Ngắm Hoa Nở Trong Sương
Chương 63
Tên thật của Bạch Thụy Đức là Richard White, trước đây từng học lớp Hán ngữ do Jason giảng dạy, Ngải Mễ quen anh chàng trong thời gian làm trợ giảng cho lớp của Jason, sau đó Bạch Thụy Đức nhờ Ngải Mễ làm gia sư cho anh chàng.
Cái tên “Bạch Thụy Đức” là Jason đặt cho Richard. Bạch Thụy Đức tự xưng mình là “Tiểu Bạch”, anh chàng nói tiếng Trung không biết giống tiếng Sơn Đông hay Hà Nam. Jason nói Tiểu Bạch là sinh viên khá nhất trong lớp anh dạy, nhưng không hiểu sao, bất luận anh uốn nắn thế nào, tiếng phổ thông của Tiểu Bạch vẫn đặc giọng địa phương.
Tiểu Bạch tự cảm thấy vốn tiếng Trung đã khá ổn nên chỉ nhờ Ngải Mễ dạy những kiến thức có phần trừu tượng. Khi nói tiếng Trung, Tiểu Bạch không phân biệt được âm chính và âm ẩn, lúc nào cũng đọc to âm ẩn rõ như âm chính, thậm chí còn nặng hơn.
Ngải Mễ chỉnh cho anh chàng rất nhiều lần nhưng anh chàng chỉ chú ý được một lúc rồi thôi, đến khi nói lại quên mất.
Ngải Mễ nghĩ nếu để Tiểu Bạch giả danh bạn trai của cô và đi sinh nhật thì chắc chắn anh chàng sẽ thích ý tưởng này. Người Mỹ thích mạo hiểm, thích làm những chuyện lập dị, hiện giờ có cơ hội hành nghề lừa đảo, lại được nghiên cứu các cuộc dating (hẹn hò) của người Trung Quốc, chắc chắn Tiểu Bạch sẽ nhiệt tình hưởng ứng, hơn nữa người Mỹ vốn thẳng thắn, dứt khoát, xong rồi sẽ không dính dáng gì nữa.
Buổi sau Tiểu Bạch đến học, Ngải Mễ liền nói ra ý tưởng này cho anh chàng nghe, Tiểu Bạch hào hứng lắm, chỉ mong được đi dự sinh nhật ngay hôm đó. Ngải Mễ dặn anh chàng một số điều cần chú ý, nói với anh chàng việc nào được làm, việc nào không được làm, không nên đi quá đà kẻo mọi người lại phát hiện ra điều bất thường. Tiểu Bạch đồng ý hết, có chỗ còn lấy giấy bút ghi lại khiến Ngải Mễ cũng thấy lo, chỉ sợ anh chàng nghiêm túc quá lại thành tẩu hỏa nhập ma thì gay.
Tiệc sinh nhật của Phương Hưng tổ chức rất thành công, Đường Tiểu Lâm đưa anh bạn trai Trương Kiến đến, Ngải Mễ đưa bạn trai Tiểu Bạch đến, cộng với Phương Hưng và Jason, vừa đúng ba đôi. Tiểu Bạch phát huy rất tốt vai trò của mình, ngoài lúc tuyên bố đang cùng Ngải Mễ ở giai đoạn “tìm hiểu, nhau” và gọi cô là “em yêu, ơi” khiến mọi người ôm bụng cười ra, các màn khác đều thể hiện rất đúng mực.
Tụ tập xong, Ngải Mễ liền cùng Tiểu Bạch lên một xe, Đường Tiểu Lâm cũng theo Trương Kiến lên một xe. Lúc đến Phương Hưng đi chung xe với Đường Tiểu Lâm, bây giờ mọi người đều nói không quan tâm đến chuyện tiện đường hay không tiện đường mà cứ để Jason đưa Phương Hưng về.
Ngải Mễ về đến nhà mà trong lòng vẫn ngóng chờ thông tin của Phương Hưng và Jason. Cô tin rằng Jason có tình cảm đặc biệt với Phương Hưng, nếu không đã không thôi việc để quay lại trường Đại học C học tiếp ngành thống kê. Cứ nghĩ đến việc có thể giờ phút này họ đang thổ lộ tâm sự là cô lại cảm thấy xót xa, biết tình yêu của mình chưa được coi là vô tư, không biết đến bao giờ mới có thể “yêu những gì anh yêu, đau những gì anh đau, hạnh phúc khi thấy anh hạnh phúc, vui vẻ”. Cô cảm thấy có lẽ mình là một kẻ tiểu nhân, suốt đời không thể vĩ đại được như thế, cùng lắm chỉ là giả bộ vĩ đại mà thôi.
Cô đang ngồi thẫn thờ thì đột nhiên Jason gọi điện thoại đến: “Ngải Mễ, em có thể đến chỗ Phương Hưng ngó hộ anh được không, anh sợ cô ấy…”
Ngải Mễ hoảng hốt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Em cứ đến xem đã, nhưng đừng hỏi cô ấy cái gì. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh, còn nếu em không gọi điện thoại thì anh biết là không có chuyện gì cả.”
Ngải Mễ vội đến chỗ Phương Hưng, gõ cửa thì không thấy ai ra mở, sợ quá, cô vừa gõ vừa đẩy rồi gọi lớn tên Phương Hưng, suýt nữa thì phải sang phòng bên cạnh gọi điện thoại, kết quả là Phương Hưng từ dưới cầu thang đi lên, hỏi: “Ngải Mễ, cậu làm gì vậy? Gõ gì mà ầm ầm thế, tớ còn tưởng xảy ra động đất cơ.”
“Tớ… đến xem tình hình cậu thế nào, Jason… bảo tớ đến.”
“Ông ấy bảo cậu đến xem tớ làm gì?”
Ngải Mễ đành khai thật: “Hình như anh ấy rất lo cho cậu, tớ cũng không biết nguyên nhân cụ thể…”
Hai người vào phòng ngồi, Ngải Mễ hỏi: “Sao vậy? Không thuận à?”
“Thuận cái gì mà thuận? Tất cả đều tại ý tưởng dở hơi của bọn cậu mà thôi.” Phương Hưng bần thần một lát rồi nói: “Ông ấy lại lôi cô nàng ABC đó ra nói, tớ liền chạy mất dép, chẳng lẽ tớ còn ngồi đó nghe ông ấy kể bọn họ ân ái thế nào à?”
“Cậu bỏ về thế này thì anh ấy lo là phải thôi.” Ngải Mễ hứng lên liền kể chuyện của Jane cho Phương Hưng nghe, nhưng cô giấu hết chuyện của cô và Jason, cô luôn có cảm giác rằng chuyện của Phương Hưng với Jason vẫn có hy vọng, có thể là Jason cần một thời gian nữa mới có thể hoàn toàn coi Phương Hưng là Jane.
Phương Hưng vừa nghe vừa rơm rớm nước mắt, nghe xong liền thở dài, nói: “Tớ luôn có cảm giác… trong lòng anh ấy có điều uẩn khúc gì đó, hóa ra là như vậy. Haizz, cũng tội nghiệp nhỉ, thảo nào… anh ấy bảo cậu đến ngó, chắc là sợ tớ cũng… làm chuyện dại dột, thật ra hiện nay còn có cô gái nào ngốc như vậy nữa đâu? Nhưng gặp một lần rồi thì lại bị ám ảnh. Cậu bảo trông tớ giống Jane, như thế anh ấy càng không muốn đến với tớ, vì lúc nào tớ cũng sẽ khiến anh ấy nhớ lại… chuyện cũ đó.”
Ngải Mễ liền an ủi cô bạn: “Cậu đừng nghĩ như thế…”
Phương Hưng vẫn bảo vệ ý kiến của mình: “Tớ nghĩ là nguyên nhân này, xem ra tớ chẳng còn hy vọng gì nữa, tốt nhất là nên từ bỏ mơ mộng hão huyền đi.” Phương Hưng nhấc điện thoại lên, nói: “Để tớ gọi điện cho anh ấy khỏi lo lắng.”
“Anh ấy bảo… có việc gì thì hãy gọi điện, không vấn đề gì… thì thôi.”
Phương Hưng vẫn khăng khăng: “Cứ để tớ gọi, để tớ nói rõ cho anh ấy khỏi lo, nếu không sau này anh ấy vẫn lo cho tớ.”
Ngải Mễ cảm thấy mình sắp bật khóc đến nơi, biết Phương Hưng yêu Jason không kém gì cô. Cô cáo từ để Phương Hưng gọi điện thoại. Về đến nhà, cô lại nhớ đến lời Phương Hưng, giờ cô đã hiểu được phần nào tại sao Jason lại luôn tìm cách trốn cô. Anh ra nước ngoài là vì muốn quên Jane, nhưng ở bên cô, anh sẽ luôn phải nhớ lại chuyện cũ, thảo nào gặp cô là anh lại lẩn như trạch.
Kể từ đó trở đi, Phương Hưng và Ngải Mễ đều không “quấy rối” Jason nữa, sau đó họ cũng kể chuyện của Jane cho Đường Tiểu Lâm nghe, bảo cô cũng đừng “quấy rối” Jason nữa.
Đường Tiểu Lâm nói: “Các cậu đúng là nhàn cư tự chuốc lấy phiền muộn, Jason là kẻ đệ nhất nhàn cư tự chuốc lấy phiền muộn. Có người chết vì anh chàng thì anh chàng phải coi đó là niềm tự hào, phải vui mừng, đắc ý và tuyên truyền rộng rãi mới đúng. Tớ luôn xúi giục mấy gã thích tớ đánh nhau rồi hy sinh, nhưng rồi có thành công đâu, mẹ kiếp, cũng chẳng hiểu đàn ông thời nay sao lại sợ khổ, sợ chết như thế. Tớ thấy con gái bọn mình dũng cảm hơn, chẳng nói chẳng rằng mà chết luôn.”
Phương Hưng nói: “Người đừng xúi giục người ta chết vì ngươi, nếu chết thật thì ngươi phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Ta chịu trách nhiệm gì chứ? Chỉ cần ta không lấy dao chém ngươi, không lấy súng ép ngươi tự sát thì bất luận ta nói gì, làm gì, ngươi tự tử là việc của ngươi. Kể cả ta lừa ngươi, ngươi mắc mưu ta, ta ruồng bỏ ngươi nhưng cũng có sao đâu? Do ngươi ngớ ngẩn, dễ mắc lừa thôi, ngươi đòi tự tử chứng tỏ khả năng chịu đựng của ngươi quá kém. Người có khả năng chịu đựng kém thì không nên sống trên thế gian này, giống như những thai nhi sảy thai tự nhiên thôi, đã sảy rồi thì chứng tỏ cái thai đó có vấn đề, nếu cố giữ cũng sẽ… rất nguy hiểm.”
Ngải Mễ và Phương Hưng đều tròn mắt khi được Đường Tiểu Lâm giáo huấn cho học thuyết kinh hoàng này, Ngải Mễ nói: “Ngươi… chẳng khác gì Hitler cả, thôi gọi là Đường Hitler đi cho xong.”
Phương Hưng nói: “Ta hy vọng nhà ngươi sẽ truyền tải học thuyết của chuyên gia họ Đường cho Jason nghe, cố gắng khuyên giải anh chàng.”
Đường Tiểu Lâm mỉm cười, nói: “Để mà ăn tẩn à? Còn lâu ta mới nói những điều đó với anh chàng. Ta toàn nói những điều anh chàng thích nghe thôi, nào là tình yêu sinh tử, đến chết vẫn không thay lòng đổi dạ, phải chiều lòng chàng mới được chàng để mắt chứ. Nhưng anh chàng này cũng cổ hủ thật, lúc nào cũng để của quý của mình trên tế đàn tình yêu hôn nhân, mở miệng ra là: “Anh không thể đem lại tình yêu và hôn nhân cho em.”
Xí, đã ai nói gì đến tình yêu với hôn nhân đâu? Chỉ là muốn vui vẻ với anh ta một lúc. Thật đúng là lãng phí của giời, tiếc thật! Bọn ngươi có để ý không? Mũi anh chàng vừa cao vừa thẳng, chứng tỏ vũ khí sắc bén. Tóc vừa đen vừa dày, chứng tỏ thận không hư, thể không hư, tinh lực tràn trề, chắc chắn trên giường rất cừ.
Nếu anh chàng không cổ hủ như thế, bản thân vừa được vui vẻ, đồng thời lại làm cho người khác vui vẻ thì tuyệt vời biết bao. Có một đón nhận một, có hai đón nhận hai, mọi người cùng nhau sắp xếp, chẳng ai mẫu thuẫn với ai cả, đảm bảo thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa. Vài năm sau là có một đàn Tiểu Jason đi đi lại lại thì tuyệt vời biết bao.”
Tháng Ba năm 2005, trong một bữa tiệc sinh nhật Sara, Ngải Mễ quen một cô gái Trung Quốc mới sang Mỹ không lâu, tên tiếng Anh là Carol. Sau khi về, cô liền kể với Phương Hưng: “Chắc chắn cô nàng Carol này lại chết mê chết mệt Jason rồi, hôm nay lúc ăn cơm, nhìn anh chàng không chớp mắt. Bọn mình nên đến khuyên nhủ cô bé, kẻo lại có thêm một cô em dại giai.”
Phương Hưng nói: “Thôi, có khi Jason lại yêu cô bé đấy, bọn mình đừng nhiều chuyện nữa.”
Ngải Mễ không có thời gian đi “khuyên nhủ” Carol, cô đang bận đi xin việc, vì cô biết Jason đang tìm việc, trong tiềm thức cô luôn muốn mọi việc của mình được tiến hành đồng bộ với anh. Anh nói sẽ tìm khắp nước Mỹ nên cô cũng tìm khắp nước Mỹ.
Sau đó, Ngải Mễ nghe nói Jason sẽ ở lại trường Đại học C, cô suy nghĩ rồi cũng đệ đơn lên khoa Thống kê xin học tiếp tiến sĩ, như thế có thể ở lại trường C mấy năm nữa, sau này lấy được bằng tiến sĩ rồi, cô sẽ xin việc ở Đại học C hoặc quanh khu gần đó.
Từ lâu cô đã không còn kỳ vọng được làm lại từ đầu với Jason nữa, nhưng cô luôn muốn được ở nới có mặt anh, kể cả đứng nhìn anh từ xa cũng thấy vui, huống chi lại có thể cùng anh đi ăn bữa cơm mỗi dịp lễ tết hay sinh nhật của ai đó. Cô nghĩ, sau này anh có gia đình rồi, ổn định rồi, chắc anh sẽ không tránh mặt cô nữa, bọn họ có thể làm bạn bè bình thường. Chắc chắn cô sẽ yêu anh như cô Tĩnh Thu yêu bố anh, yêu con cái và vợ anh, yêu cả nhà anh, trở thành bạn thân của gia đình anh.
Nhưng đến tháng Sáu, bất ngờ Jason thông báo với cô rằng anh đã quyết định sẽ quay về Trung Quốc, cô hoàn toàn không ngờ đến khả năng này, không biết tại sao anh lại quyết định đột ngột như thế. Cô gọi Phương Hưng, Đường Tiểu Lâm và Carol đến tổ chức một cuộc hội nghị đa phương.
Mọi người nhất trí cho rằng Jason vì more than one (không chỉ có một) cô gái đang theo đuổi anh chàng nên tật cũ của anh chàng lại tái phát, muốn chạy trốn. Cuối cùng mọi người đều quyết định để Carol ra mặt cho anh chàng vào tròng, mấy người còn lại nhanh chóng tìm “chủ”, như thế vấn đề more than one ngoài mạng đã được giải quyết. Còn vấn đề more than one trên mạng, mọi người quyết định viết một cuốn tiểu thuyết, trừ khử sạch sẽ đám con gái chạy theo tán tỉnh đó đi.
Mấy hôm sau, Carol lại triệu tập cuộc hội nghị đa phương, hỏi bọn họ có biết bạn gái Jason là ai không. Mấy người đều nói Jason chưa có người yêu, sao em lại đưa ra câu hỏi này. Carol ấp ứng khai rằng cô bé đã “dụ dỗ” Jason rồi nhưng không thành công, Jason bảo rằng anh đã có bạn gái. Sau đó, do quá nóng vội, cô đã làm một chuyện rất ngu xuẩn và làm Jason bị thương.
Mấy người đồng thanh hỏi: “Em làm chuyện ngu xuẩn gì?”
Carol liền kể lại từ đầu câu chuyện, cả bọn đều sững sờ. Đường Tiểu Lâm phá vỡ sự im lặng và than: “Hỏng hết cả việc lớn! Em mà ôm thêm chút nữa thì chàng đã đầu hàng rồi, em thò tay sờ làm gì? Đợi chàng đầu hàng rồi em tha hồ sờ. Nhưng em cũng không đơn giản chút nào nhỉ, chị mày kinh nghiệm dày dạn thế này mà còn chưa tiến xa được đến đó. Cảm ơn em vì đã đưa ra cho chị bài học kinh nghiệm, xem ra phải tấn công chàng từ phía sau. Carol, đừng sợ, rất có hy vọng, chỉ cần chàng có chút rung động là yên tâm rồi.”
Ngải Mễ lo lắng hỏi Carol: “Em làm anh ấy bị thương ở đâu?”
Carol chỉ vào cổ tay phải, cả bọn đều thở phào nhẹ nhõm. Đường Tiểu Lâm nói: “Em làm chị sợ suýt ngất, tưởng làm dụng cụ của chàng bị thương nữa rồi chứ. Cổ tay không sao, vẫn làm như thường. Nếu bất tiện quá thì áp dụng tư thế con gái ở trên.”
Phương Hưng hỏi: “Vết thương có nặng lắm không?”
Carol ngấn ngấn nước mắt, đáp: “Bị thương khâu mấy mũi…”
Ngải Mễ lo lắng hỏi: “Em… đến trước mặt anh ấy… rồi cắt cổ tay anh ấy à?”
Carol lắc đầu quầy quậy. “Không, không, em chỉ… cầm dao… lên phòng anh ấy, nhưng em có định… cắt đâu. Anh ấy bảo em bỏ dao xuống, em liền giả bộ chuẩn bị cắt cổ tay, anh ấy liền xông đến giằng lấy con dao, em giằng qua giằng lại, cũng không hiểu sao lại làm anh ấy…”
Đường Tiểu Lâm nói: “Tớ thấy vẫn là chuyện muôn thuở, hai đứa cậu rêu rao sẽ tìm người yêu nhưng không hành động, Jason thấy ba đứa cậu đều theo đuổi anh ta nên chắc chắn sẽ bỏ chạy…”
Phương Hưng và Ngải Mễ đều thanh minh: “Ai theo đuổi anh ta chứ? Get over (quên) anh ta từ lâu rồi, anh chàng này đúng là có vấn đề thật, tưởng bở một cách thái quá…”
Đường Tiểu Lâm nói: “Vấn đề trọng điểm là Ngải Mễ, vì chắc chắn cậu và anh chàng có hẹn với nhau, cậu không có người yêu thì anh ta cũng sẽ không có người yêu. Tớ nghĩ vẫn nên như lần trước, đến sinh nhật Phương Hưng, mọi người đều đưa người yêu đi, còn Carol thì không, em đừng nản chí, tiếp tục nỗ lực. Thế gian không có thành quách nào là không phá nổi đâu, quan trọng là phải kiên trì.”
Carol có vẻ không còn tự tin như lần trước. “Mấy chị đặt trọng trách lớn như thế lên vai em, em chẳng gánh nổi đâu, em… bó tay hết cách rồi…”
Đường Tiểu Lâm nói: “Có Đường Tiểu Lâm ta ở đây, ai dám nói là bó tay hết cách? Xuất chiêu mới luôn. Lần này để ta chủ trì, bọn mình tổ chức đi chơi hồ Martin, ở đó có thể nướng đồ ăn, bơi, ngoài ra còn được lướt sóng bằng ca nô nữa. Hôm đó, Carol mặc gợi cảm một chút, chị sẽ sắp xếp cho em lên ca nô với anh chàng, đến gần đảo, em vờ ngã xuống xem chàng có dám cứu em không? Đợi đến khi chàng ôm em đang ướt như chuột lột vào lòng, em sẽ giả vờ sắp đuối nước, ôm chặt chàng không chịu buô ra. Trời nóng như thế này, chắc chàng sẽ không chịu được đâu. Kể cả chàng bị liệt dương cũng không qua nổi cửa ải này đâu.”
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
336 chương
19 chương
63 chương
10 chương
74 chương
40 chương
21 chương
51 chương
67 chương