Đúng là Jason “chấp hành nghiêm túc mọi chính sách”, nói get lost là get lost thật. Đầu năm 2002, anh về bang D rồi bặt vô âm tín, anh không để lại số điện thoại hay địa chỉ cho Ngải Mễ. Ngải Mễ bấm bụng đi hỏi cô Tĩnh Thu, nhưng cô Tĩnh Thu cũng nói không biết. Cô biết cô Tĩnh Thu và Jason đã kết thành “mặt trận thống nhất nói dối”, nhưng cô cũng chẳng biết làm thế nào, cô Tĩnh Thu cũng là người kín tiếng nên chẳng moi được thông tin gì có giá trị. Lúc đầu Ngải Mễ còn định gọi điện thoại hỏi bố mẹ Jason, nhưng thực sự cô không còn mặt mũi nào. Nếu Jason đã quyết tâm get lost (biến đi) thì chắc chắn sẽ dặn bố mẹ, bảo họ không cho cô số điện thoại. Nếu cô gọi điện thoại đến hỏi, ngoài việc lại một lần nữa bị mất mặt thì chẳng đem lại kết quả gì. Hiện tại cô cũng chẳng buồn nữa mà chỉ thấy cuộc sống thật vô vị, không còn hứng thú. Đối với cô, cuộc sống chính là vì thời cuộc mà sống, sinh ra rồi thì phải sống mà thôi. That’s it (Chỉ có vậy mà thôi). Yoshi vẫn giữ thái độ lập lờ như trước, không nói ra câu đó, cũng không thể hiện hành động gì thân mật, nhưng cũng không cắt đứt quan hệ với Ngải Mễ. Hiện tại anh chàng không có môn nào học chung với Ngải Mễ nữa nên những trao đổi về học thuật cũng ít dần, nhưng anh chàng vẫn thường xuyên mời cô đi ăn nhà hàng, xem phim, nghe hòa nhạc. Ngải Mễ nghĩ, có lẽ “văn hóa bạn học” của Nhật Bản là như vậy. Tháng Tám, Yoshi lấy được bằng thạc sĩ, rồi còn được một trường đại học khá có tiếng ở bang E gọi nhập học bằng tiến sĩ ngành văn học so sánh. Anh mời Ngải Mễ đến một nhà hàng Nhật Bản ăn cơm, sau đó ngỏ lời mời cô đến phòng, bảo có điều quan trọng muốn nói với cô. Đến phòng rồi, Yoshi lấy đàn violon ra và chơi cật lực. Không hiểu sao, khi nghe Yoshi chơi đàn violon, Ngải Mễ cứ có cảm giác rằng anh chàng chỉ thuộc bài mà thôi chứ không nghe ra được cái gì cảm động. Nhưng khi nghe Jason chơi đàn violon thì lại khác, cô luôn có cảm giác da diết, khiến cô chỉ muốn rơi lệ. Cô cảm thấy trong tiếng đàn của Jason có năng khiếu bẩm sinh, có cảm súc, có tế bào âm nhạc, còn Yoshi thì chỉ có kỹ xảo. Chơi xong một bản, Yoshi liền lấy một chiếc hộp bọc vải nhung xinh xắn, mở ra và đặt vào tay cô. Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương, nhưng Yoshi không quỳ xuống, cũng không hỏi: “Will you marry me (Em có sẵn lòng làm vợ anh không)?”, mà chỉ mỉm cười nhìn cô, dường như đang chờ đợi câu trả lời của cô. Ngải Mễ vô cùng bất ngờ Yoshi và cô quen nhau được hơn một năm rồi, từ đầu đến cuối anh chưa lần nào nói với cô câu “I love you”, họ cũng chưa bao giờ ôm và hôn nhau, một lần đi xem phim, Yoshi đã khoác tay lên vai cô nhưng bị cô gạt ra, anh chàng cũng không thử thêm lần nào nữa. Cô không biết tại sao tự nhiên lại nhảy phắt sang bước tặng nhẫn này, hay phong tục của Nhật Bản là như vậy? Cô không biết nên làm thế nào, nếu nói với anh chàng rằng: “Em không thể kết hôn với anh”, thì sợ anh chàng sẽ nói: “Anh có cầu hôn với em đâu, anh muốn em xem hộ chiếc nhẫn này có đẹp hay không thôi”; còn nói anh chàng không cầu hôn thì có vẻ không chuẩn, vì đúng là anh chàng đã đặt chiếc nhẫn này vào tay cô. Cô thấy hơi bực, đến những việc như thế này mà anh chàng còn ậm ờ không quyết đoán, khó hiểu như thế, cô đành phải quy kết đó là do sự khác biệt về văn hóa mà thôi. Cô cầm chiếc nhẫn lên xem rồi đặt trở lại hộp và đáp lập lờ: “That’s a good one (chiếc nhẫn đẹp đấy)”, rồi trả lại cho Yoshi. Yoshi cất chiếc nhẫn đi, miệng vẫn cười rất tươi tắn. Cuối tháng Tám, Yoshi đến tạm biệt Ngải Mễ, nói là chuẩn bị đến bang E, Họ đã nói lời take care (bảo trọng) với nhau, rồi Yoshi đến bang E. Về đó Yoshi cũng mấy lần gửi email cho cô, kể chuyện trường lớp ở đó, nhưng dường như hai bên cũng chẳng có chuyện gì để nói, dần dần rồi dừng liên lạc. Thấm thoắt mà đã gần đến cuối tháng Mười, một hôm, Ngải Mễ về phòng thì thấy có người đang ngồi ở cầu thang, cô đang thắc mắc không biết họ hàng của ai mà lại ngồi chặn giữa đường giữa lối thế này thì nghe thấy người đó nói: “Cuối cùng em cũng đã về, anh đói gần chết rồi.” Cô định thần lại nhìn, hóa ra là Tiểu Côn, tóc tai bờm xờm, người trông rất mệt mỏi. Bên cạnh Tiểu Côn là một túi du lịch, đằng sau còn có một va li nữa. Anh nói với Ngải Mễ: “Cùng đường bí lối rồi nên phải tìm đến nhờ vả em, làm ơn cho anh xin ngụm nước đã.” Ngải Mễ mời Tiểu Côn vào phòng rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy? Trông anh có vẻ như khuynh gia bại sản ấy.” “Không phải có vẻ như, mà là khuynh gia bại sản thật rồi.” Tiểu Côn ngồi phịch xuống sofa, Ngải Mễ nấu cho anh chàng bát mì, xào ít thịt băm đổ lên trên. Tiểu Côn vừa ăn vừa kể lại cảnh ngộ của mình. Hóa ra là bố anh chàng bị bắt ở Trung Quốc vì tội tham ô, nhận hối lộ, đã giam một thời gian rồi. Cô Tiểu Côn liền viết thư cho anh chàng, nói rằng nếu bồi thường được khoản đã nhận hối lộ thì có thể cứu được bố thoát tội chết. Tiểu Côn liền bán hết gia sản và gửi tiền về. Sau khi biết chuyện, bố Tiểu Côn tức muốn xỉu, nói tao đã ngần này tuổi rồi, chết cũng chẳng tiếc, mày bây giờ tay trắng, sau này sống ra sao? Ngải Mễ lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?” “Anh không sao, chị gái anh cũng không sao. Bố anh đã gánh hết mọi trách nhiệm, ông…” Mắt Tiểu Côn đỏ hoe, nghẹn ngào không nói được gì thêm. Ngải Mễ rất thông cảm cho hoàn cảnh của Tiểu Côn, bèn nói: “Anh đừng lo, em nuôi được anh mà. Ở đây đồ ăn không đắt, tiền học bổng của em đủ cho hai đứa mình sinh hoạt.” “Anh muốn tìm một nhà hàng làm thêm, ở Canada tìm việc lao động chân tay thì khó, bọn chủ người Hoa thường yêu cầu phải hiểu tiếng Quảng Đông, các công ty thì lại đòi tiếng Anh, hơn nữa ở tầm tuổi của anh càng khó tìm việc.” “Nghe nói làm thuê ở nhà hàng vất vả lắm, anh… chịu được không?” “Không chịu được cũng vẫn phải chịu. Không sao, nam nhi đại trượng phu, hoàn cảnh nào cũng thích nghi được. Một công ty anh mở chung với thằng bạn vẫn còn, chỉ có điều hiện tại chưa kiếm được gì, biết đâu một ngày nào đó phất lên được thì anh lại vô tư.” Ngải Mễ ở căn hộ có một phòng khách và một phòng ngủ, cô ở phòng ngủ, một cô bạn học ngắn hạn khác ở phòng khách. Sau khi Tiểu Côn đến, ở cũng khá bất tiện. Cô định tìm cho Tiểu Côn chỗ ở chung với người khác. Nhưng vì đang là giữa học kỳ nên không có ai tìm bạn ở cùng, khó khăn lắm mới có người tìm nhưng nghe nói Tiểu Côn không phải là sinh viên nên cũng sợ phức tạp, không muốn ở với anh chàng. Sau đó cô bạn học ngắn hạn kia tìm được chỗ ở chung với người khác, Ngải Mễ và Tiểu Côn liền giúp cô ấy chuyển đồ đạc sang đó, Tiểu Côn cũng ở gian phòng khách của căn hộ Ngải Mễ thuê. Tiểu Côn không muốn ngồi chơi không ngày nào mà đòi đi tìm việc ngay. Hai người tìm số điện thoại của mấy nhà hàng trên sổ danh bạ rồi gọi đến từng nơi, hỏi người ta có cần tuyển nhân viên không. Thành phố C vốn cũng nhỏ, số nhà hàng Trung Quốc cũng chỉ có mấy nhà, nhưng số sinh viên Trung Quốc và người nhà lại không ít, thế nên cung nhiều hơn cầu, các ông chủ nhà hàng rất kén chọn. Khó khăn lắm mới tìm được một nhà hàng cần tuyển nhân viên giúp việc trong nhà bếp, lương rất bèo bọt, nhưng Tiểu Côn cũng không chịu bỏ qua mà đòi đến thử xem. Nhà hàng cách chỗ ở không xa, lái xe hai mươi phút là tới, nhưng Tiểu Côn không có xe và cũng không có SSN (mã số an sinh xã hội) nên không thể thi lấy bằng ở Mỹ, xe buýt ở thành phố C lại ít, hơn nữa chỉ chạy đến sáu giờ tối, vấn đề đi lại của Tiểu Côn đã trở thành một vấn đề lớn. Cuối cùng cũng tìm ra được một lộ trình tạm ổn, buổi sáng Tiểu Côn tự đi xe buýt đến nhà hàng, tối Ngải Mễ đến đón về nhà. Tiểu Côn làm giúp việc trong bếp rất vất vả và cũng bị quát tháo nhiều. Anh chàng tay chân lóng ngóng, thời gian đầu lại chưa quen, bị đầu bếp hoặc ông chủ giục là lại xảy ra chuyện nọ chuyện kia. Hôm thì rán cánh gà bị bỏng tay vì dầu, hôm thì thái thịt bằng máy, đưa cả tay vào máy, thái rau đứt tay là chuyện thường ngày ở huyện, gần như ngày nào về cũng có vết thương mới. Mỗi lần rửa vết thương cho Tiểu Côn là Ngải Mễ lại ứa nước mắt, nghĩ đến việc Tiểu Côn cũng đường đường là sinh viên tài năng của khoa Luật trường đại học J, trước đây cũng rất có giá, ăn ngon, lái BMW, ở nhà Tây, giờ lại rơi vào hoàn cảnh này, vừa khổ, vừa mệt, lại còn bị quát tháo. Cô khuyên anh chàng đừng đi làm nữa, cô nuôi được anh, anh đi làm một thời gian nữa, e rằng tay chân không què thì cụt mất. Tiểu Côn chỉ cười hềnh hệch, nói: “Vì muốn được nhìn thấy em khóc nên anh mới để mình bị thương như vậy, nào, ôm anh một cái, đứt tay bao nhiêu lần cũng xứng đáng.” Ngải Mễ liền ôm lấy lệ một cái, Tiểu Côn nói: “Ờ, thực ra em cũng… thương anh đấy, chỉ có điều em vẫn còn tơ tưởng hình bóng anh chàng Thành Cương đó, bao giờ quên được cậu ta thì anh sẽ lên ngôi.” Tối nào Ngải Mễ cũng đến nhà hàng đón Tiểu Côn, nhân viên nhà hàng thường trêu: “Tiểu Côn, vợ đến đón kìa, mau về mà dốc lọ.” Có kẻ thì la lớn: “Không phải lọ mà là món nem rán.” Cô hỏi anh chàng thế có nghĩa là gì, Tiểu Côn liền cười giả lả, đáp: “Thế mà còn không hiểu? Thử nghĩ xem bộ phận nào của anh giống cái lọ hoặc cái nem rán thì biết ngay thôi.” Cô đã hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng cô cũng chẳng có cách nào chặn được miệng thiên hạ, đám thanh niên làm thuê cho nhà hàng phần lớn là không vợ, người thì vượt biên sang, kẻ thì đi du lịch rồi ở lại không về, đều là những đội trường kỳ không được bén hơi phụ nữ, đành phải nói cho đỡ thèm. Cô không thèm chấp bọn họ mà chỉ coi như không nghe thấy gì. Tiểu Côn chưa bao giờ đính chính “đâyphải vợ tôi” mà lúc nào cũng chỉ năn nỉ Ngải Mễ rằng: “Em đừng vạch trần anh trước mặt bọn họ, để cho anh được tận hưởng niềm hạnh phúc hư vô đó đi, bọn nó ngưỡng mộ anh gần chết, tưởng đêm nào anh cũng được ôm cô vợ đẹp này ngủ, còn bọn họ đến ngửi mùi cũng chẳng có. Bọn nó đâu có biết rằng đêm nào anh cũng chịu trận…” Khi Tiểu Côn nói những điều này, Ngải Mễ không bao giờ đáp lời. Cô nghĩ, hiện tại anh chàng đang ở giai đoạn xuống chó, mình không chấp nhận anh ta là được rồi, cũng không cần phải làm tổn thương đến lòng sĩ diện của anh ta. Tiểu Côn cũng rất chú ý, kể cả buổi tối đi tắm cũng ăn mặc kín đáo. Vừa đến anh chàng đã làm thêm bức tường di động ngăn giữa phòng khách và bếp, giống như một bức bình phong, kéo ra là phòng khách biến thành phòng ngủ. Anh chàng còn sửa ổ khóa đã hỏng cho phòng ngủ của cô, bảo cô đêm đến chốt chặt cửa cho an toàn. Sau đó, cuối cùng Tiểu Côn cũng thoát khỏi nhà bếp lên làm chạy bàn, công việc nhẹ nhàng hơn nhiều, tiền lương và tiền boa gần như gấp đôi đợt trước. Ngải Mễ thắc mắc sao anh lại thoát khỏi được bể khổ, anh chàng liền bảo do bán sắc. Lúc đầu cô còn không tin, nhưng mấy ngày sau cô đã tin. Một hôm, Tiểu Côn được nghỉ, buổi tối có một cô gái đến tìm anh chàng. Tiểu Côn liền giới thiệu đây là Linda – con gái ông chủ, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền đến giúp bố mẹ trông coi nhà hàng. Linda khá xinh xắn, bầu bĩnh, trông rất dễ thương. Đêm hôm ấy, Linda ở lại phòng của Tiểu Côn “làm việc”, miệng rên ư ử khiến Ngải Mễ thấp thỏm không yên, tiếng kêu to quá, người đi ngang qua chắc chắn nghe thấy, Ngải Mễ sợ người ta tưởng cô đang mở “live show”, chỉ muốn chạy ngay ra ngoài hành lang đứng để thanh minh với mọi người rằng người đang “hát” bên trong là người khác. Linda thường đến vào buổi tối, đến gần nửa đêm lại lái xe về. Ngải Mễ hỏi Tiểu Côn: “Sao anh không lái xe chở cô bé về?” “Có gì mà phải chở?” Tiểu Côn thờ ơ đáp. “Con bé có xe mà.” “Người ta còn nhỏ, anh… phải có chút trách nhiệm chứ!” Tiểu Côn liền bật cười. “Ngải Mễ, đầu óc của em cổ hủ thật đấy, luôn nghĩ là đàn ông, đàn bà làm chuyện đó thì đàn bà bị thiệt thòi. Đám ABC này, có đứa nào giống em, coi lên giường là sự hy sinh lớn lao đâu? Đối với bọn họ, chẳng qua chỉ là cùng vui vẻ với nhau một lúc, em tưởng con bé kỳ vọng anh lấy làm vợ ư? Anh là một thằng làm thuê, muốn lấy nó, nó cũng chẳng đồng ý. Đối với nó, anh chỉ là một món đồ chơi điện để nó hưởng thụ thôi.” Ngải Mễ không đồng tình. “Đó là do anh biện minh cho mình thôi, chắc chắn là Linda yêu anh, nếu không cô bé đã không…” “Anh thật sự bó tay với em, dạy dỗ em bao nhiêu năm rồi mà em vẫn không tin. Đối với tất cả đàn ông và hầu hết phụ nữ, “tình dục” là để vui vẻ một lúc, có nhu cầu đó về mặt sinh lý nên tìm một người để làm, giống như việc đói bụng thì phải kiếm gì đó ăn. Vẫn là câu nói đó của anh, có tình yêu thì chắc chắn sẽ mong có tình dục, nhưng có tình dục không đồng nghĩa với việc xuất phát từ tình yêu.” Thấy Ngải Mễ vẫn tỏ vẻ không tin, Tiêu Côn lại bổ sung thêm: “Nhưng nói thật là những cô nàng kiểu này cũng chỉ có thể lấy ra để vui vẻ trong chốc lát, không thể thay thế tình yêu. Em vẫn biết là bao nhiêu năm qua, anh chỉ yêu một mình em thôi…” Ngải Mễ giơ tay làm động tác ngăn lại. “Thôi, thôi, mong anh đừng khinh mạn hai chữ “tình yêu”. Anh làm gì em không quan tâm, chỉ cần nhớ là đừng để tiếng phát ra to quá, cẩn thận hàng xóm lại báo cảnh sát.” Tiểu Côn nói: “Tiếng to thì có sao? Hàng xóm ngưỡng mộ quá ấy chứ. Thực ra đây vốn là niềm vui mà đáng lẽ em được tận hưởng, chỉ có điều em lại cứ ôm mãi ảo ảnh đó. Đàn bà không có đàn ông giống như bông hoa không được tắm sương, sẽ khô tàn đấy. Chắc chắn hiện tại đêm nào Thành Cương cũng ôm cô nàng ABC đó và tận hưởng hạnh phúc nhân gian, có khi đã bị người ta móc sạch sành sanh, thân tàn xơ xác lắm rồi, em còn ngồi đây mà ngờ nghệch giữ thân như ngọc cho cậu ta…” “Anh chẳng hiểu em gì cả, em không phải vì anh ấy mà giữ thân như ngọc, em đã get over (quên hẳn) anh ấy rồi.” “Anh biết, em muốn get over (nằm trên cậu ấy), em có biết trong tiếng Anh, tư thế đó gọi là gì không? Anh cũng mới học được ở nhà hàng, gọi là cowgirl (con gái nằm trên). Hiện tại phụ nữ đều muốn get over đàn ông bọn anh, tự mình kiểm soát, muốn nhanh được nhanh, muốn chậm được chậm…” Ngải Mễ vội ngắt lời anh chàng: “Anh ăn nói bỗ bã thật đấy, ý em là em không còn nhớ đến anh ấy nữa, chỉ có điều em chưa gặp được người nào… em yêu mà thôi. Anh… bản chất thì tốt, nhưng cách làm tách bạch “tình dục” và “tình yêu” này của anh hoàn toàn… trái ngược với cách yêu của em. Nếu có một người chồng như anh, em e rằng… ngày nào cũng bị cắm sừng mất.” “Hóa ra… em luôn nhìn anh bằng con mắt đó hả?” Tiểu Côn có vẻ vô cùng ấm ức. “Anh không phải là hạng người thích cặp bồ, nếu không yêu thì anh không bao giờ kết hôn, làm sao anh cặp bồ được? Nếu em… yêu anh, chấp nhận chuyện… chăn gối với anh thì làm sao anh… lên giường với người đàn bà khác được? Trong vấn đề tình dục, đàn bà bao giờ cũng mạnh hơn đàn ông. Đạn của một gã đàn ông mang đi bắn một cô nàng còn chưa đủ, làm sao còn dư để đi bắn người khác? Đây là do em không chịu…, trong khi anh lại không muốn bắt ép em nên mới phải nghĩ ra cách đẹp cả đôi đường còn gì?” Tiểu Côn vốn là người nói chuyện bỗ bã, giờ đi làm ở nhà hàng lại càng trắng trợn hơn, Ngải Mễ đành im lặng, nếu không anh chàng càng nói càng hăng. Thấy Ngải Mễ không nói gì, Tiểu Côn lại bồi tiếp: “Em tưởng đàn ông không hiểu tình dục có tình yêu khiến người ta lên mây hơn là tình dục không có tình yêu à? Trong vấn đề này, thực ra hai đứa mình giống nhau ở một điểm là mong “tình dục” và “tình yêu” được hợp nhất, điểm khác biệt giữa bọn mình là: Nếu không thể cùng lúc có được “tình dục” và “tình yêu” thì anh chấp nhận chỉ có tình dục hoặc chỉ có tình yêu, còn em thì không chấp nhận việc chỉ có một cái. Haizz, khổ thân cho cái miệng luật sư của anh, không thuyết phục được một cô nàng.” Sau đó không thấy Linda đến nữa, Tiểu Côn cũng bị mất việc ở nhà hàng đó, đồng thời cũng liên tục bị mấy nhà hàng sau đó đuổi việc. Ngải Mễ thắc mắc lắm, hỏi đã xảy ra chuyện gì thì Tiểu Côn đùa: “Không nên chọc vào phụ nữ. Đàn ông mà bị đàn bà tụi em bỏ thì chẳng có vấn đề gì cả, nhưng nếu đàn bà mà bị đàn ông bỏ thì chắc chắn bọn họ sẽ tìm mọi cách để trả thù. Linda đã thề là anh đi làm ở nhà hàng nào, cô ta sẽ bảo ông chủ nhà hàng đó đuổi việc anh, đuổi cho đến khi nào anh tự động mò đến nhà cô ta thì thôi.” Ngải Mễ nói: “Anh xem, em nói rồi mà anh đâu có tin, cô bé vẫn yêu anh đó chứ?” Tiểu Côn bật cười, nói: “Đó mà gọi là tình yêu hả? Cô ta chỉ yêu cái nem của anh thôi, để cô ta tổ chức “live show”.” Cuối cùng Tiểu Côn đã được dừng chân ở một nhà hàng, nhưng làm busboy (việc vặt trong nhà hàng), lương bổng rất thấp. Anh chàng thường xuyên đùa với Ngải Mễ rằng: “Em xem, vì em mà anh đã từ bỏ học thuyết tách bạch “tình dục” và “tình yêu” của mình, kết quả là mất cả chì lẫn chài, việc cũng mất luôn, mà em có thương anh gì đâu.” Mỗi lần anh chàng nói những chuyện này, Ngải Mễ chỉ im lặng, bị nghe lải nhải nhiều, cô liền quát: “Em có bắt anh bỏ đâu?” Bị quát như vậy, Tiểu Côn không nói gì nữa mà chỉ lẩm bẩm: “Em nhẫn tâm thật đấy, kẻ vô tình chẳng sợ gì hết.”