Ngài tiên sinh hãy kiềm chế

Chương 79 : Hôn lễ trong mơ

Mặc dù Bạc Cảnh Xuyên vẫn luôn nhìn phía trước lái xe, nhưng anh vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt Thẩm Phồn Tinh. “Sao vậy?” “Không phải nói muốn theo đuổi tôi sao? Chuyện của tôi, chỉ cần anh điều tra một chút, anh sẽ biết không ít.” Thẩm Phồn Tinh quay đầu nhìn anh. Ban đêm, đèn đường ở Bình Thành lộng lẫy, màu sắc ánh sáng thay đổi chiếu lên sườn mặt tinh tế của anh, mũi cao thẳng, mày như núi xa, trong tinh xảo lộ ra vẻ tôn quý kiêu căng. Trong xe lại rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng du dương của dương cầm. Lúc Thẩm Phồn Tinh cho rằng anh sẽ không trả lời, muốn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giọng nói của Bạc Cảnh Xuyên lại chậm rãi vang lên ——“Em hy vọng tôi điều tra em sao?” Thẩm Phồn Tinh quay đầu nhìn anh, vẻ mặt có chút kinh ngạc. “Tôi cho rằng đây là một hành động cực kỳ không tôn trọng em. Hoặc là…… So với chuyện biết về em từ miệng người khác, tôi càng hy vọng có một ngày em tự mình nói cho tôi biết.” Giọng nói của anh quá trầm thấp, tuy rằng không hề dao động, nhưng nghe lại có chút ôn nhu. Đôi mắt trong veo của Thẩm Phồn Tinh hơi lóe lên, cuối cùng vẫn quay đầu ra ngoài cửa sổ, đôi mắt thanh đạm như sương mù, vẻ mặt yên lặng. “Mẹ của tôi là người phụ nữ rất ưu nhã, từ nhỏ đã có yêu cầu rất cao với tôi, quốc phong tranh chữ, vũ đạo, âm nhạc, những thứ này tôi đều đã học.” “Gia cảnh nhà họ Thẩm không tồi, nhưng đến mười lăm tuổi tôi mới bắt đầu học dương cầm, coi như biết đàn, có điều chỉ học chưa đến ba năm, tài nghệ không cao. Bản thân cũng rất thích, chỉ là sau đó……” Thẩm Phồn Tinh chống khuỷu tay lên một góc cửa số, cô khẽ cắn ngón tay, giọng nói dần dừng lại. Một tay khác đặt trên đùi nắm chặt thành quyền, hơi run lên. “Sau đó ra nước ngoài…… Vì khiến mình có thể sống tiếp, cho nên đã gác lại chuyện học dương cầm.” Bạc Cảnh Xuyên lẳng lặng nghe, trên mặt không có vẻ gì, đôi mắt nhìn ra ngọn đèn bên ngoài xa, rực rỡ lung linh, càng thêm sâu không lường được. Anh không xem nhẹ lời nói đã thay đổi của cô, cũng không xem nhẹ tiếng nói run rẩy của cô. Không muốn nói, thì đừng nói. Anh sẽ không đâm thủng. Anh có thể cảm giác được, nếu lại tiếp tục, cảm xúc đêm nay của cô, có thể sẽ vỡ đê. Nếu cô chịu lộ ra mềm yếu trước mặt mình cũng được, nhưng hiện tại rất rõ ràng, cô sẽ không. Nhiều nhất, cô chỉ biết tránh trong thế giới của mình, ảm đạm gặm nhấm vết thương. “Có cơ hội đàn cho tôi nghe.” Thẩm Phồn Tinh thu cánh tay, âm thầm hít sâu một hơi, cong môi quay đầu nhìn anh. “Được, anh muốn nghe cái gì?” “Hôn lễ trong mơ.” “……” Vẻ mặt Thẩm Phồn Tinh hơi cứng đờ. Không khí đột nhiên từ ủ dột biến trở về, đơn giản do một câu trêu chọc của Bạc Cảnh Xuyên. Xe đi qua nội thành, dần quẹo vào tiểu khu, Bạc Cảnh Xuyên thả chậm tốc độ theo Du Tùng. Thẩm Phồn Tinh nhìn có mấy người đang tản bộ dưới lầu chung cư, nhìn thấy xe Du Tùng dừng lại, liền tụ tập đến, vọt lên. “Chính là chiếc xe này, chúng ta đập đi!” Du Tùng cảm thấy tình huống không đúng, cốp xe liền truyền đến một tiếng “Ầm” lớn, ngay sau đó là âm thanh liên tục. Bạc Cảnh Xuyên bỗng nhiên dẫm phanh. Anh híp mắt nhìn hỗn loạn phía trước, khuôn mặt tuấn mỹ góc cạnh không có độ ấm, giữa mày dần ngưng tụ hàn khí. Giống như không khí đều biến thành phiến băng nhỏ vụn.