Ngân Hồ
Chương 23 : Phương thức kỷ niệm ái tình (hạ)
Thiết Tâm Nguyên cẩn thận quan sát con sông này, hắn không thể không bội phục bản lĩnh của quan phủ nơi đây. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, họ đã vận động dân phu địa phương xây một con đập mới trên sông. Mặc dù chỉ mới đưa vài cây liễu nhỏ nhú cành đến trồng nhưng có thể đoán được, chỉ vài năm nữa nơi này sẽ biến thành một nơi xanh ngàn sắc liễu.
Cảnh sắc đặc trưng nhất thành Đông Kinh, liễu xanh chim hót sẽ lần nữa xuất hiện.
Chiếc xe bò chạy lọc cọc hơn mười dặm rồi dừng lại.
Vương Nhu Hoa chỉ vào một gò đất giữa sông, hỏi:
- Cây liễu già này vẫn chưa chết sao?
Lão già vuốt vuốt chòm râu, nói:
- Theo tiểu lão nhi nhớ, cây liễu già này hình như là cây đại thụ mọc bên cạnh Từ đường của Thiết gia trang phải không nhỉ?
Khuôn mặt Vương Nhu Hoa chợt đỏ lên, lẩm bẩm:
- Đúng vậy, năm đó cháu cùng với cha của đứa nhỏ này quỳ lạy tổ tông dưới gốc liễu, sau đó mới thành thân.
Lão già trầm mặc một hồi, nói:
- Cô nương cứ tùy tiện đi, tiểu lão nhi dẫn bò sang kia uống nước một chút. Khi nào cô nương muốn về thành cứ hô lên một tiếng là được. Bất quá, giờ cũng không còn sớm nữa, về trễ một chút thì hai mẹ con sẽ phải ở ngoài thành đó.
Lão hán rời đi, Vương Nhu Hoa bế Thiết Tâm Nguyên leo xuống xe. Nàng bước nhanh về trước hai bước, quỳ đối diện với gò đất trên sông, khàn giọng gọi:
- Thất ca…
Sông Hoàng Hà vẫn ầm ầm chảy xiết, nước sông đục ngầu trút xuống tạo thành xoáy nước, vô tình vùi chôn tiếng gọi của Vương Nhu Hoa.
Thiết Tâm Nguyên ngồi chồm hổm một bên, nhìn mẹ mình cầm vô số trái cây, bánh ngọt để cúng từ trên xe trâu xuống, cuối cùng lấy hai tô mì nước trong hộp đựng thức ăn ra, cung kính đặt trên bờ sông, miệng run run nói những lời mà hắn không hiểu được.
Mẹ hắn dập đầu, hắn cũng dập đầu, mẹ hắn thi lễ, hắn cũng thi lễ. Mẹ hắn đợi đến lúc nhang đèn cháy hết, mới chỉ vào cây liễu già ở giữa sông, nói:
- Đây vốn là nhà của chúng ta.
Thiết Tâm Nguyên không biết trả lời mẹ mình như thế nào. Hôm nay là vừa tròn một năm hắn đến thế giới này, cũng là một năm kể từ ngày mà cơn đại hồng thủy ập xuống, cũng là giỗ đầu của cha hắn.
Hắn rất muốn nói với mẹ mình, ba mươi năm hà Đông, ba mươi năm hà Tây là chỉ con sông này. Vài năm sau, đợi đất cát lắng xuống đáy sông, hắn chắc sẽ thay đổi, nói không chừng một lần nữa Thiết gia trang lại xuất hiện trên đời.
Vương Nhu Hoa đốt hết giấy tiền vàng bạc, rồi đổ tro bụi xuống sông Hoàng Hà, trái cây cũng được nàng ném xuống hết. Đến cả mấy bộ quần áo may bằng vải tốt, bột mì… nàng cũng ném mạnh xuống sông.
Sau đó nàng xoay người bế Thiết Tâm Nguyên lên xe, còn mình thì quay đầu đi về bờ sông, không biết lẩm bẩm gì đó một hồi mới trở lại.
Con hồ ly nhỏ ngửi loạn một hồi, cuối cùng hít hít tay áo của Vương Nhu Hoa. Lúc này Thiết Tâm Nguyên mới để ý thấy cánh tay mẹ mình đang chảy máu…
Lão già lái xe cũng không đi xa, thấy hai mẹ con Vương Nhu Hoa trở lại xe tiền dắt bò tới. Khi lão đến gần mới nhìn thấy cánh tay Vương Nhu Hoa đang chảy máu.
Lão do dự một chút, nói:
- Cô nương à, cô cần gì hạ lời thề nặng như thế. Người chết thì cũng đã chết rồi, cô còn trẻ mà!
Vương Nhu Hoa cười:
- Đây là biện pháp duy nhất cháu có thể báo đáp ân tình của trượng phu!
Không ngờ lão già cung kính thi lễ với Vương Nhu Hoa, Vương Nhu Hoa cũng thản nhiên tiếp nhận. Thiết Tâm Nguyên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhìn khuôn mặt mẹ mình phát ra một thứ ánh sáng thánh khiết như vậy cũng không thể làm gì hơn, đành nằm im trên xe trở về thành Đông Kinh.
Đến tận lúc quan sai mang theo người đến tận nhà, Thiết Tâm Nguyên mới biết mẹ mình rốt cuộc muốn làm gì. Nàng muốn thủ tiết, thủ tiết vì Thiết A Thất!
Quan sai kiểm tra vết thương trên tay mẹ hắn mà giật mình, sau đó treo một cái bảng hiệu màu đen Tiết Nghĩa Nhân lên trên cửa nhà nho nhỏ của Thiết gia. Tấm bảng hiệu giống như một khối đá lớn khảm lên cửa.
Mẹ hắn còn rất trẻ, Thiết Tâm Nguyên cho rằng nàng nhiều nhất chỉ mới hai mươi lăm thôi. Thời của hắn, có rất nhiều cô gái đến tuổi này vẫn chưa lấy chồng mà mẹ hắn lại muốn ôm cái bảng hiệu này mà sống cô đơn đến già.
Thiết Tâm Nguyên vẫn cho rằng loại chuyện này chỉ có trong thời kỳ lễ giáo thịnh hành như thời Minh Thanh, không ngờ đã xuất hiện ngay trong thời Đại Tống tương đối thoải mái này.
Vương phụ của hoàng đế ngày xưa còn cưới một người đàn bà tái giá tên Lưu Nga, mà còn chưa nghe ai bất mãn gì đến việc đó chứ đừng nói tới gì đến việc Lưu Nga còn từng chấp chưởng vương triều Đại Tống nhiều năm.
Mấy gã quan sai đã đi khỏi, lúc họ đi vào Thiết gia cũng phải báo cáo cho thị vệ canh gác trên tường thành. Trên đầu lúc nào cũng treo một cây Bát Ngưu Nỗ sẵn sàng bắn tên, bọn họ không muốn ở lại Thiết gia thêm phút nào nữa.
Thiết Tâm Nguyên lo mẹ hắn đầu óc choáng váng, khó ngủ nhưng không ngờ tối nay nàng ngủ yên hơn mọi ngày, ngay cả tiếng thở khò khè nho nhỏ thường ngày cũng không có…
Thiết Tâm Nguyên trong phòng tối cố gắng mở to hai mắt nhìn, không rõ sao mẹ hắn lại dùng cách này để giữ lại kỷ niệm ái tình cho mình.
Cách này quá bất ngờ, cũng quá tàn khốc!
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
24 chương
172 chương
2792 chương
48 chương
82 chương