CẦu thấy thế, chẳng nói gì lập tức kéo tai Ly Minh, không khách sáo mắng, ‘Ly Minh thằng nhóc thối này, không việc gì thì lại nháy mắt với con gái nhà người ta thế hả” “A a, tỷ tỷ nhẹ chút, lỗ tai đệ bị tỷ suýt làm đứt ra rồi đó” Ly Minh tuy mặt nhăn lại nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng cợt nhả. “Đứt xuống cũng tốt, ta hỏi ngươi, ngươi có biết cô nương kia không?” “Tỷ tỷ, tỷ ghen à? A a!” Tuyết CẦu lại dùng sức, Ly Minh lại hét lên một tiếng kỳ quái. “Ngươi lại mất dạy rồi, ta bảo tỷ phu ném ngươi vào biển cho cá ăn vậy” “Biển cách đây rất xa đó” Tuyết Cầu khẽ cười, “Ngươi không tin hả? Vậy cứ thử xem” Mắt nhìn thấy Vân Cảnh lạnh lùng đi tới, Ly Minh giống như mông bị lửa đốt vậy kêu to cầu xin tha thứ, ‘Tỷ tỷ tốt, ta nói, ta nói là được chứ gì. Cô nương kia ta chẳng qua chỉ gặp trong mộng thôi, nhưng mà…” “Nhưng mà cái gì?” “Ta…” Ly Minh ấp úng, cũng không chịu nói ra. Hắn không thể nói là trong mộng hắn và cô nương nhà người ta đã định chung thân cả đời rồi! “Được rồi, ta đây hỏi ngươi, ngươi thích nàng ấy sao?” Tuyết Cầu thấy bộ dạng này của Ly Minh, còn tưởng là hắn cũng chẳng có ý gì với Tiểu Đản nên lập tức hỏi nghiêm túc. “Thích” Bị Tuyết CẦu hỏi thẳng, khiến cho Ly Minh chưa từng bao giờ biểu lộ ra bản thân mình thích phụ nữ trong lòng bỗng đỏ cả mặt. “Thích thế nào?” Tuyết Cầu vẫn chưa tha cho hắn, mà ngược lại còn thêm khí thế bức người nưã. “Tỷ tỷ, tỷ tha cho Ly Minh đi” “Được rồi” Tuyết Cầu thở dài, ngay lúc Ly Minh tưởng Tuyết CẦu đã tha cho mình, nàng lại bổ một câu, “Vân, giúp ta ném hắn vào trong biển đi” Bất giác, Ly Minh đầu hàng, “Tỷ tỷ, đừng mà! Ly Minh thật sự trong lòng thương yêu cô nương kia, nhưng nàng ấy chỉ xuất hiện trong mộng của ta mà thôi, tốt đẹp đó không chút nào thật cả, Vừa rồi rõ ràng thấy nàng ấy đứng trước mặt ta, trong lòng ta đúng thật là vui mừng, nhưng sợ là chỉ có mỗi mình tình nguyện thôi” Ly Minh vốn lưu manh mà giờ lại nghiêm chỉnh, giờ phút này nghiêm túc vô cùng, câu trả lời của hắn càng khiến cho chúng Hoa Yêu chung quanh cùng Tuyết Cầu hiểu cười cười. “Tiểu Đản, ngươi nghe đều hiểu rồi chứ?” Tuyết Cầu cũng mỉm cười, lập tức hướng về sau Ly Minh kêu to. Nàng đem ẩn Tiểu Đản đi, chẳng qua chỉ là thuật che mắt, mục đích là muốn Tiểu Đản tận tai nghe được lời nói thật lòng của Ly Minh. Ly Minh bỗng thấy kinh ngạc chút, hắn không ngờ được cô gái mà mình ngưỡng mộ lại ở ngay đằng sau lưng mình nghe trọn lời tuyên bố của hắn, lập tức thẹn thùng, định xoay người đi, thì bên hông đã có đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy hắn. “Ly Minh, Ly Minh…” Giọng Tiểu Đản cất lên vui sướng nỉ non, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu ấy ngập tràn giọt lệ gọi là hạnh phúc, sợi tóc đỏ như lửa phất phơ bay trong gió như một điệu múa tuyệt mỹ. Tiếp đó Tuyết Cầu mới chậm rãi kể ra chuyện của Tiểu Đản cho Ly Minh nghe, Ly Minh nghe thấy tên Tiểu Đản là do chính mình đặt thì ngạc nhiên mãi, sau đó lại nghe nói Tiểu Đản đúng là Hoa Tiên thì càng thổn thức thêm, cũng nghe được Tiểu Đản nguyện vì hắn mà bỏ qua tất cả, vẻ mặt phẫn nộ cự tuyệt, ‘Tỷ tỷ, Ly Minh biết chuyện của các người, nhìn màu tóc của Tiểu Đản thì cũng biết nàng ấy chẳng phải là người thường. NHưng mà Ly Minh chỉ là người phàm tục, không xứng với nàng ấy, càng không có tư cách đoạt cả đời của nàng ấy” Nào ai biết, Ly Minh vừa nói xong, trên mặt đã bị một cái tát mạnh nóng bừng. Thấy Vân Cảnh mặt lạnh buông tay xuống, Ly Minh giật giật môi, không nói câu nào. “Mạng của nàng hay của ngươi phải dùng cả đời yêu để đổi” Vân Cảnh lạnh lùng liếc Ly Minh, mãi sau, Ly Minh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn do dự, biểu hiện cũng nghiêm túc vô cùng, hắn kéo tay Tiểu Đản, nhìn nàng, rồi sau đó nói cực kỳ nghiêm túc, “Tiểu Đản, nàng bồi Ly Minh cả đời, Ly Minh hứa hẹn đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không bỏ” Khô vinh có nhiệm vụ hoàn thành giúp Tiểu Đản loại bỏ hoa tâm, tuy hắn hùng hổ không cam lòng nhưng vẫn chấp nhận gánh vác thiên hạ như cũ. Tuyết CẦu mang Ly Minh đi, cũng không cho Hoa Yêu khác ở đây, chỉ có mình và Vân Cảnh. Ngay lúc Khô vinh thi pháp thì cũng là lúc Vân Cảnh dịu dàng đưa hai tay ra bịt lấy tai Tuyết Cầu, giúp nàng ngăn chặn tiếng kêu thống khổ của Tiểu Đản khi bị lấy hoa tâm đi. Chỉ là nhìn biểu hiện của Tiểu Đản, Tuyết Cầu liền biết thực sự rất đau, vì thế nàng cũng nhíu mày mãi. Mãi cho tới kho có một đám ánh sáng hồng nhạt từ trong cơ thể Tiểu Đản bay ra quanh quẩn trong lòng bàn tay Khô Vinh, Tiểu Đản mới vô lực ngã xuống đất hôn mê, hơn nữa đầu tóc đỏ biến thành một dải tóc đen mượt, linh khí không còn biến thành người phàm, chỉ là quá trình lột xác này trải qua vô số đau đớn. Vân Cảnh bình tĩnh nhìn Tiểu Đản đem Hoa tâm của mình lấy ra, lại không oán không hối. Trong lòng chợt nghĩ, nếu đổi lại là hắn, sợ cũng chẳng chút do dự mà từ bỏ rồng đan, chỉ cầu bản thân bị đau nhưng có thể được ở cạnh nắm tay Tuyết Nhi cả đời. Tuyết Cầu ngay lập tức bảo Diên Vĩ gọi Ly Minh. Lúc nhìn thấy Tiểu Đàn nằm lặng lẽ dưới đất, Ly Minh đau lòng bế nàng lên, rồi lại cung kính cất lời cảm ơn với nhóm Vân Cảnh, ôm nàng trở về nhà nghỉ ngơi trước. “Con thỏ ngốc, thứ này xử lý thế nào?” Khô vinh vuốt ve hoa tâm vốn là của Tiểu Đản kia trong tay, chẳng chút để ý hỏi. “Khô Vinh đại nhân, theo ý Cảnh, vẫn hủy đi là tốt nhất” “Lão tử cũng có ý này, con thỏ ngốc, còn ngươi thì sao?” “Ta….” Tuyết Cầu vừa định nói từ “ta”, Diên Vĩ đã ôm bé cưng Kim Tinh kêu gào ầm ĩ tới. Bé cưng vừa thấy quầng sáng hồng trong tay Khô vinh, lập tức cười ngây ngo nói, “Đẹp quá, Quá Nhi muốn, Quá Nhi muốn” Khô Vinh cực cưng chiều bé cưng, nhất là khoảng thời gian này, hắn và bé cưng sớm chiều ở chung lâu nhất, thấy bé cưng ầm ĩ muốn, thì cười cười ném hoa tâm vào lòng bàn tay bé cơng. Sau khi bé cưng Kim Tinh lây được hoa tâm, đâu còn để ý tới Tuyết Cầu và Vân Cảnh nữa, nó tránh Diên Vĩ, rất vui vẻ một tay kéo Khô Vinh, một tay nắm Hoa tâm, cái miệng nhỏ còn phun nước bọt phì phì, “Khô vinh gia gia, đi chơi cùng Quá Nhi đi” Nói xong, đã kéo thẳng Khô Vinh đi. “Vân, đồ này có tốt không? Tại sao lại muốn hủy nó đi?” Tuyết Cầu thấy Khô Vinh mang bé cưng Kim Tinh đi rồi, thì mở miệng hỏi rõ nghi ngờ của mình. “Lúc trước Cảnh từng nói qua, Hoa tâm hoa tiên cũng gần giống với rồng đan của Long tộc ta, có nhiều công dụng vô cùng. Vì thế thà hủy đi cũng không để rơi vào tay kẻ khác” Vân Cảnh vừa dứt lời, thì Diên Vĩ vừa đi không bao lâu mặt mũi đã tái nhợt chạy trở lại, “Lão gia, phu nhân, có chuyện xảy ra rồi” “Quá Nhi ăn hoa tâm sao?” Tuyết Cầu bất giác nóng ruột thốt lên, thấy Diên Vĩ lắc mạnh đầu mới thoáng yên tâm, “Vậy là chuyện gì xảy ra?” “Kính xin lão gia và phu nhân cùng Diên Vĩ đến” Diên Vĩ biết bản thân mình tạm thời không giải thích rõ ngay được, nên vội vàng dẫn Tuyết Cầu chạy tới chỗ bé cưng Kim Tinh cùng Khô Vinh ở chuồng hậu viện bên cạnh. Bé cưng Kim Tinh vốn đang kéo áo Khô Vinh khóc lóc, vừa nhìn thấy Tuyết Cầu thì lập tức nhào vào lòng Tuyết Cầu, cất tiếng khóc to hơn, “Nương nương, nương nương, đẹp mắt không có rồi” Mà Khô vinh thì chỉ thẳng vào con ngựa đen như than đang vùi đầu ăn cây yến mạch lớn tiếng mắng, ‘Con bà nó chứ, còn ngựa ngu xuẩn này chỉ biết ăn với ăn thôi, còn ngốc hơn cả con thỏ nữa! Thiệt cho lão tử lúc trước suýt nữa còn định đặt tên cho ngươi là Truy Phong nữa đó, ngươi thực xứng với tên Đen Than thôi” “Khô vinh đại nhân, xin hỏi đây đang có chuyện gì xảy ra vậy?” Tuyết Cầu dùng giọng cực tốt dụ dỗ hết cách an ủi bé cưng Kim Tinh ngừng khóc, Vân Cảnh thì bình tĩnh mở miệng hỏi khán giả Khô Vinh đang bực mình bên cạnh. “Sao lại thế chứ? Con bà nó, Nguyên Bảo nói là muốn đến thăm con ngựa ngu xuẩn này, vì thế lão tử mới dẫn nó tới chuồng mang theo Hoa Tâm chơi đùa trong tay, ai dè cái con ngựa ngu xuẩn này lại đưa đầu tới, lấy lưỡi cuốn một cái nuốt luôn hoa tâm vào trong bụng chứ. Cái con ngựa ngu xuẩn này, hoa tâm kia là thuốc bổ sao, muốn ăn thì ăn à!” Dự liệu thế nào Khô Vinh vừa chỉ vào Đen Than vừa mắng, Đen Than liền ngẩng cao đầu, hướng Khô Vinh phì phì mùi hai cái, còn ngươi sáng rực nhưng lại cực giống như Khô Vinh nói, lập tức khiến Khô vinh tức tới mức dậm chân, tuyên bố muốn làm thịt con ngựa Đen Than này nấu canh uống. “Nếu ăn, vậy chẳng lấy ra được. Chỉ là tiên linh hồn này bị con ngựa thế gian ăn vào cũng chưa từng nghe nói qua, để quan sát mấy ngày nữa rồi nói sau vậy” Vân Cảnh lạnh lùng đánh giá tiếng phun phì phì của Đen Than trong mùi rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống ăn tiếp cây yến mạch, đôi mắt thâm thúy sáng rực không rõ đang suy nghĩ gì nữa. Chỉ là đã nhiều ngày trôi qua, đến cả Tiểu Đản mất hoa tâm biến thành người phàm cũng tỉnh lại mà không thấy Đen Than có chút phản ứng gì, cứ như hoa tâm này chẳng có ảnh hưởng gì với nó vậy, nó vẫn tự do tự tại ở trong chuồng như mọi ngày. Tiểu Đản từ khi biến thành người phàm đã cùng Ly Minh bồi dưỡng tình cảm ngày một thêm sâu, mắt nhìn thấy như đôi trẻ kết thành vậy, ăn gì cũng dính với nhau, thân mật tới mức Tuyết CẦu đỏ cả mắt. Tuy nhiên Vân Cảnh không phải Ly Minh, Tuyết CẦu cũng không phải Tiểu Đản, dù hai người không phải lúc nào giờ nào cũng dính nhau, nhưng trái tim tương thông, không ai có thể tách họ ra được. Chỉ có một chuyện khiến Tuyết Cầu rất để ý là. Hóa ra trải qua mấy ngày ở chung, Tuyết Cầu mẫn cảm phát hiện ra, Tiểu Đản lúc nào cũng luôn vô ý vô tình nhìn nàng chằm chằm, nếu bị nàng phát hiện ra thì lại cười xấu hổ rời nhanh mắt đi chỗ khác. Cứ quan sát mấy ngày như thế, cuối cùng Tuyết Cầu cũng chịu không nổi tò mò, có một ngày Ly Minh bị bạn bè gọi đi có việc cần thương lượng, liền chủ động tìm được Tiểu Đản ở một mình trong phòng. “Phu nhân! Sao người lại tới đây ạ?” Tiểu Đản thấy một mình Tuyết Cầu đến tìm nàng ta, rất kinh ngạc, vội vàng cười nghênh đón nàng vào nhà. “Tiểu Đản” Tuyết Cầu nhìn Tiểu Đản hồi lâu, mãi mới cất lời, “Thực ra có một chuyện ta để ý lâu rồi, không biết có nên hỏi hay không nữa” “Phu nhân và lão gia là ân nhân của Tiểu Đản, cũng là ân nhân của Ly Minh, phu nhân có việc hỏi, dĩ nhiên Tiểu Đản sẽ trả lời, tuyệt không giấu giếm” “Tốt, ta đây hỏi luôn, có phải ngươi cực kỳ lưu tâm đến ta hay không/” Tiểu Đản nghe thấy Tuyết Cầu hỏi vậy, bất giác ngẩn người, ánh mắt kia lập tức mơ hồ mãi, cứ mải ngắm nhìn Tuyết Cầu rồi lại không dám nhìn thẳng. “Không phải bảo có chuyện tuyệt không giấu diếm hay sao, vậy đừng có cố kỵ nữa, đem hết chuyện ngươi để ý nói ra đi” “Vâng, phu nhân. Tiểu Đản cũng không phải vì phu nhân mà có ý gì, Tiểu Đản là vì chiếc gương treo ở trước ngực phu nhân thôi ạ” Tiểu Đản hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn thẳng tắp vào sợi tơ hồng treo chiếc gương tinh xảo trên cổ Tuyết Cầu kia.