Ngân Hồ
Chương 36 : Ai cũng là phong cảnh (5)
Có đánh vỡ đầu cũng chẳng ai ngờ được chuyện đang xảy ra. Thiết Tâm Nguyên tự nhiên cũng không dự liệu được yêu tăng sẽ phóng hỏa.
Có điều trong toàn bộ chuyện này, Thiết Tâm Nguyên xem thường nhất là Dương Hoài Ngọc.
Vốn dĩ hắn có thể quyết định nhanh chóng giết chết phiên tăng, như vậy sẽ không có chuyện gì phát sinh. Thân là võ tướng mà ngay cả dũng khí đối diện quỷ thần cũng không có, điều này thật sự khiến Thiết Tâm Nguyên khinh thường hắn tận xương tủy.
Thời kỳ Thịnh Đường, mãnh tướng vô địch cầm binh khí trong tay giữ cửa cho hoàng đế sẵn sàng chém giết yêu ma quỷ quái. Nếu như yêu tăng xuất hiện vào thời đó, lần đầu sống lại sau khi chết, nhất định sẽ bị đám mãnh tướng đem ra làm đề tài nghiên cứu, hăm hở tìm cách giết chết y một lần nữa, chứ không phải lại rụt rè sợ hãi không dám tiến lên như thế này.
Nhìn thấy biểu hiện tối nay của Dương Hoài Ngọc, Thiết Tâm Nguyên gần như có thể chắc chắn ngày Dương gia xuống dốc không còn xa. Một khi vị tướng quân anh dũng cuối cùng của Dương gia - Dương Văn Nghiễm tạ thế, Dương gia sẽ giống như vô số tướng môn trong lịch sử: sa sút rồi biến mất trong sử sách Trung Hoa.
Thiết Tâm Nguyên lười biếng nằm ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy trời vẫn tối, chỉ có lửa khói từ đám cháy bao phủ khắp Kim Minh hồ. Thỉnh thoảng có ngọn lửa bị gió thổi bùng lên được một chốc rồi lụi dần.
Mẫu thân vẫn ngồi đó mở mắt to hết cỡ. Nàng rất muốn xác nhận phiên tăng kia chết thật hay chưa, điều này thực sự là tâm bệnh của nàng.
Thiết Tâm Nguyên không nghĩ ra được cách nào để yêu tăng có thể sống sót được sau khi bị loạn tiễn xuyên thân, rồi còn bị chìm trong đám cháy lớn đến như vậy.
Kết thúc như vậy không quá thú vị…
Đồng bản nương không khóc nữa, bà ta gần như quên mất vừa rồi bản thân suýt bị yêu tăng cướp sạch. Mượn được đai lưng cột lại áo, bà ta ngồi xuống dõng dạc kể cho mọi người chung quanh nghe yêu tăng đáng sợ đến mức nào, ham muốn nữ nhân mãnh liệt đến cỡ nào.
Mấy dì thím có chồng cũng xen vào kể lể chuyện vô cùng kinh khủng. Đồng Tử đang muốn len vào vòng tròn câu chuyện nhưng bị mẫu thân đẩy ra không chút lưu tình.
Vương Nhu Hoa nghe thấy đám chị em chuyển đề tài đến địa phương dưới thắt lưng ba tấc của yêu tăng liền nhăn mặt, dẫn Thiết Tâm Nguyên đứng ra xa.
Cảm giác thất bại tràn ngập toàn thân Dương Hoài Ngọc.
Nhìn thấy khối thịt dưới chân bị đốt cháy khét lẹt, hắn đá lăn lông lốc. Mặc cho dầu dính lên chân bắt đâu bắt lửa, mặt hắn chỉ khẽ nhăn, cố gắng áp chế cảm giác mất mát trong lòng.
Hắn xác định chắc chắn yêu tăng chết thật rồi, không còn khả năng sống lại. Nếu tên yêu tăng vẫn sống lại được, vậy thì hắn chính là Đại Bồ Tát tái thế đi lại thoải mái giữa nhân gian.
Từ trong lồng ngực móc ra mớ giấy Vương Nhu Hoa đưa cho mình lúc trước, hắn vuốt vuốt rồi nhân lúc không ai để ý ném vào đống lửa. Hắn không muốn ai biết có người từng nói với hắn yêu tăng này không có bản lãnh khởi tử hồi sinh.
Chờ hắn đi ra từ đám cháy, Vương Nhu Hoa chạy tới hỏi thăm:
- Yêu tăng kia chết chưa?
Dương Hoài Ngọc chẳng biết sao không dám nhìn trực diện Vương Nhu Hoa, quay đầu lại nhìn đám cháy lẩm bẩm:
- Phiên tăng bị cường nỏ phân thây, lại có đại hỏa đốt thành tro bụi, không còn bản lãnh sống lại nữa rồi.
Vương Nhu Hoa thở dài:
- Nếu như hắn có thể sống lại, tiểu phụ nhân nhất định cam tâm tình nguyên giao hài nhi cho hắn.
Dương Hoài Ngọc liếc nhìn Thiết Tâm Nguyên được Vương Nhu Hoa ẵm trong ngực:
- Quên chuyện này đi, ta sẽ báo lên trên do yêu tăng nổi điên tẩu hỏa nhập ma. Quan phủ dựa vào đó báo cáo với hoàng thượng, ngươi không cần nhiều chuyện nữa.
Vương Nhu Hoa cười nói:
- Tiểu phụ nhân vốn chuyện gì cũng không biết, tướng quân ngài nói thế nào thì hiển nhiên sẽ như vậy. Tai nạn lớn mức này thì ai dám nói hươu nói vượn.
Dương Hoài Ngọc gật gật đầu nói:
- Tốt nhất nên thế.
Nói vừa dứt lời hắn liền bỏ đi, quay lại chỗ huynh đệ Phối quân doanh. Thấy mọi người vẫn đang đàm luận nhiệt tình sự kiện phiên tăng, không ngừng khích lệ hắn lâm nguy không sợ hãi, nhưng không ai biết tâm tình hắn lại chẳng hề cao hứng.
Lúc ăn điểm tâm, Hoàng đế được nghe kể lại tường tận câu chuyện, đặt đũa xuống mỉm cười:
- Không có thương vong, vậy là tốt rồi.
- Rồi sao, Tư Thiên Giám cho người thu thập hài cốt yêu tăng?
Hoạn quan Vương Tiệm vội vàng trả lời:
- Đúng vậy, bệ hạ. Tư Thiên Giám Lưu Sở Hùng nghe nói đến sự thần kỳ của phiên tăng, liền cho người chuẩn bị rương lớn thu thập hết hài cốt, định để sau quan sát xem yêu tăng này có khả năng hồi sinh nữa không.
Hoàng đế lắc đầu bưng chén cơm của mình tiếp tục ăn:
- Hắn cũng xem như cơ trí.
Vường Tiệm nụ cười treo mặt trả lời:
- Chuyện này trăm lợi không hại, dù sao cũng chỉ mất cái rương lớn để chứa. Nếu như yêu tăng không thể sống lại thì cũng chỉ phải xử lý đống thịt thối mà thôi. Vạn nhất yêu tăng sống lại, bệ hạ ngài không chừng còn thưởng công cho y đây.
- Trầm nghe nói yêu tăng từng ao ước hài tử nhà hàng xóm chúng ta? Hài tử đó thật sự thần kỳ như vậy sao?
Vương Tiệm cười khổ nói:
- Bẩm bệ hạ, lạ thường nhất ở Thiết gia là con hồ ly. Phụ nhân Thiết gia cũng không tệ, lấy phần thưởng bệ hạ ban cho mở cửa hàng thang bính ở Tây Thủy Môn, buôn bán rất tốt, doanh thu mỗi ngày không ít. Nghe nói thịt heo nhà họ làm ra được xưng tụng là đệ nhất Đông Kinh.
- Còn về đứa con trai, ngoại trừ sạch sẽ hơn con cái nhà thường dân chút ít thì nô tài không nhận ra bất kỳ điểm thần kỳ nào.
Hoàng đế ăn no, bỏ chén cơm xuống, cảm thấy hết sức thú vị liền hỏi Vương Tiệm:
- Nếu phụ nhân kia kiếm được nhiều tiền, sao không đi nơi khác kiếm nhà ở cho khang trang?
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
24 chương
172 chương
2792 chương
48 chương
82 chương