Ngụy Tỷ mở tệp văn bản ra trước.
Trong đó nói rằng Thẩm Ngôn Sơ là nam thần của Lăng Chân, Lăng Chân chuyển sang nghề diễn viên cũng vì anh ta, thậm chí sau khi kết hôn vẫn dây dưa không dứt với anh ta, hai bên ve vãn lẫn nhau.
Câu chữ của toàn bộ văn bản đều quái gở, bao hàm nghĩa xấu.
Sau khi đọc xong, Ngụy Tỷ thở hắt ra một hơi rồi nhấp mở tệp hình ảnh đính kèm.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy bức ảnh thì anh đã biết là giả.
Lăng Chân và người đàn ông tên Thẩm Ngôn Sơ ôm ấp quấn quýt nhau, bức ảnh mờ nhạt không rõ nét nhưng có thể nhìn ra dấu vết của photoshop.
Nếu đối phương thực sự có chứng cứ thì chắc chắn sẽ không gửi những bức ảnh giả trân thế này.
Vì vậy, giữa Lăng Chân và Thẩm Ngôn Sơ chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.
Ngụy Tỷ biết.
Nhưng khoảnh khắc đó, anh vẫn muốn đập vỡ màn hình máy tính.
Đập cho vỡ vụn, từng mảnh tinh thể đều phải bấy nhầy, đến khi nào không thể nhìn thấy nữa mới thôi.
Bộ não giống như một vách núi đơn diện, lý trí đang ở mức báo động, tâm tính bạo lực ập đến một cách mạnh mẽ giống như một cơn sóng thần đập thẳng vào thần kinh.
Nhưng giây tiếp theo, mãnh thú đã bị giam cầm, anh kìm nén cảm xúc dữ dội của mình lại.
Có người muốn hãm hại Lăng Chân, vấn đề này phải được giải quyết nhanh chóng.
Anh gọi một cuộc điện thoại, yêu cầu Triệu Ngạn tìm người của bộ phận kỹ thuật, giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng.
Phải tóm được kẻ đó, Ngụy Tỷ tự nhủ, đừng nghĩ đến chuyện…có phải cô ấy đã từng thích người khác hay không nữa.
Các nhân viên IT của Khánh Tỷ bị đánh thức vào sáng sớm, ông boss cao lãnh của bọn họ vừa bắn qua một email, yêu cầu xác định địa chỉ IP.
Các nhân viên IT lập tức bị dọa sợ, thử ở nhà một đêm, sáng sớm liền chạy tới công ty.
Ngồi trong văn phòng của Ngụy tổng, làm việc mà tay chân bủn rủn.
Bên kia không hề ngốc, dùng một hộp thư tạm thời không liên quan đến mình, sử dụng IP giả và ranh mãnh trải qua mấy lớp đệm trung gian nên khiến cho việc tìm ra vị trí chính xác của một cá nhân trở nên khó khăn hơn.
Ngụy Tỷ không hề cho các nhân viên IT xem nội dung của email, Triệu Ngạn cũng chỉ nhìn được đại khái một bức ảnh.
"Đây, đây là trò quái gì vậy?!"
Anh ta sững sờ.
Khoan nói đến cách làm này gà biết bao nhiêu, nhưng đây chẳng phải là đang chỉ vào mũi Ngụy tổng mà nói rằng anh ấy đã bị cắm sừng sao? Ai gan to như thế chứ? Tìm đường chết à??
Ngụy tổng của bọn họ dường như cũng không tức giận lắm, chỉ là toàn thân trên dưới toát ra khí lạnh đến thấu xương.
“Có phải là chị dâu kết thù với ai trong giới rồi không?” Triệu Ngạn gãi gãi đầu, anh ta cũng chạy đến công ty từ sáng sớm, tóc chưa kịp tạo kiểu nên rối bù: “Nên đối phương mới muốn ly gián quan hệ của hai người?”
Đôi mắt Ngụy Tỷ tối lại: "Điều tra ra thì biết thôi."
Thời gian trôi qua từng giờ, áp suất không khí trên người Ngụy Tỷ càng ngày càng thấp.
Triệu Ngạn ở bên cạnh bủn rủn tay chân, mồ hôi trên trán nhân viên IT càng ngày càng nhiều.
Ngụy Tỷ mở miệng: "Nếu cần quyền hạn cao hơn, tôi sẽ tìm cách."
"Không, không cần..."
Hai mắt Triệu Ngạn sáng lên: "Tìm ra rồi à?"
Vẻ mặt của nhân viên IT hơi phức tạp.
Thông qua định vị IP chỉ có thể xác định được một phạm vi đại khái và không thể đảm bảo độ chính xác, nhưng anh ta phát hiện, hình như anh ta không cần phải xác định vị trí chính xác của cá nhân kia nữa, bởi vì...
Nhân viên IT lau mồ hôi lạnh: "Địa chỉ IP chính là trong công ty."
…
Lúc Lăng Chân thức dậy, Ngụy Tỷ đã đến công ty rồi.
Trên bàn có để bữa sáng cho cô, vẫn còn nóng.
Cô chậm rãi uống hết một ly sữa tươi, cắn miếng bánh mì nướng, cúi đầu gửi cho Ngụy Tỷ một tin nhắn Wechat: "Tối nay muốn ăn gì? Hôm nay không ra ngoài ăn nhé."
Ngụy Tỷ trả lời rất nhanh: "Cá chua ngọt."
Lăng Chân mỉm cười, bây giờ cô đã có thể ứng phó với những loại đơn hàng cao cấp thế này rồi.
"Được."
Ngụy Tỷ đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, nhiệt độ trong mắt biến mất, chỉ còn sót lại một mảng băng.
"Tiếp tục kiểm tra." Ngữ khí của anh rất khắc nghiệt: "Là ai, khi nào, dùng máy tính nào."
Công việc tiếp theo không thể chỉ giải quyết bằng cách dùng công nghệ Internet đơn độc, mà là bằng cách giám sát.
Triệu Ngạn hoàn toàn như bị tâm trạng chó nhập, trong công ty vậy mà lại có loại gian tế thế này làm sao có thể chịu được chứ?! Vì vậy anh cùng các nhân viên IT đi đến phòng giám sát và điều khiển.
Nhưng chuyện này không hề được truyền ra, mọi việc trong nội bộ Khánh Tỷ vẫn như bình thường, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Tâm trạng hôm nay của Hà Tịch đặc biệt tốt, trang điểm ăn mặc cũng vô cùng chăm chút.
Đúng lúc có một cô gái nhỏ trong bộ phận của cô ta muốn chuyển tài liệu đến văn phòng chủ tịch trên tầng mười bảy, Hà Tịch quét mắt qua chiếc váy ngắn của cô ấy, gọi cô ấy lại.
“Tiểu Linh, đúng lúc tôi cũng có việc cần tìm Ngụy tổng, tiện thể giúp cô mang tài liệu lên đó luôn cho.” Hà Tịch cười đi tới.
Tiểu Linh cười mỉa một chút: "À...vậy thì cảm ơn giám đốc Hà nhiều nhé, vốn dĩ tôi đang có chút sợ Ngụy tổng đây nè, vẫn là chị và Ngụy tổng có quan hệ tốt."
Hà Tịch nghe rất khoái trá: "Chẳng qua là tôi chỉ ở cạnh Ngụy tổng lâu hơn xíu, giúp anh ấy làm được nhiều việc hơn xíu thôi mà."
Sau khi cô ta xoay người đi, Tiểu Linh và đồng nghiệp nhìn nhau, cả hai đều trợn mắt lườm cô ta một cái.
Mỗi ngày đều viện đủ cớ chạy đến chỗ Ngụy tổng, ai mà không biết chút tâm cơ đó của cô ta cơ chứ? Cả công ty đều coi Ngụy tổng là nam thần, chỉ có cô ta là tự mình đặt mình vào vị trí đặc biệt.
Hà Tịch lên lầu và trấn tĩnh lại trái tim đang rộn ràng của mình một chút.
Nếu email kia thuận lợi được Ngụy Tỷ mở ra, vậy thì chắc hẳn là lúc này anh ấy đang trong trạng thái tức giận.
Nghĩ đến dáng vẻ gợi cảm đang cau có của người đàn ông, nhịp tim của Hà Tịch lại đập nhanh hơn.
Cô ta gõ cửa, nghe thấy âm thanh “Vào đi” trầm thấp của Ngụy Tỷ, Hà Tịch mở cửa ra.
Quả nhiên sắc mặt của người đàn ông sau bàn làm việc đang lãnh trầm, đang trong trạng thái áp suất thấp.
Hà Tịch mừng thầm trong lòng, cô ta đưa tài liệu tới, đột nhiên phát hiện Ngụy Tỷ có liếc mắt nhìn cô một cái, cô ta lập tức vui mừng, nở một nụ cười hoàn mỹ: "Sao vậy, Ngụy tổng ~"
Ngụy Tỷ không nói lời nào, chỉ là sau liếc mắt dò xét một cái xong thì đuổi cô ta ra ngoài.
Hà Tịch ra khỏi văn phòng với tâm trạng cực tốt, cô ta cảm thấy Ngụy Tỷ chịu nhìn cô ta là một khởi đầu tốt.
Cô ta đi cầu thang trở lại bộ phận, vừa bước ra ngoài thì đột nhiên bị một người kéo sang một bên.
Hà Tịch sửng sốt nhìn kỹ lại: "Triệu Ngạn?!"
Triệu Ngạn không còn nụ cười bông đùa như thường ngày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô ta: "Hà Tịch, tối hôm qua cô làm gì ở công ty?"
Con tim của Hà Tịch nhảy dựng lên, nụ cười có chút cứng nhắc: "Làm gì là làm gì chứ, đương nhiên là làm việc rồi."
Tâm trạng của Triệu Ngạn phức tạp, anh đã nhiều lần xác định IP với phòng giám sát dám khẳng định rằng Hà Tịch là người đã gửi email kia.
Nhưng anh thực sự không thể hiểu nổi, một giám đốc bộ phận đang ngon lành như cô ta lại đi khiêu khích Ngụy tổng như vậy để làm gì chứ?
"Cô không nên nói dối làm gì." Triệu Ngạn thở dài, từ lập trường của một đồng nghiệp nhiều năm anh khuyên cô ta: "Bây giờ cô đi lên đấy và xin lỗi Ngụy tổng đi.
Có lẽ vẫn còn cách cứu vãn."
Sau khi Hà Tịch nghe xong, trái tim chùng xuống: Bọn họ đã điều tra ra rồi sao?
Cô ta biết sớm muộn gì cũng không giấu diếm được, nhưng không ngờ lại sớm như vậy.
Lẽ nào sau khi xem xong, Ngụy Tỷ không đi chất vấn vợ mà lập tức cho người điều tra người gửi mail sao?
Cô ta không giấu được nữa, dứt khoát nói: "Tôi giúp Ngụy tổng nhìn rõ người bên cạnh, có gì sai sao!"
Triệu Ngạn nghe xong, không ngờ Hà Tịch giỏi giang trong công việc nhưng lại hồ đồ trong chuyện tình cảm như vậy: "Việc nhà của người ta liên quan gì đến cô?!"
Hà Tịch nói: "Tôi chỉ không muốn thấy Ngụy tổng bị người phụ nữ kia lừa! Cô ta rõ ràng là sớm nắng chiều mưa! Ngụy tổng xứng đáng với người tốt hơn, chẳng hạn như…"
"Người tốt hơn?"
Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên từ phía sau, Hà Tịch chợt cứng họng.
Vừa quay đầu lại, Ngụy Tỷ đã đứng cách đó vài bước, ánh mắt nhìn cô ta không chút cảm xúc.
Ngụy tổng vừa xuất hiện ở tầng này, tất cả nhân viên lập tức bị thu hút sự chú ý, nhôn nhao gác công việc lại, quay đầu nhìn sang.
"Người tốt hơn cô ấy…" Giọng điệu của Ngụy Tỷ lạnh lùng chế giễu: "Cô định nói là cô sao?"
Khuôn mặt của Hà Tịch lập tức đỏ bừng, cảm giác nhục nhã xông thẳng lên đầu.
Ẩn ý của anh đã quá rõ ràng, căn bản không thèm che giấu.
Ý của anh là, cô xứng sao?
Triệu Ngạn đồ trực nam này cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vậy mà Hà Tịch này lại muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của Ngụy tổng ư?!
Tất cả các nhân viên cũng nhốn nháo, mắt tròn mắt dẹt vểnh tai lên hóng chuyện.
Hà Tịch cảm thấy trọng điểm của anh hoàn toàn sai rồi! Khi một người đàn ông bình thường nhận được một email như vậy, chẳng phải là nên đi phán đoán thật giả trước hay sao? Vì sao Ngụy Tỷ lại trực tiếp đi tìm người gửi email tính sổ chứ?!
Cô ta đỏ mặt: "Tôi làm vậy là vì tốt cho anh, Ngụy tổng! Tôi đã ở bên cạnh anh ba năm rồi, sao có thể hại anh chứ?"
“Tốt cho tôi ư?” Ngụy Tỷ cười: “Động vào người của tôi...”
"Cô là cái thá gì chứ?"
Trong nháy mắt Hà Tịch giống như bị những lời này thắt cổ, tất cả những huyễn tưởng đẹp đẽ đều tan thành tro bụi trong ánh mắt băng giá của người đàn ông.
Âm lượng của Ngụy Tỷ không cao, nhưng mọi người ở gần đều có thể nghe được một chút, cả tầng lầu lặng ngắt như tờ, nhưng trong lòng ai cũng cuộn trào dữ dội.
Đệch đệch đệch, tình huống gì đây?
Giám đốc Hà sao lại chọc tới Ngụy tổng rồi?!
Mặt Hà Tịch cắt không còn giọt máu, chút lý trí còn sót lại nhắc nhở cô ta rằng nếu còn tiếp tục nữa thì sẽ thực sự không còn đường lui.
Cuối cùng cô ta cúi đầu, ngập ngừng nói: "Xin lỗi Ngụy tổng, tôi sai rồi."
Vẻ mặt Ngụy Tỷ bình thản, cuối cùng vứt lại một quả bom.
"Từ chức đi."
Đồng tử của Hà Tịch co rút lại.
Sao cơ?! Ngụy Tỷ muốn đuổi cô?
Cả tầng lầu là một mảng âm thanh hít vào khí lạnh.
Chỉ có Triệu Ngạn là che mặt thở dài, anh ta biết rằng Hà Tịch đã thực sự động vào vảy rồng ngược(*) của Ngụy Tỷ rồi.
(*) Nơi cấm kị nhất không thể động vào.
Mặt Hà Tịch tái mét: "Thành tích công việc mấy năm qua của tôi tốt như vậy, hạng mục “Tâm tường” quan trọng nhất của quý sau cũng do tôi phụ trách, công ty căn bản không thể thiếu tôi!"
Kêu cô ta rời khỏi Khánh Tỷ như thế này, cô ta còn có thể đi đâu được nữa chứ??
Nhưng người đàn ông trước mặt không chút dao động, y như một tác phẩm điêu khắc tuấn mỹ nhưng không có cảm xúc.
"Công ty không cần một kẻ phá hoại gia đình người khác."
...
Thủ tục từ chức của Hà Tịch đã được hoàn thành xong trong ngày, từ nay, Khánh Tỷ không tra ra tên của người này nữa.
Mà sau chuyện này, trên dưới công ty đã biết được hai điều: Một, giám đốc Hà có ý đồ chân chân vào gia đình Ngụy tổng nhưng không thành công.
Hai, Ngụy tổng đã kết hôn rồi.
Cũng có suy đoán táo bạo thứ ba là, vợ của Ngụy tổng có thể là tiểu tiên nữ lúc trước.
Vì vậy, tập thể nữ giới của cả công ty đều thất tình, sau đó tập thể nam giới của cả công ty đều chua xót.
Tại sao chứ!!
Tuy nhiên chính tiểu tiên nữ cũng không hay biết Khánh Tỷ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cá chua ngọt của cô vừa chuẩn bị xong chưa bao lâu thì Ngụy Tỷ đã trở về.
“Cá đã xong rồi, tôi đã nấu siêu lâu!” Lăng Chân đeo tạp dề, đang dọn bát đũa: “Nhanh rửa tay rồi ăn!”
Ánh mắt Ngụy Tỷ rơi vào trên người cô: "Được."
Cái thứ đã kìm chế trong một ngày, ngay từ khi nhìn thấy cô đã bắt đầu rục rịch dậy.
Trên bàn ăn, Lăng Chân mơ hồ cảm thấy Ngụy Tỷ có chút không đúng, ít nói hơn bình thường, nhưng lúc nào cô ngẩng đầu lên cũng luôn bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Lăng Chân nghĩ: Có chuyện gì muốn nói sao?
Nhưng cho đến khi ăn xong, Ngụy Tỷ vẫn không nói gì.
Anh thu dọn bát đũa đem đi rửa, Lăng Chân ngồi trong phòng khách xem TV.
Không hiểu sao cô lại có dự cảm hình như đã có chuyện gì đó xảy ra mà cô không được biết.
Kênh trên TV là Durian channel, sau khi chiếu hết một tập phim tâm lý gia đình thì một quảng cáo xuất hiện.
Là một thương hiệu đồ uống quốc dân, người đại diện rất quen mắt, chính là nam chính Thẩm Ngôn Sơ.
Sau khi lấy được vai nam chính trong "Tiên vấn" không bao lâu thì anh ta đã là người đại diện độc quyền cho hãng đồ uống này, lúc đó khiến cho các nghệ sĩ mới đều rất ngưỡng mộ, bây giờ cuối cùng quảng cáo này cũng đã được phát ra rồi.
Tiểu thịt tươi trẻ trung mặc quần áo rực rỡ, một vài hành động đơn giản đã rất tươi tắn và đẹp trai.
Lăng Chân tùy tiện xem mấy giây, sau đó thất thần trước màn hình TV, suy nghĩ về biểu hiện vừa nãy của Ngụy Tỷ.
Sau khi hồi thần lại, cô nhận ra quảng cáo đó đã phát lại tới lần thứ ba rồi.
Cô nhất thời có chút phiền, đứng dậy đi lấy điều khiển, muốn chuyển kênh.
Lúc này, giọng nói trầm mà nhẹ của người đàn ông vang lên ở sau lưng: "Không xem nữa sao?"
Lăng Chân bị âm thanh đột ngột của anh làm cho giật mình, vô thức ép sát vào tường.
Ngụy Tỷ bước từng bước đến gần, vẻ mặt u ám.
Chiếc hộp Pandora bật nắp ra, những thứ bị đè nén trong góc tối âm u bắt đầu bay tứ tán.
Anh vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Lăng Chân thất thần nhìn Thẩm Ngôn Sơ trên TV đúng ba lần.
Lòng đố kỵ mọc lên như cỏ dại.
Ánh mắt Ngụy Tỷ lạnh lẽo, ép Lăng Chân trên tường, đầu ngón tay trìu mến xoa xoa vành tai cô, giọng nói mềm nhẹ: "...Thích loại như cậu ta à?"
Lăng Chân bối rối, cô cảm thấy hơi nguy hiểm, muốn chạy nhưng chạy không thoát.
Cô chỉ đành thành thật trả lời: "Không thích."
Tay Ngụy Tỷ siết chặt, vô tình móc trúng một mớ tóc của cô, cô gái bị đau, đáy mắt ngấn nước.
Cô cảm nhận được trạng thái của Ngụy Tỷ không ổn lắm.
Nhưng cô thậm chí còn không hiểu được nguyên nhân, muốn trấn an cũng không biết phải trấn an như thế nào.
Ngụy Tỷ cách cô rất gần, hơi thở mát lạnh thường ngày mang theo chút thiêu đốt.
Anh hỏi: "Vậy tôi thì sao?"
Lăng Chân sợ đến mức không dám chớp mắt, phát ra âm thanh: "Hả?"
"Tôi so với cậu ta thì thế nào?"
Lăng Chân sững sờ, sau đó hơi run rẩy giơ tay ra, ôm lấy anh.
Tay cô gái đặt lên tấm lưng cứng ngắc của anh vỗ về an ủi.
Ngụy Tỷ khựng lại.
"Anh tốt hơn anh ta rất nhiều đó, Ngụy Tỷ." Cô gái thì thầm vào tai anh: "Anh ta không xứng để so sánh với anh."
Giây tiếp theo, cả người cô bị ấn chặt vào lòng anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy tổng: Ta bệnh rồi.
Nhưng mà vợ đã ôm tôi rồi.
Đó là đường đấy!!!!!!!.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
64 chương
34 chương
10 chương