Ngải Mễ cố chen đến vị trí gần hơn để nhìn kĩ anh chàng được gọi là Jason đó, cô khẳng định rằng đó chính là Allan. Cô không biết anh đến trường C từ bao giờ, cô cũng không biết anh đổi tên từ bao giờ, nhưng hiện tại tất cả những điều này đều không quan trọng, điều quan trọng là cô phải xoay thật nhanh ra ít tiền để bỏ thầu vào Allan, nếu không tối hôm nay có thể cô sẽ không có cơ hội nói chuyện với anh. Cô sực nhớ ra là mình không mang tiền mặt, vé vào cửa của cô là do Yoshi mua từ trước, cô cũng không hề có ý định sẽ bỏ thầu ai. Trong túi xách của cô có thẻ ngân hàng, có thể ra máy ATM ở ngoài rút ít tiền mặt nhưng cô không nhớ tấm thẻ này mỗi ngày được rút bao nhiêu tiền. Cô sợ không đủ, bèn hỏi Yoshi có mang tiền mặt không. Yoshi cũng không mang tiền mặt, nhưng anh bảo có thẻ tín dụng có thể rút tiền mặt. Ngải Mễ không kịp suy nghĩ gì nữa mà kéo Yoshi chạy ra máy ATM nằm ngoài trung tâm tổ chức sự kiện rút tiền. Cô rút từ thẻ của mình ra hai trăm đô la, nghĩ chắc là đã đủ nên không nhờ Yoshi rút tiền từ thẻ tín dụng của anh nữa, cô nghe nói rút tiền mặt từ thẻ tín dụng phải trả lãi và phí giao dịch, hơn nữa cô cảm thấy dùng tiền của Yoshi để bỏ thầu cho Allan cũng có gì đó “không ổn”. Khi Ngải Mễ trở lại trung tâm tổ chức sự kiện, tiết mục bỏ thầu vừa mới bắt đầu. Tiết mục bỏ thầu năm đó không phân loại cho các “hoàng tử”, mỗi “hoàng tử” có thể nhảy các điệu. Khi bỏ thầu chỉ cần viết tên “hoàng tử” và tên mình là được. Trên mỗi tấm phiếu bỏ thầu có một mẩu giấy nhỏ có thể xé ra, trên đó có mã số, lát nữa người trúng thầu sẽ dựa vào mã số để “lĩnh nhận” “hoàng tử” của mình. Ngải Mễ bỏ thầu hai trăm đô la nên đã giành được cơ hội nhảy với Jason một bản. Số thứ tự của cô là số 9. Cô chờ đợi đến lượt mình trong tâm trạng vô cùng thấp thỏm, sốt ruột, biết bao câu hỏi hiện lên trong đầu. Cô nhớ lại chuyện Chân Thao từng nói với cô, nhớ đến cô bạn gái người Hoa sinh ra ở Mỹ đó, cô ngó nghiêng bốn phía xung quanh, muốn xem bạn gái anh có mặt trong buổi dạ hội hôm nay không. Cô nhìn thấy mấy cô gái có thể gọi là con lai nhưng không có cô nào sở hữu mái tóc màu hạt dẻ cả. Cô đoán là anh không đưa bạn gái đến những buổi dạ hội như thế này vì sợ cô ta ghen. Cô không biết con gái gốc Hoa, sinh ra ở Mỹ và lại là con lai có ghen hay không, nhưng cô cho rằng “ớt nào mà ớt chẳng cay, gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng”. Người thì ghen nhiều, kẻ thì ghen ít, người thì ghen công khai, kẻ thì ghen kín đáo, người thì ghen nhân văn hon, kẻ thì ghen võ sĩ hơn, nhưng chắc chắn không có người nào là không ghen cả, trừ phi cô ta không hề yêu. Cô cảm thấy thật xót xa cho hoàn cảnh của mình, và cũng cảm thấy thật tự ti, làm sao cô có thể sánh với một cô gái con lai gốc Hoa sinh ra ở Mỹ với mái tóc màu hạt dẻ chứ? Bất luận là về nhan sắc hay tương lai đều không thể sánh với người ta. Hiện tại anh đã quên hẳn Jane rồi, cô cảm thấy đó cũng là điều vô cùng hiển nhiên, làm sao Jane có thể sánh được với một cô gái lai với mái tóc màu hạt dẻ? Bản thân anh cũng được coi là con lai, con lai yêu con lai là chuyện hiển nhiên, rồi lại sinh ra một đàn con lai có kém gì ai đâu? Cô cũng không biết tại sao mình lại nóng lòng muốn nhảy bản này với anh như vậy, nhảy rồi thì làm được gì? Anh có còn nhớ cô không? Chắc là không còn nhớ nữa. Anh đã chuyển sang học ở khoa máy tính rồi, chứng tỏ anh không còn ý định quay về Trung Quốc tìm cô nữa. Anh đổi tên, không những tên tiếng Anh đã đổi mà cả tên tiếng Trung cũng đã đổi, chứng tỏ anh không còn muốn để bất kỳ ai nhận ra anh nữa. Cô không biết lát nữa gặp cô, anh sẽ có phản ứng gì, có thể sẽ trách vì cô đã nhận ra anh, có thể anh sẽ chạy trốn một lần nữa. Nghĩ đến đây cô thấy ấm ức lắm, bụng bảo dạ, em có cố tình đến tìm anh đâu, số phận xui khiến cho chúng ta trùng phùng đó chứ, em biết làm thế nào? Cô muốn xé tấm vé đó đi rồi rời khỏi buổi dạ hội này, để anh có thể thực hiện nguyện vọng chạy trốn của mình, nhưng rồi cô lại không muốn bỏ lỡ cơ hội. Cô nghĩ đến những lời thề của anh, tự nhiên thấy bực vô cùng, hóa ra lời thề chẳng đáng một xu. Cô nghĩ đến mình bao năm qua dựa vào những lời thế đó để sống, tưởng anh sẽ đợi cô có người yêu rồi mới có bạn gái. Nếu biết những năm qua cô đã phải thận trọng né tránh đám con trai đó thế nào, chắc chắn anh sẽ ôm bụng mà cười và nói: “Em tưởng những lời anh nói là thật hả?” Hội sinh viên vẽ một vòng tròn cho mỗi vị “hoàng tử” trên sân khấu, kiểu như đấy là “chuồng” của anh, sau khi nhảy xong một bản, các vị “hoàng tử” phải quay về “chuồng” của mình, đợi người tiếp theo đến “lĩnh nhận” họ. Bản thân “hoàng tử” cũng có một tấm bảng, bên trên có ghi số của người đã bỏ thầu cho họ, nhảy xong một bản sẽ gạch người đó đi. Đến lượt Ngải mễ, cô đứng ở gần “chuồng” của Jason, nhưng cô không lên “lĩnh nhận” anh ngay. Cô khá hồi hộp và xúc động, không biết lát nữa mình có làm chuyện gì dại dột không. Anh đang ở trước mắt cô, với tay là có thể chạm tới, nhưng dường như anh lại cách rất xa, vì đã mấy năm rồi họ không gặp nhau, hơn nữa anh còn có cô bạn gái là con lai, người Hoa sinh ra ở Mỹ nữa. Có lẽ anh đã đợi được một lúc, mãi không thấy số 0747 lên “lĩnh nhận”, liền bắt đầu gọi số, đầu tiên dùng tiếng Anh, sau đó lại dùng tiếng Trung: “Number 0747, ai có số 0747 nhỉ?” Rồi anh ngó bốn phía xung quanh xem số 0747 ở đâu. Ngải Mễ lại đợi thêm lát nữa, sợ anh gọi người khác nên mới bước lên, đứng gần ngang hàng với anh nói nhỏ: “Ở đây!” Cô nhìn thấy anh quay ngay sang phía cô, trước mắt cô hiện lên cảnh quay thường nhìn thấy trên ti vi, tựa như quay chkhông có âm thanh, đầu tiên nam chính và nữ chính sững sờ, rồi từ từ bay về phía đối phương. Cô nhìn thấy đúng là anh sững lại, nhìn cô hồi lâu nhưng không bay đến bằng động tác quay chậm, mà đứng như trời trồng, cuối cùng mới nói: “Hóa ra là em ư?” Cô không thốt ra được lời nào mà chỉ biết gật đầu rồi đưa mẩu giấy cho anh như một cái máy. Anh nhận lấy rồi cũng dùng bút gạch lên tờ giấy theo đúng quy trình, rồi xóa số 0747 trên tờ giấy kẻ bảng của mình, sau đó đưa lại tờ giấy cho cô, đút tờ giấy kẻ bảng và bút vào túi áo, cuối cùng đưa hai tay về phía cô. Cô không biết tư thế này của anh có nghĩa là gì, cảm giác rất mập mờ, có thể là tư thế ôm người yêu, cũng có thể là tư thế mời nhảy. Cô vô cùng hối hận vì ban nãy không để ý xem người khác mời nhảy bằng tư thế như thế nào, nếu không cô đã biết tư thế này của anh ám chỉ điều gì. Phải mất rất nhiều nỗ lực cô mới có thể kìm chế để không ngả vào lòng anh, bình tĩnh bước tới, đặt một tay lên vai anh. Cô cảm nhận được một tay anh nắm chặt tay cô, tay còn lại ôm lấy eo cô, kéo sát về phía anh, khiến cô phải ngửa đầu ra sau, nếu không có thể sẽ phải tựa vào ngực anh. Cô hoàn toàn không để ý đó là giai điệu gì mà chỉ cố gắng mường tượng lại cảnh lần đầu tiên anh khiêu vũ cùng cô, tay anh có ôm cô như thế này không. Nếu lần đó không phải như thế thì lần này sẽ có ý nghĩa đặc biệt. Nhưng cô không thể nhớ ra được điều gì, vì hồi ấy bất luận anh ôm chặt đến đâu, có thể cô vẫn sẽ thấy chưa đủ chặt, sẽ để lại ấn tượng cái ôm lỏng lẻo, và lại nghĩ hôm nay ôm chặt. Xa nhau nhiều năm như thế rồi mà cô vẫn cảm nhận được sức hấp dẫn mãnh liệt của cơ thể anh. Cô vẫn không hiểu rốt cuộc là thế nào, rốt cuộc là tinh thần biến thành vật chất hay vật chất biến thành tình thần. Rốt cuộc cơ thể anh phóng ra tia phóng xạ hay thứ gì mà cứ y như cục nam châm hút chặt lấy cô, hay là vì cô yêu anh nên mới muốn được ở gần anh, được ôm anh, áp sát vào anh. Cứ ở gần anh là cô có cảm giác muốn nép sát vào anh, chạm tay anh, kề sát khuôn mặt anh, nếu không sẽ rất khó chịu. Mà hễ cứ nép sát vào anh là cô lại được voi đòi tiên, muốn được anh ghì siết vào lòng, ghì siết đến mức khiến xương nát vụn. Cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt anh và cảm giác hình như anh cũng có chút xúc động, ánh mắt có vẻ nóng bỏng. Rồi cô lại cụp mắt ngay, biết mình lại đang mơ tưởng hão huyền, nếu cứ mơ tiếp có khi lại tưởng anh sắp hôn cô mất, chắc chắn sẽ lại ngờ nghệch ngửa mặt lên, miệng hơi há ra, tạo tư thế “mời hôn” mất. Nếu anh không có ý đó thì đúng là ngượng mặt. Anh hỏi: “Em đến từ bao giờ vậy?” “Năm 2000. Còn anh?” “Trước em hai năm.” Rồi anh bật cười. “Đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ…” Cô không vui lắm, bèn đốp lại ngay: “Họa thì không tránh được, tránh được không phải họa.” Anh lại cười, hỏi: “Bố mẹ em khỏe không?” “Bố mẹ em khỏe. Bố mẹ anh khỏe không?” Cô cũng bắt chước như con vẹt. “Bố mẹ anh cũng khỏe.” Anh cũng đáp như vẹt. Cô nghĩ mình không phải đang khiêu vũ, nói đang đi bộ thì chuẩn hơn, vì đầu cô vẫn đang suy nghĩ miên man, miệng thì đang nói chuyện. Cô lặng lẽ đi theo anh một lúc, rồi anh nói: “Em lớn hẳn rồi.” “Anh cũng lớn hẳn rồi.” Cô nhìn vào ngực anh một cách vô thức. Anh liền thanh minh: “Ý anh muốn nói là em đã trưởng thành, chín chắn hơn rồi, tức là sự trưởng thành trong suy nghĩ chứ không phải…” Anh không giải thích thì không sao, vừa thích lại khiến Ngải Mễ nghĩ đến hàm nghĩa của từ “lớn lên”, cô thấy anh có vẻ bối rối, bất giác bật cười. Dường như anh cũng biết cô đang cười cái gì, cánh tay đang ôm eo cô bất ngờ siết chặt hơn, dắt cô xoay mấy vòng liền, khiến chủ đề ngại ngùng đó cũng biến mất. “Anh chuyển sang ngành máy tính rồi hả?” Cô hỏi, cảm thấy mình chẳng có chủ đề gì để nói nên cố gợi chuyện, mà lại gợi đến những chủ đề xa nhất so với những điều mình muốn hỏi. “Ừ, nhưng anh vẫn bảo lưu bậc tiến sĩ bên khoa Văn học so sánh, vì anh vẫn đang làm tiến sĩ bên đó, có thể xong học kỳ này sẽ không làm nữa.” “Thế có nghĩa là anh thường xuyên sang Nhà Gà Đồi giảng dạy hả?” Anh liền bật cười. “Em gọi Pheasant hall (tòa nhà Pheasant) là “Nhà Gà Đồi” hả? Chưa bao giờ anh nghe thấy người nào gọi tòa nhà của khoa Văn học so sánh như thế cả, nhưng dịch ra cũng hình tượng đấy. Em học ở đó hả?” Ngải Mễ cảm thấy thật sự khó tin, bèn cười, nói: “Em ở ngay Nhà Quạ Đen bên cạnh. Lạ thật, sao bọn mình chưa bao giờ gặp nhau nhỉ?” “Em ở Raven hall hả?” Anh cũng cười với vẻ rất khó tin. “Em học khoa tiếng Anh à? Lạ thật, gần như thế mà chưa bao giờ chạm mặt.” “Em còn thường xuyên sang Nhà Gà Đồi của bọn anh…” Nói xong câu này, Ngải Mễ mới sực nhớ ra nguyên nhân khiến cô sang Nhà Gà Đồi, sực nhớ ra Yoshi, cảm giác như đi cặp bồ với giai bị chồng bắt quả tang, đầu óc rối bời, mặt cũng đỏ bừng lên. Cô không biết anh có phát hiện ra cô đỏ mặt hay không, cô muốn giấu đi cảm giác này, nhưng càng muốn giấu thì mặt càng đỏ rần. Dường như anh không phát hiện ra sự bất thường của cô mà chuyển sang chủ đề khác: “Em cũng không đơn giản chút nào nhỉ, rất ít sinh viên Trung Quốc sang học ngành tiếng Anh. Em học tiến sĩ phải không? Học xong có định về nước không?” Vấn đề này một tiếng đồng hồ trước vẫn có thể trả lời một cách dễ dàng, nhưng hiện tại lại trở nên phức tạp hơn nhiều. Anh đang ở đây, và hiện đã chuyển ngành, chứng tỏ anh không có ý định về nước nữa. vậy cô còn quyết tâm về nước nữa không? Nếu không về nước thì có khi cô cũng phải đổi ngành chứ? Cô nhớ là Chân Thao đã nói với cô từ lâu, bảo cô gọi điện thoại cho soái ca number one hỏi chuyện chuyển ngành. Thật sự cô thấy ông trời như đang trêu ngươi cô, tại sao lúc đó cô không nghĩ Jason chính là Allan nhỉ? Cô nói: “Các… anh đều không về thì em cũng chẳng về nữa. Em… cũng chuyển sang ngành máy tính vậy.” “Em đừng chuyển ngành, chuyển ngành khó xin học bổng lắm. Em có thể vừa làm tiến sĩ vừa học thạc sĩ khoa khác. Đừng học máy tính nữa, đông người học máy tính quá, sau này khó xin việc lắm. Có thể học thống kê hay kế toán gì đó thì hay hơn.” Bản nhạc đã kết thúc, người khiêu vũ lần lượt rời sân khấu. Anh dừng chân, hỏi cô: “Em có đưa bạn nhảy đến không?” “Sao vậy?” “Nếu em đưa bạn nhảy đến thì anh phải đưa em về chỗ anh ấy… Anh ấy đứng ở đâu?” Ngải Mễ nghĩ “bạn nhảy” không đồng nghĩa với bạn trai nên ngập ngừng chỉ ra chỗ Yoshi đang đứng, chỗ đó rất đông người, cô cũng không chỉ cụ thể vào ai, chỉ chỉ đại ra đó, nhưng anh nhìn về phía ấy rồi hỏi rất chắc chắn: “Giặc Nhật hả?” Cô không biết tại sao anh lại có giác quan nhạy bén như vậy, cảm thấy không chuyện gì giấu được anh, đành ậm ờ công nhận. Anh liền bật cười rồi hỏi: “Giờ không chống Nhật nữa à?” Mặt cô lại đỏ b뮧, vì cô nhớ đến câu chuyện đùa mà ngày trước họ thường trêu nhau, cô cảm thấy lời nói đùa của anh là có ý đó, chắc chắn là tưởng cô có mối quan hệ thân mật với “giặc Nhật” nên mới đùa như thế. Cô định thanh minh với anh rằng “giặc Nhật” không phải là bạn trai của cô, nhưng rồi cô lại nhớ đến cô bạn gái người Hoa sinh ra ở Mỹ của anh nên không nói gì. Dường như anh không phát hiện ra cô đỏ mặt nên vẫn cười, nói: “Từ lâu nghe nói anh chàng Nhật lùn này có cô bạn gái Trung Quốc trẻ trung, xinh xắn, hóa ra là em hả?” Anh dắt tay cô đi về phía “giặc Nhật”, dường như Ngải Mễ đã không còn khả năng tư duy, chỉ biết đi theo như một cái máy. Bước đến trước mặt “giặc Nhật”, anh liền trao tay cô cho “giặc Nhật” rồi chào “giặc Nhật” bằng tiếng Nhật, sau đó nói chuyện với anh chàng bằng tiếng Anh. Hóa ra bọn họ quen nhau, từng học cùng môn với nhau nữa. Ngải Mễ đứng đó trong trạng thái rất mất tự nhiên, nhìn họ nói chuyện nhưng cô có cảm giác như đang xem một vở kịch câm, chỉ nhìn thấy miệng hai người há ra khép lại, nhưng không nghe thấy họ đang nói gì. Sau đó Jason vội vã tạm biệt hai người và chạy về “chuồng” của mình. Yoshi còn hỏi gì đó nhưng cô không nghe thấy, ánh mắt cô dõi theo bóng dáng Jason, cô nhìn thấy anh nhảy với một người nữa, nhưng không còn thấy anh đưa mắt nhìn về phía cô nữa.