Tay cầm đũa của Ngân Lang dừng một chút. “ Có khả năng sao?” Hôi Lang suy nghĩ một chút, hai năm trước còn tại tổ chức gặp qua Ngân Lang. Cũng không có nghe đến hắn cưới vợ sinh con, nhìn hài tử trước mắt này, hình như cũng khoảng bốn năm tuổi. “ Nhặt?” Hôi Lang ngồi đối diện với Ngân Lang nhượng tiểu nhị bưng bàn thức ăn của mình tới. Cao Dương nhìn người nọ ngồi xuống thì nhìn rồi điềm điềm gọi một tiếng. “ Bá bá hảo.” Ngân Lang lại gắp một ngụm thức ăn đến miệng Cao Dương, Hôi Lang nghĩ không ra quan hệ của bọn họ, đột nhiên đứng lên chậm rãi đi đến phía sau Cao Dương, ôm nó lên ngồi vào vị trí của nó rồi để nó ngồi lên đùi mình. Hôi Lang uy Cao Dương. Hỏi nó. “ Tiểu bằng hữu ngươi tên gì?” “ Ta là Cao Dương.” “ Hắn là ai của ngươi?” Hôi Lang chỉ chỉ Cao Dương. “ Ca ca.” Hôi Lang nhìn Ngân Lang, hắn nhớ kỹ mọi người trong tổ chức đều là cô nhi a,  hắn lấy đâu ra một đệ đệ? “ Không cần hỏi nữa, nó là tiểu lễ vật ta nhặt được trong một lần làm ăn. “ Ngươi muốn dẫn nó về sao?” “ Ta chưa nói phải trở về.” “ Ngươi cuối cùng phải trở về phục mệnh sao?” “ Không vội.” Người trong tổ chức bình thường phân tán các nơi, nếu như không phải nhiệm vụ đặc biệt, hằng năm cần phải trở về phục mệnh một lần, tổ chức có nhiệm vụ sẽ phái người chuyên trách đưa đến tận tay. “ Bá bá ta ăn no rồi.” Cao Dương tại Hôi Lang gắp rau cho nó thì quay đầu lại nói. “ Vì sao gọi hắn ca ca, gọi ta bá bá?” Ngân Lang lắc đầu. “ Tiểu bằng hữu sao ngươi gọi hắn ca ca lại gọi ta bá bá? Ta so với hắn còn nhỏ hơn một tuổi.” “ Bá bá có râu, ca ca không có.” Hôi Lang sờ sờ râu mép chính mình hai năm chưa cạo. Chỉ biết phẫn nộ. Lúc này Ngân Lang cũng ăn no, hắn đứnglên cầm kiếm rồi xoay người rời đi. Cao Dương nhìn hắn rời đi, nhảy xuống đùi Hôi Lang đuổi theo phía sau, lúc gần đến cầu thang cũng không quy đầu lại vẫy tay tạm biệt với Hôi Lang. “ Bá bá tạm biệt.” Tiểu Cao Dương xuống lầu không nhìn thấy đường, lúc quay đầu lại cáo biệt dưới chân bị vướng tức thời bị ngã xuống cầu thang. Hôi Lang sợ đến mức đứng lên hô to một tiếng. “ Cẩn thận dưới chân.” Ngân Lang vội vàng quay đầu lại, tại phía dưới tiếp được thân thể Cao Dương, nhìn Hôi Lang trên lầu. Rất ít chuyện có thể làm cho sát thủ lang tổ bị kinh hách. Hài tử này trong lúc nhất thời có thể làm cho hắn cùng Hôi Lang trong lòng giật mình. “ Huynh đệ tìm một gia đình tốt cho nó đi, theo ngươi thực sự là rất nguy hiểm a.” Hôi Lang nhả ra khí, không phát hiện phản ứng của mình khi gặp Cao Dương sau hơi giống một người. Ăn cơm xong tìm một nhà trọ bình dân dừng chân, tiểu nhị nhìn thấy vẻ mặt hàn sương của Ngân Lang thì hơi sợ, nhưng khi nhìn đến hài tử khả ái bên người hắn thì cũng hơi can đảm nói chuyện. “ Khách quan dẫn hài tử đi thăm người thân sao?” Ngân Lang lắc đầu rất không tự nhiên, bởi vì làm sát thủ thì vẻ mặt đều hàn sương lại một thân sát khí nên thật lâu không có ai dùng khẩu khí này nói chuyện với hắn. “ Vậy là về nhà, phu nhân ở nhà chắc là rất sốt ruột a.” Ngân Lang nhíu mày, là đang ngẫm lại hắn muốn dẫn hài tử đi đâu. Tiểu nhị dẫn bọn hắn đi khách phòng rồi điểm ngọn nến. “ Khách quan mang theo hài tử nên phải trông coi cẩn thận một chút, gần nhất trên trấn có tiểu hài tử bị mất tích không quá thái bình.” Tiểu nhị hảo ý nhắc nhở. Ngân Lang nhìn Cao Dương trước mặt, sát thủ tối kỵ nhất là ràng buộc, mang theo hắn sợ rằng ngay cả sát thủ cũng không làm được, dẫn hắn về tổ chức nhất định là không được, tìm gia đình thu dưỡng, một ngày nào đó biết nó ở đâu, sau đó bị người khác lấy đến uy hiếp chính mình, bản thân lại không đành lòng động nó, cũng thật phiền phức. Chưa từng phân vân như vậy, ngày thứ hai Ngân Lang để Cao Dương đứng ở góc đường chờ hắn. “ Đứng đây không được đi đâu, ta đi mua vài thứ.” “ Ca ca lát nữa gặp.” Ngân Lang đi vào đám người, hắn từng hỏi thăm trước, trấn này hình như có một ít người lừa bán trẻ con, hài tử rời khỏi tầm mắt người lớn mười đứa thì có chín đứa bị bắt cóc. Cho nên hắn cố ý để Cao Dương một mình cho người bắt cóc Cao Dương, như vậy sẽ thấy không quan hệ với hắn. Mua ngựa, mua y phục, rượu, thịt tại trên đường vòng vo một vòng lớn, ngực sớm đã biết hài tử đã không còn ở chỗ này, thế nhưng hắn lại cố ý quay về nơi đó. Trên mặt đất có thêm mấy dấu chân người, có dấu chân của Cao Dương còn có của mấy người trưởng thành. Cao Dương đã mất tích. Sải bước ngựa, quay đầu ngựa đi về hướng ngược lại với mấy dấu chân, đây là cách tốt nhất, hắn là một sát thủ, Cao Dương bị bán cho một gia đình tốt làm nhi tử còn hơn là đi theo hắn, hắn có ngày hôm nay còn không biết ngày mai ở nơi nào. Sắp ra thôn trấn thì có một người đuổi theo từ phía sau. “ Khách quan chờ một chút, có người nhượng ta tống bức thư cho ngươi.” Ngân Lang tiếp nhận tín. ‘ Cao Dương bị mang đến sườn núi cách trấn năm dặm về phái nam, những người đó đối hài tử không tốt lắm, chính ngươi đi xem đi.’ “ Ai cho ngươi mang tới?” “ Người nọ không nói, giống ngài mặc hắc y.” Ngân Lang có thể xác định thư là do hôi lang đưa tới, chỉ là hắn không biết hôi lang đang làm cái quỷ gì. Ngân Lang tiếp tục đi về phía trước, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói. ‘ Những người đó đối hài tử không tốt.’ Hài tử bị đánh, bị mắng, hay là bị bỏ đói, Cao Dương là một hài tử rất ngoan chắc sẽ không bị phạt a. Nhớ tới tối hôm qua, Cao Dương trịnh trọng ở trên giường đem con cừu đồ chơi của mình đặt ở bên trái người, vỗ vỗ vị trí bên phải nó. “ Tiểu Dương ngũ bên trái, Cao Dương ngủ chính giữa, ca ca ngủ bên phải.” Khí trời rất nóng, Ngân Lang ở trên giường sẽ không đắp chăn, cùng Cao Dương nằm xuống, thì thấy nó nằm nghiêng nhìn hắn, hắn nhắm hai mắt lại, cảm thấy Cao Dương đứng lên, hắn vốn cũng không để ý, muốn nhìn một chút tiểu tử kia sẽ làm cái quỷ gì. Sau đó cảm giác chăn đắp lên người, mở mắt ra là Cao Dương đắp chăn cho hắn. Tiểu tử kia thấy hắn mở mắt, rất nghiêm túc nói với hắn. “ Không đắp chăn sẽ cảm lạnh.” Có lẽ hài tử được người chăm sóc nó nói như vậy nên nhớ kỹ. “ Biết rồi, ngươi cũng nằm xuống ngủ đi.” Cao Dương nằm lại vị trí cũ, nhúc nhích một hồi đem Tiểu Dương ôm lấy, thân thể chậm rãi dựa vào người hắn một chút. “ Ca ca ngủ ngon.” Ngân Lang không để ý đến hắn. Tiểu Cao Dương chưa từ bỏ ý định lại nói thêm một câu nữa. “ Ca ca ngủ ngon.” Ngân Lang thở dài, hắn nếu không nói câu ngủ ngon thì Cao Dương sẽ không từ bỏ. “ Ngủ ngon.” Tiểu tử kia hô hấp rất bình ổn, lúc ngủ nó rất ngoan, chưa từng nghĩ đến có người bên người hắn có thể ngủ sâu như vậy, thẳng giấc đến bình minh luôn. Nghĩ tới đây, Ngân Lang quay ngựa lại, giục ngựa phi nước đại đến sườn núi phía nam cách trấn năm dặm. Những người đó bắt bảy tám hài tử, ba đại nhân một chiếc xe ngựa, thấy đã buổi trưa nên ở sườn núi phía năm cách trấn năm dặm ăn cơm. Đem hài tử vòng tại một tiểu đình bỏ hoang, ba đại nhân ngồi ở bậc thang ăn cơm, phân cho mấy hài tử mỗi đứa một cái bánh màn thầu. Cao Dương nhu nhu chỗ khi những người đó bắt nó thì làm đau, cũng không lấy bánh màn thầu, nói như thế nào thì Cao Dương cũng là một hài tử xuất thân từ gia đình tử tế, màn thầu khô trắng nó không thích ăn. Nó đối bọn buôn người phân bánh màn thầu nói. “ Bá bá ta không ăn bánh màn thầu, ta muốn trở về chờ ca ca.” Bọn buôn người trả lại một câu. “ Ăn hay không ăn.” Cao Dương hướng phía ngoài đình đi, lại bị bọn hắn đẩy một cái, thẳng tắp ngã ngồi xuống đất. “ Muốn chạy?” Cao Dương bị ngã đau cái mông, lại thêm ủy khuất rưng rưng nước mắt nói. “ Ta muốn trở về chờ ca ca, ca ca nhượng ta chờ hắn trở về.” “ Tiểu tử đừng nghĩ, cái gì cha mẹ a, huynh đệ a, sau này cũng đừng nghĩ, sau này ngươi bán vào nhà người nào thì là của nhà đó. Ha ha.” Bọn buôn người đối việc này hình như rất đắc ý.