Ngân Hồ
Chương 56 : Không dễ lường gạt thái học sinh (thượng)
Quách tiên sinh là người rất tốt, lúc bình thường chỉ cần hoàn thành yêu cầu trong việc học thì ông không hề quan tâm đến những khuyết điểm nhỏ.
Mới đầu Thiết Tâm Nguyên còn tưởng rằng khi cầu học vào làm môn hạ Quách tiên sinh, cuộc sống sau này của hắn sẽ trở nên mờ mịt tăm tối.
Kết quả hắn đã sai hoàn toàn.
Vị tiên sinh này quản lý vô cùng chặt lý thuyết và bài tập của học sinh, nhưng không yêu cầu quá cao trong việc giáo dục đạo đức. Cho nên, nếu ai vào học chỗ Quách tiên sinh, chỉ cần chăm chỉ sẽ được ông ta sủng ái.
Thiết Tâm Nguyên cho rằng như vậy không phải là một tiên sinh tốt, nhưng dường như Quách tiên sinh không hề muốn thay đổi.
Hôm nay, Thiết Tâm Nguyên đọc Văn Tâm Điêu Long trong Nguyên Đạo, thiên văn chương này là tác phẩm thời Tiền Đường của Hàn Văn Chính được mọi người biết đến.
Quách tiên sinh không yêu cầu Thiết Tâm Nguyên nắm được điểm tinh túy thiên văn chương này, ông chỉ yêu cầu Thiết Tâm Nguyên nhất định phải thuộc làu phân đoạn "Nhân Ái" trong đó.
Thiết Tâm Nguyên từng hỏi thăm khắp một lượt, mỗi học sinh được yêu cầu đọc thuộc một đoạn văn khác nhau. Sau khi một đứa trẻ bắt đầu biết chữ, ông sẽ chọn cho nó một thiên văn chương để trở thành văn tự lập thân, chỉ cần thuộc làu là được. Dựa theo giải thích của tiên sinh, đến lúc ngươi chết, có người hỏi ngươi văn chương lập thân thì ngươi nhất định phải thao thao bất tuyệt như cháo chảy, phải như thế thì mới xem như văn lập thân đã được ghi tạc trong lòng ngươi.
Lúc ngươi làm việc, bất luận thị phi đúng sai làm sao, đều do nội dung văn lập thân mách bảo ngươi phải lựa chọn như thế nào.
Lời thánh nhân, tựa đấu vàng!
Đến lúc đó, Thiết Tâm Nguyên mới hiểu được, vị Quách tiên sinh này không phải phường túi áo giá cơm. Ông muốn thông qua đại nghĩa huy hoàng ảnh hưởng tương lai học sinh của mình.
Đây là một phương thức giáo học nhẹ nhàng, cũng có thể nói là một biện pháp rất tốt, dù không tính có công nhưng ít nhất sẽ không gây hại.
Có lẽ hắn đúng. Lời nói của thánh nhân, của nhà hiền triết dù sao cũng trọng lượng hơn một lão tiên sinh bảo thủ.
Thiết Tâm Nghĩ thầm nghĩ, đây có lẽ đạo lập thân của Quách tiên sinh.
Phải nói rằng Thiết Tâm Nguyên khá bất mãn với thiên văn chương "Nguyên Đạo" này, ít nhất là không quá đồng ý. Nó quá tuyên dương thánh nhân cùng với tầm quan trọng của tinh hoa xã hội. Hàn Xương Lê cho rằng, nếu như người cổ đại không được thánh nhân dạy bảo thì tổ tiên chúng ta sẽ không có phòng ốc, không có quần áo chống lạnh, không có vũ khí chiến đấu với dã thú, cuối cùng sẽ phơi thây ngoài hoang dã.
Nhưng mà, Thiết Tâm Nguyên biết xã hội phát triển phần nhiều dựa vào sự lao động. Phòng ốc, y phục, vũ khí đều là những thứ sản sinh một cách tự nhiên trong quá trình lao động, không phải do vị thánh nhân nào đột nhiên vỗ đầu nghĩ ra được.
Dĩ nhiên Thiết Tâm Nguyên sẽ không đối nghịch với tiên sinh trên phương diện này. Hắn lựa chọn phương thức đơn giản nhất, viết xong phần giữa thiên văn chương này trong thời gian ngắn nhất, sau đó viết năm thiên đại tự thì được tiên sinh đồng ý cho về trước.
Thủy Châu Nhi đợi ở ngoài cửa lớp vỡ lòng thật lâu đến nỗi muốn gục đầu ngủ, ôm hồ ly ngồi lẩm bẩm những chuyện linh tinh. Thấy Thiết Tâm Nguyên đi ra vội nhảy cỡn lên, nắm chặt tay hắn không buông, thậm chí còn lắc qua lắc lại không ngừng.
- Không có tiền sẽ không được vào học. Hiện tại chúng ta cần phải đi kiếm tiền, chờ chúng ta kiếm được thật nhiều rồi, sẽ cho ngươi vào học đường.
Thủy Châu Nhi nhăn nhó hồi lâu, móc từ trong túi ra một đồng tiền đưa cho Thiết Tâm Nguyên.
Thiết Tâm Nguyên xả nguyên tràng, khiến mặt Thủy Châu Nhi đầy nước mắt:
- Đã nói không cho ngươi lén lút đi xin tiền, sao ngươi không nghe lời.
Thủy Châu Nhi bỗng nhiên nước mắt chảy dài, khóc không thở ra hơi, chỉ chỉ ra cửa nói:
- Vừa có một nương nương mua cho ta bánh hấp..
- Ờ, vậy thì không sao. Chờ một lát ta lấy thêm ít tiền mua Mễ Cao cho ngươi ăn.
- Không muốn ăn Mễ Cao.
Thủy Cao Nhi đang khóc thút thít bỗng nhiên lớn tiếng cự tuyệt.
- Không ăn Mễ Cao thì chút tiền kia cũng không đủ đi học.Chút nữa đến trước cửa Thái Học, ta muốn ngươi khóc thì nhất định phải khóc cho lớn. Ta không muốn bị đám Thái học sinh bắt lại lột quần treo cửa, như vậy ta hết đường kiếm sống đó.
- Tuột của Thủy Châu Nhi nè, Thủy Châu Nhi không sợ.
- Nói nhảm, tiểu hài tử như ngươi ai thèm tuột quần chứ. Nè, bánh Mễ Cao của ngươi, xế chiếu kiếm được tiền chúng ta sẽ ghé nhà Tiểu Hoa ăn mì hoành thánh.
Lúc ngang qua cửa hàng Mễ Cao, Thiết Tâm Nguyên mua một tấm bánh ngọt ba văn tiền nhét vào bàn tay nhỏ nhắn của Thủy Châu Nhi, sau đó dẫn nó tới trước cửa Thái Học.
Lúc này vừa giữa trưa, đúng giờ cơm. Đám đệ tử nghèo không có tiền thì ở trong trường ăn cơm tập thể, dù hơi khó ăn nhưng đảm bảo no bụng.
Sớm nghe nói trong Thái Học có một món được ca tụng, đó là "Bánh bao Thái Học". Thiết Tâm Nguyên từng lừa gạt một tên Thái học sinh để ăn thử, nó là bánh bao nhân thịt dê, mùi tanh xộc vào mũi khó ăn. Có trời mới biết tại sao Hoàng đế lại cho món này thành mỹ vị, đã vậy còn nói dùng thứ kia nuôi sĩ tử, thiệt là… Có điều Thủy Châu Nhi rất thích ăn nó, hồ ly cũng thích.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
24 chương
172 chương
2792 chương
48 chương
82 chương