Type: Thu Nguyen Khi Thiên Anh còn là một linh hồn sống trong thân xác Dao Thiển, quãng thời gian Mạc Quân cùng nàng quen biết không dài nên những nơi ghi dấu kỷ niệm của hai người cũng không thực sự nhiều. Ngoài Thái Bình lâu, tiểu đình bên bờ bắc sông Liên Chiểu, chỉ còn kỳ đài, Quế Nguyệt lầu, Thiên An đình bên sông Hoài, Trấn Quốc cổ tự và Huyền Không Sơn Thượng trên núi Hương Hồ - riêng nơi này, dù trời có sập chàng cũng không muốn quay lại. Tổng cộng có bảy nơi, một nơi đã đến, một nơi không đến, còn lại năm chốn chàng muốn đưa nàng ghé thăm. Nhưng Mạc Quân không có ý định tuân theo trình tự thời gian trong quá khứ, phần vì trong lòng chàng còn nỗi ám ảnh rằng lịch sử sẽ tái diễn, phần khác vì chàng tin rằng những chuyện xảy ra ngẫu nhiên luôn thú vị hơn những điều được sắp đặt. Kết quả của sự ngẫu hứng đó là khi Thiên Anh tình cờ khoác lên bộ váy trắng muốt với những đóa sen hồng thêu trên gấu váy vào hôm sau, Mạc Quân liền đưa nàng đến một nơi có vô cùng nhiều loài hoa đó: Trấn Quốc cổ tự. Nếu hỏi chàng một ngôi chùa như Trấn Quốc cổ tự có thể lưu lại kỷ niệm gì trong tình yêu của chàng, chàng có thể không nao núng mà đáp rằng, bản thân nơi chốn không tạo nên ý nghĩa, điều khiến nó trở nên đặc biệt là những cảm xúc mà chàng trải qua ở đó. Có thể là khi nàng ngồi trên bậc tam cấp dẫn xuống hồ Long Chiểu, vẻ mặt thanh thản tự nhiên, có thể là khi nàng cúi người, cẩn thận nhặt một bông sứ trắng rơi bên chân, có thể là khi gió lớn khiến một vài lọn tóc cuốn vào cành mai thấp bên lối đi, và nàng nghiêng người gỡ; khi cơ thể nàng tràn đầy sức sống và đôi mắt ánh lên hào quang; hoặc có thể là bất cứ khoảnh khắc nào khác diễn ra ở nơi này khiến chàng chợt nhận ra rằng chàng yêu nàng, thật sự yêu nàng. Và chẳng có gì đáng ngạc nhiên hay bất ngờ hết. Như thể đó là bản năng của chàng, là điều tự nhiên nhất trên đời này. Như thể, kén sẽ nở thành bướm, sương rồi sẽ tan, mặt trời  mọc rồi lặn… Sự xúc động tuyệt vời này chỉ diễn ra trong một chớp mắt nhưng đã âm ỉ cháy trong lòng chàng suốt thời gian qua, và có lẽ đến tận khi cuộc đời này tàn lụi. “Tại sao ngày đó, chàng lại bỏ đi?”  Nàng chợt hỏi khi hai người bước lên những bậc thang dẫn lên đài ngắm cảnh. Mạc Quân nhướng mày không hiểu. “Khi đang là thái tử, là tướng quân uy danh lẫy lừng, chàng bỗng nhiên biến mất không tìm thấy dấu vết. Sao chàng lại bỏ đi?” Chàng cười: “Bỗng một ngày ta nhận ra đó không phải là cuộc sống ta hằng mong muốn.” “Chàng muốn một cuộc sống như thế nào?” “Có lẽ là…” Chàng đăm chiêu. “… một cuộc sống tự do về tinh thần chăng? Khi đó, quá nhiều thứ trói buộc ta: vương vị, quyền lực, tham vọng,…  rất nhiều điều như vậy khiến ta cảm thấy cuộc đời mình vốn chỉ là một vở kịch mặc người sắp xếp. Ta sẽ vai mà phụ hoàng, mẫu phi giao cho, trở thành người mà nhân thế kỳ vọng, cứ thế đi đến một kết cục định sẵn. Bất kể mưu lược tới đâu thì ta cũng chỉ là con rối trong vở diễn vương quyền mà thôi.” Nàng bĩu môi. “Vậy sao chàng còn trở thành quân sư của hoàng đế?” Mạc Quân nhéo má nàng, cười nói: “Làm quân sư của hoàng đế vẫn tốt hơn làm hoàng đế hoặc tử sĩ trên con đường chinh phục ngai vàng.” Thiên Anh nhìn chàng. Nàng hiểu, nếu ngày ấy không bỏ đi, bây giờ có lẽ chàng đã ở ngôi cửu ngũ chí tôn như đại hoàng tử, hoặc đã chết được tám năm như lục hoàng tử rồi. Dù kết cục nào cũng đều không phải là ý nguyện của chàng. “Trong mắt mọi người, chàng chắc chắn là kẻ nổi loạn, tính khí thất thường.” “Trong mắt Anh nhi thì thế nào?” Chàng dịu dàng hỏi. Nàng nghiêng đầu tránh ánh mắt chàng. “Coi như là… phóng khoáng đi!” Mạc Quân cắn má nàng, nở nụ cười mã nguyện. Sau đó không hề báo trước, chàng bế bổng nàng đặt ngồi lên lan can. Thiên Anh vội ôm lấy cổ chàng, kinh hãi kêu lớn: “Mạc Quân, thả em xuống!” Chàng giữ eo nàng, ôm nàng sát người mình, trấn an: “Đừng sợ, có ta ở đây rồi! Nàng nhìn kìa!” Theo hướng ánh mắt chàng, nàng nhìn xuống hồ Long Chiểu và Thủy đình phía dưới, mặt nước loang loáng trong nắng chớm thu, sen hồng vài đóa đang thì hé nở, hai cây gạo lớn bên hồ xanh mướt lá; phía xa là nếp mái cong cong của cung điện nơi Tử Cấm Thành. “Bởi vì chàng dắt em lên những ngôi đền cổ Nên chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng Mặt trời vàng và mắt chàng nâu…” (Trích “Tạm biệt Huế”, thơ Thu Bồn. Ngôi xưng trong nguyên tác là “em – anh”, tác giả đổi thành “em – chàng” để hợp văn cảnh.) Nàng bỗng lên tiếng khiến Mạc Quân kinh ngạc nhìn chuyên chú. Thiên Anh ngượng ngùng nói: “Một bài thơ ở thế giới của em. Nơi này làm em nhớ đến nó” rồi thở dài: “Đôi khi em rất nhớ nhà, không biết mọi người ở đó có khỏe không…” Chàng áp tay mình lên tay nàng, dùng bàn tay to lớn của chàng bao bọc bàn tay nhỏ bé của nàng như một lời ước hẹn về sự chở che, dịu dàng nói: “Ta tin là họ đang sống tốt”. Đây là sự thật, Kim Khánh đã xác nhận với chàng. “Cảm ơn chàng.” Nàng cảm kích. “Giữa chúng ta không cần những lời câu nệ đó, Anh nhi!” Chàng siết nhẹ tay nàng. Thiên Anh liền mỉm cười, bỗng nói một câu không ăn nhập hoàn cảnh: “Mắt chàng… thực ra có màu nâu sẫm.” Mạc Quân nhìn sâu vào mắt nàng, đang muốn đáp lời thì một giọng nói trong trẻo vang lên. “Tình cảm của Hoài Vũ vương và vương phi thật khiến người khác ghen tị.” Giọng nói này dù đã lâu không nghe qua nhưng Mạc Quân vẫn có thể lập tức nhận ra chủ nhân của nó: Dao Thiển. Âm sắc trong chất giọng này khi Thiên Anh còn trong thân thể nàng ta mang theo vài phần thanh tao và phóng khoáng, nhưng trở về với đúng chủ nhân của nó thì chỉ thuần túy là nũng nịu mong manh mà thôi. Chàng quay lại, cau mày nhìn người đang đi tới. Dao Thiển trước mắt chàng còn xinh đẹp hơn bội phần so với lần cuối cùng chàng gặp, nhưng vẫn như ngày ấy, bản thân nàng ta và nhan sắc khuynh thành kia không đủ khiến chàng rung động. Trái lại, chàng thậm chí còn cảm thấy cực kỳ không vừa mắt. Trong lòng chàng chỉ dung nạp một Dao Thiển – Thiên Anh rực rỡ sức sống chứ không phải Dao Thiển kiều mị mê người này. Bất chấp thái độ xa cách của chàng, Dao Thiển dường như rất vui vẻ. Nàng ta bước tới gần thêm một chút, cúi đầu thi lễ: “Dao Thiển tham kiến vương gia và vương phi!” Trong thoáng chốc, Mạc Quân có cảm giác bàn tay mềm mại đặt trong tay mình trở nên cứng ngắc. Chàng lạnh lùng nói: “Miễn lễ!” Dao Thiển ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thiên Anh rồi nhìn chàng, cười nhẹ: “Vương gia, đã lâu không gặp.” Chàng lơ đãng nhíu mày. Toàn bộ sự chú ý của chàng đang đặt hết vào người trong lòng: nàng đang cực kỳ không thoải mái. Dao Thiển như nhận ra thái độ này của chàng, vì ngay sau đó nàng ta ướm hỏi: “Vương phi, có thể rộng lượng cho phép tiểu nữ nói chuyện riêng với vương gia một lát không?” Lời này thực sự lôi kéo được toàn lực chú ý của Mạc Quân, vì chàng nghiêng người, bắn về phía Dao Thiển một ánh mắt lạnh lẽo. Thiên Anh ngẩn người, nàng nhìn Dao Thiển, lại nhìn Mạc Quân, cuối cùng thốt lên một câu khiến chàng suýt bật cười thành tiếng: “Ngươi muốn nói chuyện với chàng, sao lại hỏi ta?” Thái độ không ngờ này của nàng khiến Dao Thiển ngẩn ra, chưa kịp định thần thì Thiên Anh đã cúi nhìn Mạc Quân, cất giọng vô cùng âu yếm: “Phu quân, chàng có muốn nói chuyện với Dao mỹ nhân không?” Mạc Quân bèn nở nụ cười mê hồn, thành thật đáp: “Không hề.” Thiên Anh lại nhìn Dao Thiển, nhún vai một cái. Thái độ khiêu khích này khiến Dao Thiển giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng. Nàng ta chau cặp mày thanh tú lại, đôi môi hồng ngắc ngứ: “Hai người…” Nhưng Thiên Anh đã cúi nhìn nụ cười tán thưởng của Mạc Quân. “Vương gia…” Dao Thiển quả thực vẫn còn muốn dây dưa thêm. Mạc Quân không muốn so đo cùng nàng ta, lạnh lùng lên tiếng: “Nói!” Nàng ta vội thổn thức: “Vương gia, ba ngày nữa là tuyển tú rồi, chàng thật sự để Thiển nhi nhập cung sao?” Một câu này không chỉ khiến Mạc Quân mà cả Thiên Anh cũng phải nhíu mày. “Chuyện của ngươi thì liên quan gì tới bổn vương?” Giọng Dao Thiển càng trở nên bi thương: “Chàng từng rất yêu thương Thiển nhi mà? Nhất định chàng hiểu lầm chuyện gì mới rời xa Thiển nhi. Hãy để Thiển nhi trở lại bên chàng, được không?” Mạc Quân cảm thấy móng tay Thiên Anh cắm sâu vào vai mình. Lông mày xoắn lại, chàng trừng mắt nhìn Dao Thiển, giọng càng thêm lạnh lẽo: “Dao tiểu thư, chú ý thân phận!” Dao Thiển nhìn chàng, đôi mắt chừng như long lanh nước. Mạc Quân buông một ánh nhìn chán ghét. Diễn tốt lắm! Tham vọng cả đời của Dao Thiển là nhập cung, là một bước biến thành phượng hoàng, nay lại ở đây giả đau giả khổ vì tình yêu vốn không có với chàng. Muốn chứng minh nhan sắc của bản thân có thể tác động đến mọi nam nhân sao? Muốn thêm tên chàng vào danh sách những kẻ phủ phục dưới mỹ mạo của nàng ta sao? Với chàng mà nói, mỹ nhân kế có uy lực thật, nhưng dứt khoát phải chọn đúng người. Chàng không kiên nhẫn phất tay áo, hướng tới người hầu của Dao Thiển, không kiên nhẫn nói: “Còn không mau đưa tiểu thư nhà ngươi rời khỏi đây!” Nhìn theo bóng đôi chủ tớ bước đi, Thiên Anh cúi đầu, tránh ánh mắt chàng, nhỏ giọng nói: “Mạc Quân, thả em xuống!” “Anh nhi!” Chàng nâng cằm nàng, buộc nàng hướng về phía mình: “Nhìn ta!” Nàng nhìn thẳng, chàng thấy nỗi hoàng mang lan trong đôi mắt nàng. Chàng lo lắng hỏi: “Anh nhi, nàng sao vậy?” Nàng lại rũ mi, mím mím môi đáp: “Chàng… thật lạnh lùng.” “Nàng…” Mạc Quân sững sờ. Thiên Anh ngước mắt nhìn chàng: “Em mừng vì chàng lạnh lùng với nàng ấy. Nhưng em sợ… sợ sau này rời xa em, chàng cũng sẽ lạnh lùng với em như vậy…” “Anh nhi!” Chàng ôm lấy đầu nàng, nhỏ giọng vỗ về. “Đừng nghĩ lung tung. Ta sẽ mãi mãi bên nàng, không xa không rời.” Nhưng nàng im lặng hồi lâu, không đáp lại lời hứa của chàng mà chỉ giãy giụa: “Thả em xuống!” “Không thả!” Chàng vội vã: “Anh nhi, nhìn vào mắt ta! Trả lời ta, nàng có tin ta không?” Nàng nâng mi nhìn thẳng vào cặp mắt rất sáng của chàng, trả lời bằng một loạt câu hỏi. “Chàng còn thích nàng ấy không?” “Chàng còn yêu nàng ấy không?” “Chàng và nàng ấy thật sự có hiểu lầm?” “Chàng có định… thành thân với nàng ấy không? Nếu thành thân với chàng, nàng ấy sẽ không phải tham gia tuyển tú nữa… giống em và chàng…”