Jessica không chắc chắn chính xác thì lúc nào nàng bắt đầu nhận thức được rằng nàng đang được bế lên cầu thang. Tất cả đều dường như thuộc về một giấc mơ hay thuộc về thủa xa xưa, khi nàng còn là một cô bé ngủ gật, quá bé đến nỗi thậm chí cả chú Frederick, là người nhỏ nhất trong các chú của nàng, cũng có thể dễ dàng bế bổng nàng lên bằng một tay và mang nàng lên gác tới chỗ bảo mẫu. Cánh tay của chú tạo nên một cái ghế cứng cáp, thực vậy, và chuyến đi hơi xóc, nhưng nàng an toàn tuyệt đối, được che chở ấm cúng trong một cơ thể đàn ông to lớn, đầu nàng rúc vào một bờ vai rộng. Dần dần làn sương buồn ngủ tan đi, và thậm chí trước cả khi nàng mở đôi mắt nặng trĩu ra, Jessica đã biết ai đang bế nàng. Nàng cũng nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Hay phần lớn chuyện đó. Rất nhiều thứ đã lạc mất trong cơn lốc cuồng nhiệt mà Dain đã kéo nàng vào. “Em tỉnh rồi,” nàng nói, giọng nàng khàn khàn từ giấc ngủ. Nàng vẫn đang mệt lử, và đầu óc nàng mịt mùng như bánh pudding. “Em có thể đi nốt quãng đường còn lại.” “Nàng sẽ lộn nhào xuống cầu thang đấy,” Dain nói cộc cằn. “Dẫu sao đi nữa, chúng ta cũng gần đến nơi rồi.” Nơi, hóa ra là, phòng nữ chủ nhân. Hầm mộ vĩ đại, nàng thầm đặt tên cho nó, khi Dain bế nàng vào cái hang được chiếu sáng mập mờ là phòng ngủ của nàng. Chàng vô cùng cẩn thận đặt nàng xuống giường. Rồi chàng rung chuông gọi cô hầu của nàng…và rời đi. Mà không thêm một từ, và khá là vội vã. Jessica ngồi nhìn chằm chằm khung cửa trống không, lắng nghe tiếng bước chân trên thảm khi chàng bước dọc sảnh lớn, cho đến khi nàng nghe thấy tiếng sầm nhẹ cửa phòng chàng đóng vào. Thở dài, nàng cúi xuổng bỏ chiếc tất mà chàng vừa nới lỏng, đã trượt xuống đến mắt cá chân. Nàng đã biết từ giây phút nàng đồng ý cưới chàng rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nàng tự nhắc nhở mình. Nàng đã biết chàng ở trong một tâm trạng cực kỳ dễ cáu tối nay – thực ra là cả ngày nay. Nàng không thể mong chờ chàng biểu hiện có lý trí…và lên giường với nàng một cách đúng đắn…và ngủ với nàng. Bridget xuất hiện sau đó, và không có vẻ chú ý đến trạng thái lộn xộn của chiếc váy hay trạng thái xao nhãng của tâm trí của cô chủ, im lặng và hiệu quả chuẩn bị cho nữ hầu tước lên giường. Đã chuẩn bị xong, cô hầu đã rời đi, Jessica quyết định rằng thật vô ích khi gặm nhấm nỗi thất bại của Dain trong việc chiếm lấy nàng. Điều mà chàng làm đã rất khích động và đáng ngạc nhiên, đặc biệt là phần cuối cùng, lúc chàng khiến nàng hơi chấn động. Nàng biết đó là gì, bởi vì Genevieve đã bảo nàng. Và nhờ có bà nàng, Jessica cũng nhận thức rất rõ rằng những cảm giác phi thường không phải luôn xảy ra, đặc biệt là thời kỳ đầu hôn nhân. Không phải tất cả cánh đàn ông đều gánh lấy thứ rắc rối đó. Nàng không thể tin rằng Dain đã gánh lấy cái rắc rối đó gần như chỉ để ghi một điểm, như là chứng minh quyền lực của chàng đối với nàng. Căn cứ theo Genevieve, thực là cực kỳ đau đớn đối với một người đàn ông khi từ chối sự giải thoát của bản thân mình. Trừ phi Dain có một phương thức bí truyền giải thoát trạng thái kích động của chàng mà Genevieve đã không đề cập đến, chàng chắc chắn là phải chịu đứng trạng thái khó chịu gay gắt đó. Chàng phải có một lý do thuyết phục để làm thế. Jessica không thể bắt đầu tưởng tượng ra đó là gì. Chàng muốn nàng, không còn nghi ngờ. Chàng đã cố kháng cự, nhưng chàng không thể - không thể sau khi nàng đã không biết xấu hổ để lộ bộ ngực của mình và nhét chúng ngay dưới cái mũi Florentine ngạo mạn của chàng…. không thể sau khi nàng đã vén váy mình lên và ngồi xuống cái bộ phận sinh sản của chàng. Nàng đỏ bừng mặt, nhớ lại, nhưng hơi nóng mà nàng cảm thấy không phải là do xấu hổ. Vào lúc ấy, nàng đã cảm thấy tự do và tinh quái tuyệt vời…và nàng đã được trao thưởng một cách nóng bỏng, điên cuồng cho sự trơ trẽn của mình. Thậm chí đến bây giờ, nàng vẫn cảm thấy chàng đã trao cho nàng một món quà. Như thể hôm nay là sinh nhật nàng, chứ không phải chàng vậy. Và sau khi tặng quà cho vợ chàng với một ít chấn động và chịu đựng cảm giác cơ thể khó chịu ghê gớm, chàng đã – mà không phải với chỉ chút xíu khó khăn, nàng chắc chắn – xoay xở để đưa nàng lên gác mà không đánh thức nàng dậy. Nàng thấy mình ước gì chàng đã không làm thế. Sẽ dễ dàng hơn nếu chàng thô bạo đánh thức nàng và cười vào nàng và để nàng tự mình tìm đường lên gác, sững sờ, lẩy bẩy….đờ đẫn. Sẽ vẫn dễ dàng hơn nếu chàng đơn giản là đẩy nàng xuống, đâm vào nàng, lăn đi, và ngủ gục. Thay vì thế, chàng đã nhận lấy đau đớn. Chàng đã dậy nàng khoái lạc và chăm sóc nàng sau đó. Chàng đã thật ngọt ngào và hào hiệp, thực sự. Chồng của nàng đang chuyển đổi từ sức hấp dẫn động vật đơn thuần thành một điều gì đó phức tạp hơn. Và sớm thôi, nếu nàng không cực kỳ cẩn thận, nàng có thể sẽ phạm phải cái sai lầm chết người là yêu chàng. Giữa chiều ngày hôm sau, phu nhân Dain khám phá ra rằng Athcourt thực sự có ma. Nàng quỳ trên một tấm thảm xơ xác trong phòng cao nhất của tháp phía Bắc. Căn phòng là một trong những kho chứa đồ cũ của Athcourt. Quanh nàng là những rương hòm chứa đầy quần áo thời xưa, rèm màn và vải lanh, cũng như những mẩu đồ gỗ kỳ cục được phân ra, những sọt bát đĩa không đồng bộ, và rất nhiều đồ dùng gia đình có chức năng khó hiểu. Bên cạnh nàng cũng quỳ xuống là bà Ingleby, quản gia. Họ đều đang nhìn chăm chú vào bức chân dung một phụ nữ trẻ với mái tóc đen xoăn, đôi mắt đen như than, và một cái mũi Florentine ngạo mạn. Jessica đã thấy nó trong một góc tối của căn phòng, giấu bên dưới một đống rương hòm, và được bọc kín mít trong màn nhung. “Cái này không thể là ai khác ngoài mẹ của hầu tước,” Jessica nói, tự hỏi tại sao tim nàng lại nện thình thịch như thể nàng đang lo lắng, mà nàng thì không hề. “Bộ váy, kiểu tóc – thập niên cuối cùng của thế kỷ mười tám, không nghi ngờ gì.” Không cần phải nhắc đến những tương đồng về ngoại hình. Quý bà này đơn giản là bản sao nữ của hầu tước hiện tại. Đây cũng là bức chân dung đầu tiên Jessica nhìn thấy có bất kỳ điểm tương đồng nào với chàng. Sau bữa sáng cô đơn của Jessica – Dain đã ăn và biến mất trước khi nàng đi xuống – bà Ingleby đã dẫn nàng tham quan một phần ngôi nhà khổng lồ, bao gồm một cuộc đi dạo nhàn nhã qua phòng tranh dài ở tầng hai nằm đối diện với phòng ngủ của họ, nơi chứa các bức chân dung gia đình. Ngoại trừ Bá tước đầu tiên của Blackmoor, người có ánh mắt nặng trĩu gợi nàng nhớ đến ánh mắt Dain, Jessica không hề khám phá ra sự tương đồng nào nữa. Không đâu giữa những nhân vật quan trọng mà nàng đã dò thám này có một người phụ nữ có thể là mẹ Dain. Bà Ingleby, khi được hỏi, đã bảo nàng rằng không có một bức chân dung nào như thế, không phải những bức mà bà biết. Bà đã ở Athcourt từ khi hầu tước hiện tại nhận tước vị, khi chàng thay thế phần lớn các nhân viên cũ. Bức chân dung, vậy thì, hẳn đã bị giấu đi từ thời của bố chàng. Vì thương tiếc ư? Jessica tự hỏi. Có phải đối với vị hầu tước trước thật quá đau đớn khi nhìn thấy hình ảnh của vợ ông ta không? Nếu vậy, ông ta hẳn phải là một người đàn ông hoàn toàn khác so với cái người nàng đã nhìn thấy trong bức chân dung của ông ta: một quý ông trung niên sáng người, ăn mặc kiểu Quaker đơn giản ảm đạm. Nhưng bộ cánh nhún nhường đó đối lập rõ ràng với nét mặt ông ta. Không phải một quý ông người Pháp dịu dàng sống đằng sau vẻ cứng rắn cùng với đôi mắt xanh nhỏ, lạnh lẽo đó. “Tôi không biết gì về bà ấy cả,” Jessica nói, “ngoại trừ ngày bà cưới chồng và ngày bà mất đi. Tôi đã không nghĩ bà ấy trẻ đến thế. Tôi đã cho rằng người vợ thứ hai là một người phụ nữ trưởng thành hơn. Còn đây chỉ nhỉnh hơn một bé gái tí xíu.” Và ai, nàng tự hỏi một cách tức giận, đã trói buộc đứa bé mê hồn người này vào cái tảng băng già nua, tàn nhẫn, giả nhân giả nghĩa kia?” Nàng lùi lại, sửng sốt trước mức độ phản ứng mãnh liệt của nàng. Nàng nhanh chóng đứng dậy. “Hãy mang nó xuống phòng khách của tôi,” nàng nói với người quản gia. “Bà có thể phủi bụi nhẹ cho nó trước đó, nhưng không lau rửa gì thêm cho đến khi tôi có cơ hội nghiên cứu nó trong thứ ánh sáng tốt hơn.” Bà Ingleby đã được thuê đến từ Derbyshire. Bà không hề nghe tí gì gì vụ tai tiếng cũ của gia đình này trước khi bà đến và, bởi vì bà sẽ không dung thứ cho trò ngồi lê đôi mách của gia nhân, bà cũng không được nghe gì sau đó. Ủy quyền của hầu tước Dain đã thuê bà, không chỉ bởi vì danh tiếng nghiêm khắc như một quản gia, mà còn vì nguyên tắc cứng rắn của bà: Đối với bà, chăm nom đến một gia đình là sự ủy thác tuyệt đối, mà một người sẽ không sỉ nhục bằng cách thì thầm các vụ tai tiếng sau lưng chủ nhân của họ. Dù điều kiện có tốt hay không. Nếu chúng không, người đó sẽ lịch sự thông báo và rời đi. Quan điểm cứng rắn của bà không, dẫu sao đi nữa, ngăn cản số nhân viên còn lại đồn thổi khi lưng bà quay đi. Do đó, phần lớn họ đều đã nghe về phu nhân Dain trước. Một người trong số họ là một trong những người hầu được gọi đến để chuyển bức chân dung tới phòng khách của phu nhân Dain hiện tại. Anh ta đã nói cho ông Rodstock nghe chủ nhân bức chân dung là ai. Ông Rodstock quá đúng quy cách để nghiêng đầu mình dựa vào lò sưởi như ông ước ao. Tất cả những gì ông làm làm chớp mắt, một lần, và ra lệnh cho cấp dưới của mình thông báo cho ông ngay khi Đức hầu tước quay lại. Hầu tước Dain đã dành hầu như cả ngày ở Chudleigh. Ở Star and Garter, chàng đã gặp ngài Sherburne, đang đi một chuyến ngoằn nghẹo theo hướng nam tới Devonport vì một trận đấu vật. Sherburne, người vừa cưới chưa đến một năm, đã bỏ cô vợ trẻ của mình tại Luân Đôn. Anh ta là người cuối cùng trên trái đất thấy có bất kỳ chuyện gì kỳ cục khi một người đàn ông mới cưới bỏ rơi cô dâu của anh ta để đến quầy rượu của một quán trọ đi đường cách nhà vài dặm. Ngược lại, anh ta còn mời Dain đi cùng anh ta tới Devonport. Sherburne đang chờ vài anh bạn khác, sẽ đến vào tối nay. Anh ta gợi ý Dain hãy đóng đồ, gọi người hầu của mình, và gia nhập với họ vào bữa tối. Rồi họ có thể cùng rời đi ngay sáng mai. Dain đã chấp nhận lời mời mà không hề do dự, lờ đi những tiếng rít nhức óc của lương tâm. Do dự luôn là một biểu hiện của sự yếu đuối và, trong trường hợp này, Sherburne có thể nghĩ rằng Quỷ xa tăng cần sự cho phép của cô vợ mình trước, hay chàng không thể chịu đựng được việc cách xa khỏi nàng vài ngày. Chàng có thể chịu đựng điều đó một cách dễ dàng, lúc này Dain nghĩ, khi chàng nhanh chóng đi lên cầu thang khu bắc tới phòng chàng. Hơn nữa, nàng cần được dạy rằng nàng không thể điều khiển chàng, và bài học này sẽ ít đau đớn hơn nhiều đối với chàng so với cái bài học mà chàng đã cho nàng tối qua. Chàng thà để lũ quạ ăn tiệc trên mình chàng còn hơn là trải qua cái kinh nghiệm khủng khiếp đó lần nữa. Chàng sẽ đi xa, và bình tĩnh lại, và suy ngẫm về vấn đề đó, và khi chàng quay trở lại chàng sẽ… Chà, chàng không biết chính xác chàng sẽ làm gì, nhưng đó là vì chàng không bình tĩnh. Khi chàng bình tĩnh, chàng sẽ tìm ra. Chàng chắc chắn rằng sẽ có một giải pháp đơn giản, nhưng chàng không thể ngẫm nghĩ về vấn đề đó một cách lạnh lùng và khách quan trong khi nàng đang ở gần, quấy rầy chàng. “Thưa đức ngài.” Dain dừng lại ở đầu cầu thang và nhìn xuống. Rodstock đang lên nhanh phía sau chàng. “Thưa đức ngài,” ông ta lặp lại hổn hển. “Một lời thôi, nếu ngài cho phép.” Điều mà người quản lý muốn nói nhiều hơn là một lời, nhưng cũng không nhiều hơn những gì cần thiết. Nữ hầu tước đã khám phá căn phòng chứa đồ ở tháp Bắc. Nàng đã tìm thấy một bức chân dung. Của nữ hầu tước trước đó. Rodstock nghĩ rằng Đức ngài muốn được thông báo. Rodstock là một viên kim cương, linh hồn của sự thận trọng và tế nhị. Không có gì trong tông giọng hay thái độ của ông cho thấy bất kỳ nhận thức nào về quả bom ông vừa thả xuống chân ông chủ của mình. Ông chủ của ông ta, cũng vậy, không chứng minh có nhận thức gì về cơn giận dữ dẫu có thế nào đi nữa. “Ta biết rồi,” Dain nói. “Điều đó thật thú vị. Ta không biết là chúng ta có một đấy. Nó ở đâu?” “Trong phòng khách của phu nhân, thưa đức ngài.” “Chà, vậy thì, ta cũng nên đi nhìn nó.” Dain quay người và hướng xuống phòng tranh dài. Tim chàng đang đập bất ổn. Ngoài điều đó ra, chàng không cảm thấy gì hết. Chàng cũng không thấy gì hết, trong suốt quãng đường dài vô tận qua chân dung của những dãy quý ông và quý bà chàng chưa bao giờ cảm thấy mình là một phần. Chàng tiếp tục đi một cách mù quáng tới cuối sảnh, mở cánh cửa cuối cùng bên trái, và lại rẽ trái vào một hành lang hẹp. Chàng tiếp tục vượt qua một cánh cửa nữa, và đi tới cánh cửa kế tiếp, rồi băng qua nó, và tiếp tục qua hành lang thứ hai tới cánh cửa ở cuối cùng, mà đang mở ra. Bức chân dung không được mong chờ sẽ tồn tại nằm trước cánh cửa hướng đông của phòng khách trên một cái khung mòn vẹt, mà hẳn đã bị tháo ra từ phòng học. Dain đi tới chỗ bức tranh và nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, dù thật đau đớn, khủng khiếp – nhiều hơn chàng đã đoán – khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, tàn ác ấy. Họng chàng bỏng rát và mắt chàng cũng vậy. Nếu chàng có thể, chàng hẳn đã khóc rồi. Nhưng chàng không thể vì chàng không ở một mình. Chàng không cần phải dứt mắt mình ra khỏi bức chân dung để biết rằng vợ chàng đang ở trong phòng. “Một thứ nữa mà nàng tìm ra,” chàng nói, khục khặc một tràng cười ngắn qua cái họng nóng rẫy. “Và trong chuyến đi săn báu vật đầu tiên của nàng nữa chứ.” “Thật may mắn, Tháp phía bắc mát và khô ráo,” nàng nói. Giọng nàng cũng lạnh lùng và khô khốc như vậy. “Và bức tranh được bọc rất kỹ. Nó sẽ cần được lau rửa ít thôi, nhưng em thích một cái khung khác hơn. Cái này quá tối và hoa mỹ. Bên cạnh đó, em cũng sẽ không đặt bà vào trong phòng tranh chân dung, nếu chàng không bận tâm. Em thích bà có một chỗ của riêng mình hơn. Trên lò sưởi phòng ăn, em nghĩ thế. Ở chỗ bức tranh phong cảnh.” Nàng đến gần hơn, dừng lại vài bước bên phải chàng. “Bức tranh phong cảnh muốn một căn phòng nhỏ hơn. Dù có không như thế, em vẫn thích nhìn bà hơn.” Chàng cũng vậy, dù làm điều đó sẽ ăn sống nuốt tươi chàng. Chàng sẽ hài lòng chỉ cần nhìn vào người mẹ xinh đẹp, quá quắt của chàng. Chàng hẳn sẽ không đòi hỏi gì nữa…hay rất ít thôi: một bàn tay mềm mại trên má chàng, chỉ một giây thôi. Một cái ôm ấm áp. Chàng hẳn sẽ rất ổn. Chàng hẳn sẽ cố…. Sướt mướt vô nghĩa, chàng tức giận tự mắng mình. Đó chỉ là một mảnh vài dính màu chết tiệt. Đó là tranh của một con điếm, như tất cả gia nhân, tất cả Devon, và phần lớn thế giới đều biết rõ. Tất cả trừ vợ chàng, với món quà tồi tệ của nàng trong việc làm cả thế giới đảo lộn. “Bà ta là một ả điếm,” chàn nói cay nghiệt. Và nhanh chóng, cộc cằn, để nói và làm và giải quyết xong, chàng tiếp tục. “Bà ta đã bỏ trốn với con trai một thương nhân Dartmouth. Bà đã sống công khai với hắn ta trong hai năm và chết cùng hắn ta, trên một hòn đảo bị bệnh dịch ở Tây Ấn.” Chàng quay lại và nhìn xuống khuôn mặt trắng nhợt, ngẩng lên của vợ chàng. Mắt nàng mở to với cơn sốc. Rồi, không thể ngờ, chúng long lanh…với nước mặt. “Sao chàng dám?” nàng nói, giận dữ nuốt nước mắt vào trong. “Sao chàng dám, trong tất cả lũ đàn ông, gọi mẹ chàng là một ả điếm? Chàng mua một nhân tình mới mỗi đêm. Nó chỉ khiến chàng tốn vài đồng. Theo như chàng, bà chỉ lấy một người – và ông ta khiến bà mất tất cả: bạn bè, danh dự. Con trai của bà.” “Ta đáng nhẽ phải biết nàng có thể biến cả chuyện này thành sự lãng mạn,” chàng nói giễu cợt. “Liệu nàng có biến ả gái máu nóng đó thành một kẻ tử vì - vì cái gì, Jess? Tình yêu ư?” Chàng quay đi khỏi bức chân dung, bởi vì tiếng gào thét đã bắt đầu ở trong chàng, và chàng muốn thét lên, Tại sao? Dù chàng biết câu trả lời, luôn biết. Nếu mẹ chàng đã yêu chàng – hay ít nhất là thương hại chàng, nếu bà không thể yêu chàng – bà đáng nhẽ nên đưa chàng theo với bà. Bà hẳn sẽ không để chàng lại một mình, ở địa ngục. “Chàng không biết cuộc sống của bà như thế nào,” nàng nói. “Chàng còn là một đứa trẻ. Chàng không thể biết bà cảm thấy thế nào. Bà là một người ngoại quốc, và chồng bà đủ già để làm cha bà.” “Như Donna Julia của Byron, ý nàng là thế?” Giọng chàng thấm đẫm vẻ chua cay châm biếm. “Có lẽ nàng đã đúng. Có lẽ Mama sẽ khá hơn với hai ông chồng, tuổi hai mươi lăm.” “Chàng không biết cha chàng đối xử với bà tử tế hay tồi tệ,” vợ chàng khăng khăng, như một cô giáo với cậu học sinh cứng đầu. “Chàng không biết ông ta đã khiến mọi thứ dễ dàng hay khó khăn với bà. Tất cả những gì chàng biết là, ông ta đã có thể khiến bà khốn khổ - mà còn hơn như thế, nếu chân dung ông ta cho thấy một dấu hiệu chính xác về tính cách ông ta.” Thế còn ta thì sao? chàng muốn gào lên. Nàng không biết mọi chuyện với ta thế nào, cái thứ gớm ghiếc bà đã bỏ lại, bị cấm đoán, xa lánh, giễu cợt, xỉ nhục. Bỏ lại…để chịu đựng…và trả giá, quá đắt, cho điều mà những kẻ khác cho là hiển nhiên: khoan dung, chấp nhận, bàn tay mềm mại của một phụ nữ. Chàng sửng sốt trước sự phẫn nộ và khốn khổ bên trong chính bản thân mình, mặc cảm của một đứa trẻ…kẻ đã chết cách đây hai mươi lăm năm. Chàng bắt mình cười lớn và nhìn vào đôi mắt xám nghiêm trang của nàng với cái mặt nạ giễu cợt mà chàng giả bộ quá giỏi. “Nếu nàng không thích ông bố ta, hãy tự do đầy ông ta tới tháp bắc. Nàng có thể treo bà ta ở chỗ ông. Hay ở nhà nguyện, đó là tất cả những gì ta quan tâm.” Chàng hướng đến cửa. “Nàng không cần hỏi xin ý kiến ta về việc trang trí lại. Ta biết không một phụ nữ nào có thể sống hai ngày trong một ngôi nhà mà để nguyên mọi thứ như nó vốn có. Ta sẽ sửng sốt hơn nếu ta có thể tự tìm đường khi quay lại.” “Chàng sắp đi ư?” Giọng của nàng vẫn bình tĩnh. Khi chàng dừng và quay lại ở ngưỡng cửa, nàng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thần thái của nàng quay lại như bình thường, thái độ của nàng điềm tĩnh. “Tới Devonport,” chàng nói, tự hỏi tại sao vẻ điềm tĩnh của nàng lại khiến chàng lạnh lẽo đến vậy. “Một trận đấm bốc. Sherburne và vài anh bạn khác. Ta sẽ gặp họ lúc chín giờ. Ta cần xếp đồ.” “Vậy em phải thay đổi yêu cầu cho bữa tối,” nàng nói, “em nghĩ em sẽ ăn trong phòng ăn sáng. Nhưng em tốt hơn hết là có một giấc ngủ ngắn trước đã, nếu không em sẽ ngủ gục trong khay thức ăn mất. Em mới chỉ đi qua khoảng một phần tư ngôi nhà, nhưng em có cảm giác như là em đã đi bộ từ Dover tới hết Anh quốc vậy.” Chàng muốn hỏi nàng nghĩ gì về ngôi nhà, nàng thích gì – ngoài cái bức tranh đau đớn của mẹ chàng – và nàng không thích gì – bên cạnh cái bức tranh phong cảnh chướng mắt ở phòng ăn, mà chàng cũng không hề thích, chàng nhớ lại. Nếu chàng không đi xa, chàng có thể tìm ra sau bữa tối, trong vẻ thân mật ấm cúng của căn phòng buổi sáng. Thân mật, chàng tự bảo mình, là thứ cuối cùng chàng cần lúc này. Thứ chàng cần là đi xa, nơi nàng không thể làm chàng đảo lộn với những khám phá làm thót tim của nàng…hay tra tấn chàng với mùi hương, làn da lụa là, những đường cong mềm mại của cơ thể mảnh mai của nàng. Chàng phải dùng toàn bộ sự tự chủ để bỏ đi, chứ không phải chạy trốn, khỏi căn phòng. Jessica dành mười phút để cố bình tĩnh lại. Vô tác dụng. Không sẵn sàng đối phó với Bridget hay bất kỳ ai, nàng tự chuẩn bị bồn tắm cho mình. Athcourt, may mắn thay, kiêu hãnh về sự xa xỉ hiếm có ở việc chảy cả nước nóng và nước lạnh, thậm chí cả trên tầng hai. Cả việc ở một mình lẫn bồn tắm đều không làm nàng dịu xuống, và ngủ thì càng không thể. Jessica nằm trên chiếc giường lớn, cô đơn của nàng, cứng nhắc như một cái que, trừng mắt nhìn tấm màn. Cưới nhau chưa đến ba ngày, và cái con lừa vĩ đại đó đã bỏ rơi nàng. Vì bạn bè của chàng. Vì một trận đấu vật. Nàng nhổm dậy, cởi chiếc váy ngủ cotton e thẹn của nàng ra, và đi quả quyết, trần truồng, tới phòng thay đồ của nàng. Nàng tìm cái váy ngủ lụa màu đen và đỏ rượu vang và mặc nó vào. Nàng xỏ vào đôi dép lê đen. Nàng khoác vào chiếc váy mặc ngoài bằng lụa màu vàng đen nặng nề, thắt khăn quàng, và hơi nới lỏng cổ áo để một ít váy ngủ hé ra phía trên. Sau khi chải qua tóc, nàng quay lại phòng ngủ của mình và đi qua cánh cửa dẫn đến phòng mà bà Ingleby đã gọi là Phòng Rút Quân. Hiện giờ thì, nó chứa một phần bộ sưu tập đồ cổ nghệ thuật của Dain. Nó cũng nối liền với phòng của Hầu tước nữa. Nàng băng qua căn phòng khổng lồ, lờ mờ đó để tới cánh cửa dẫn tới khu phòng của Dain. Nàng gõ nhẹ. Tiếng lầm bầm nàng nghe thấy khi đang tiến đến đột ngột dừng lại. Sau một giây, Andrews mở cửa, khi anh ta nhận thấy tình trạng không chỉnh tề của nàng, anh ta thốt ra một tiếng thở dốc, mà anh ta nhanh chóng chuyển thành một cái ho khẽ, lịch sự. Nàng tặng cho anh ta một nụ cười ngọt ngào, chân thật. “Ah, hai người vẫn chưa đi. Tôi thật nhẹ nhõm. Nếu đức ngài có thể dành ra một phút, tôi cần hỏi chàng vài điều.” Andrews liếc sang bên trái. “Thưa đức ngài, phu nhân muốn -” “Ta không điếc,” giọng ngang phè của Dain vang đến. “Ra khỏi đây và để nàng vào.” Andrews lùi ra và Jessica bước vào, vu vơ nhìn quanh mình trong khi chậm rãi bước vào căn phòng và đi quanh chiếc giường từ thế kỷ mười bảy khổng lồ để tới chỗ chồng nàng. Cái giường này thậm chí còn lớn hơn giường của nàng, khoảng mười feet vuông. Dain, trong chiếc áo sơ mi, quần ống túm, và chân đi tất, đứng gần cửa sổ. Chàng đang nhìn xuống chiếc rương du lịch của mình. Nó đang mở ra trên một chiếc bàn chạm trổ nặng nề mà nàng đoán là cũng được tạo ra cùng thời với cái giường. Chàng sẽ không nhìn nàng. “Đây là một….vấn đề tế nhị,” nàng nói, giọng nàng do dự, e thẹn. Nàng ước gì nàng cũng có thể gọi màu ửng hồng đến, nhưng đỏ mặt không dễ đến với nàng. “Chúng ta có thể … ở riêng không?” Chàng liếc một cái nhìn nàng, và quay lại với chiếc vali gần như ngay lập tức. Rồi chàng chớp mắt, và quay đầu về phía nàng lần nữa, lần này cứng nhắc. Chàng chậm chạp quan sát nàng, từ trên xuống dưới và lại lên trên, dừng lại ở cổ áo lộ ra trên váy ngủ của nàng. Một múi cơ nhảy lên trên má chàng. Rồi mặt chàng rắn lại, cứng như đá granit. “Sẵn sàng đi ngủ, ta thấy rồi.” Chàng trừng mắt nhìn Andrews qua nàng. “Ngươi đang đợi gì thế? ‘Ở riêng’, phu nhân đã nói. Ngươi có điếc không?” Andrews rời đi, đóng cửa lại sau lưng. “Cảm ơn chàng, Dain,” Jessica nói, mỉm cười với chàng. Rồi nàng bước lại gần hơn, cầm lấy một nắm ca vạt được hồ bột và gấp lại gọn ghẽ từ vali, và thả chúng xuống sàn nhà. Chàng nhìn nàng. Chàng nhìn đống vải lanh trên sàn nhà. Nàng nhấc lên một đống khăn tay trắng tinh khôi và, vẫn đang mỉm cười, ném hết chúng xuống sàn nhà. “Jessca, ta không biết nàng đang chơi trò gì, nhưng nó chẳng thú vị gì hết đâu,” chàng nói vô cùng bình tĩnh. Nàng gom lấy một chồng áo sơ mi và ném chúng xuống sàn nhà. “Chúng ta cưới nhau chưa đến ba ngày,” nàng nói. “Chàng sẽ không bỏ rơi cô dâu mới của mình vì đống bạn ngớ ngẩn của chàng. Chàng sẽ không biến em thành trò cười. Nếu chàng khó chịu với em, chàng hãy nói thế, và chúng ta sẽ thảo luận – hay cãi nhau, nếu chàng thích hơn. Nhưng chàng sẽ không -” “Nàng sẽ không ra lệnh cho ta,” chàng nói đều đều. “Nàng sẽ không nói cho ta nghe xem nơi nào ta được đi và không được đi – hay lúc nào – hay với ai. Ta sẽ không giải thích và nàng sẽ không hỏi. Và nàng sẽ không bước vào phòng ta và quăng ra những cú đấm nóng nảy.” “Có, em sẽ,” nàng nói. “Nếu chàng rời khỏi ngôi nhà này, em sẽ bắn con ngựa của chàn từ phía dưới đấy.” “Bắn con…” “Em sẽ không cho phép chàng bỏ rơi em,” nàng nói. “Chàng sẽ không lấy em làm bình hoa như Sherburne làm với vợ anh ta, và chàng sẽ không khiến cho cả thế giới cười vào em – hay tội nghiệp em – như họ làm với cô ấy. Nếu chàng không thể chịu được việc bỏ nhỡ trận đấu vật quý giá của chàng, chàng có thể vui vẻ đưa em đi cùng.” “Đưa nàng?” Giọng chàng cao vút. “Ta chắc chắn như điên là sẽ đưa nàng, thưa phu nhân – về thẳng phòng nàng. Và khóa nàng trong đó, nếu nàng không thể cư xử lễ độ.” “Em rất muốn được nhìn thấy chàng c -” Chàng xông vào nàng, và nàng lách đi chậm đúng một giây. Trong giây tiếp theo, nàng đã bị móc dưới một cánh tay rắn chắc, và chàng đang lôi nàng như một bao giẻ rách tới cánh cửa mà nàng vừa bước vào. Nó đang để mở. May mắn thay, cánh cửa mở vào phòng, và chỉ một cánh tay của nàng bị kẹp trong cơ thể chàng. Nàng đẩy cánh cửa đóng lại. “Chết tiệt!” Chửi thề là tất cả những gì chàng làm được. Chàng chỉ có một tay dùng được, đang được sử dụng. Chàng không thể xoay tay nắm cửa mà không thả nàng ra. Chàng lại chửi thề. Xoay người, chàng tiến về phía giường và ném nàng xuống đó. Khi nàng ngã xuống tấm đệm, chiếc váy mặc ngoài của nàng hở ra. Ánh mắt đen giận dữ của chàng bao phủ khắp người nàng. “Quỷ tha ma bắt nàng đi, Jess. Nguyền rủa và chết tiệt nhà nàng.” Giọng chàng nghẹn lại. “Nàng sẽ không – nàng không thể -” Chàng với tay ra để vồ lấy tay nàng, nhưng nàng trườn ra sau. “Chàng sẽ không đẩy em ra,” nàng nói, lùi lại chính giữa chiếc giường khổng lồ. “Em không phải một đứa trẻ và em sẽ không bị khóa trong phòng mình đâu.” Chàng quỳ xuống mép đệm. “Đừng nghĩ rằng, chỉ vì nàng làm ta tàn tật, thì ta không thể dạy nàng một bài học. Đừng có bắt ta đuổi theo nàng.” Chàng lao về phía nàng, túm lấy chân nàng. Nàng giật ra, và chiếc dép đen rời lại trên tay chàng. Chàng ném nó qua căn phòng. Nàng giật chiếc còn lại ra và ném vào chàng. Chàng cúi xuống, và chiếc dép đập vào tường. Với một tiếng gầm trầm, chàng quăng mình vào nàng. Nàng lăn tới mép giường đối diện, và chàng mất thăng băng. Chàng sấp mặt xuống trước, sõng xoài trên nửa dưới của chiếc đệm lớn. Lúc ấy nàng có thể nhảy khỏi giường và thoát đi, nhưng nàng không làm thế. Nàng đã đến đây chuyến bị cho một trận chiến kinh thiên động địa, và nàng sẽ chiến đấu với người này cho đến hơi thở cuối cùng. Chàng nâng mình dậy trên đầu gối. Thân áo phía trước của chàng đã mở ra, để lộ một cái cổ cơ bắp cứng nhắc và một mảng lông mềm mượt trêu người sẫm màu mà các ngón tay nàng đã cùng chơi đùa đêm trước đó. Lồng ngực rộng của chàng nhô lên hạ xuống với nhịp thở nặng nề. Nàng chỉ phải nhìn lên mắt chàng để hiểu rằng cơn tức giận chẳng là gì ngoài một phần nhỏ của thứ đang tác động lên chàng vào lúc này đây. “Ta sẽ không vật lộn với nàng,” chàng nói. “Hay cãi cọ. Nàng sẽ đi về phòng mình. Ngay bây giờ.” Nàng đã đánh mất dải dây buộc của chiếc áo ngủ, và phần thân trên đã trượt xuống khửu tay nàng. Nàng nhún vai thoát khỏi nó, rồi nằm xuống đống gối và trừng mắt nhìn lên màn che, miệng nàng siết lại ương bướng. Chàng di chuyển lại gần, tấm đếm lún xuống dưới sức nặng của chàng. “Jess, ta đang cảnh cáo nàng đấy.” Nàng sẽ không trả lời, sẽ không quay đầu. Nàng không phải làm thế. Tông giọng chết chóc của chàng không quá xấu xa và đáng sợ như chàng muốn. Nàng cũng không phải nhìn, để hiểu tại sao chàng dừng lại. Nàng biết chàng không muốn nhìn nàng, nhưng chàng không thể dừng lại. Chàng là một người đàn ông, và phải nhìn, và thứ mà chàng nhìn thấy khó mà thất bại trong việc làm chàng xao lãng. Nàng nhận thức được rằng một trong những sợi dây mỏng giữ thân váy ngủ của nàng đã trượt qua vai. Nàng nhận thức được rằng cái váy mỏng như sa đang quấn lại quanh chân nàng. Nàng nghe thấy hơi thở của chàng nhanh dần lên. “Quỷ tha ma bắt nàng đi, Jess.” Nàng nghe thấy sự do dự trong cái giọng trầm khàn. Nàng chờ đợi, vẫn dán mắt lên những con rồng màu vàng đen phía trên, bỏ mặc chàng tự tranh đấu với chính mình. Hơn một phút chàng giữ nguyên vẻ bất động và im lặng, nhưng với nhịp thở thô ráp, không đều. Rồi tấm đệm dịch chuyển và lún xuống, và nàng cảm thấy đầu gối chàng bên hông nàng và nghe thấy tiếng rên khàn khàn thất bại. Tay chàng rơi xuống đầu gối nàng và trượt lên, mảnh lụa rì rầm dưới sự động chạm của chàng. Nàng nằm im trong lúc chàng chậm rãi vuốt ve lên hông nàng, qua eo nàng. Hơi ấm từ sự âu yếm ấy thấm xuống dưới da nàng và khiến nàng phát sốt. Chàng dừng lại ở thân váy nàng, và lần theo những mắt xâu trên ngực nàng. Nó căng lên dưới sự động chạm của nàng, núm vú của nàng săn lại và đâm vào lớp lụa mỏng…khao khát nhiều hơn, như nàng vậy. Chàng đẩy tấm vải mỏng manh xuống, và vuốt nhẹ ngón tay cái qua cái đỉnh rắn chắc đang nhức nhối. Rồi chàng cúi xuống và ngậm nó vào miệng, và nàng phải siết chặt tay lại để không ôm lấy chàng ở đó, và siết chặt cả cằm nàng nữa, để tránh không rên rỉ thành tiếng như đêm trước đó nàng đã làm: Phải….xin chàng….bất kỳ điều gì….đừng dừng lại. Chàng đã khiến nàng van xin đêm hôm qua, dù chàng chưa biến nàng thành của chàng. Và hôm nay chàng nghĩ rằng mình có thể quay lưng lại bỏ đi, và làm như chàng muốn. Chàng nghĩ chàng có thể bỏ rơi nàng, bỏ nàng lại đau khổ và nhục nhã, một cô dâu, nhưng không phải một người vợ. Chàng không muốn muốn nàng, nhưng chàng có. Chàng muốn nàng van xin sự âu yếm của chàng, để chàng có thể giả vờ mình nắm quyền kiểm soát. Nhưng chàng không. Miệng chàng nóng bừng trên ngực nàng, vai nàng, cổ nàng. Tay chàng đang run rẩy, cái động chạm của chàng thô ráp, bởi vì chàng cũng đang phát sốt. “Oh, Jess.” Giọng chàng là một làn hơi thì thầm đau khổ khi chàng lún xuống bên cạnh nàng. Chàng kéo nàng về phía chàng, và rải những nụ hôn nóng bỏng lên mặt nàng. “Baciami. Hôn ta đi. Abbraciami. Hãy ôm ta. Chạm vào ta. Xin nàng. Ta xin lỗi.” Khẩn cấp, tuyệt vọng, giọng chàng, trong khi chàng vật lộn với những sợi ruy băng nhỏ xíu. Ta xin lỗi. Chàng đã thực sự nói điều ấy. Nhưng chàng không biết mình đang nói gì, Jessica tự bảo mình. Chàng đang lạc lối trong cơn thèm khát thú tính giản đơn, như nàng tối qua vậy. Chàng không hề hối hận, gần như trống rỗng với dục vọng đàn ông nguyên thủy. Bàn tay chàng làm việc hối hả, kéo chiếc đầm xuống, di chuyển trên lưng nàng, eo nàng. Chàng túm lấy tay nàng và hôn nó. “Đừng giận dữ. Hãy chạm vào ta.” Chàng đẩy tay nàng xuống dưới áo sơ mi của chàng. “Như cái cách nàng làm tối qua.” Da chàng đang ở trên lửa. Nóng bỏng, mềm mại và cứng rắn…những sợi lông tơ nam tính…những cơ bắp run lên dưới ngón tay nàng…cơ thể to lớn của chàng rung lên dưới sự động chạm nhẹ nhàng nhất của nàng. Nàng muốn kháng cự, để giữ nguyên vẻ tức giận, nhưng nàng muốn điều này nhiều hơn nữa. Nàng đã muốn chạm và hôn và ôm chàng từ cái ngày nàng gặp gỡ chàng. Nàng đã muốn chàng bốc cháy vì nàng, cũng y như nàng đã muốn chàng thiêu đốt nàng. Chàng đang kéo váy ngủ của nàng xuống, qua hông nàng. Nàng túm lấy vạt áo trước của chàng và, với một cái giật mãnh liệt, xé nó làm đôi. Tay chàng rơi khỏi hông nàng. Nàng xé cổ tay áo đi, và giật mạnh đường chỉ tới tận bờ vai. “Em biết chàng thích được cởi quần áo hộ,” nàng nói. “Phải,” chàng thở hổn hển, và dịch lại để cho nàng chạm tới cánh tay vô dụng còn lại. Nàng không hề dịu dàng hơn với cái ống tay đó. Nàng xé nó ra thành từng mảnh. Chàng kéo nàng áp vào chàng, ấn bộ ngực trần của nàng vào lồng ngực mạnh mẽ mà nàng vừa phơi bày. Tim chàng đập bên tim nàng, với cùng nhịp điệu điên cuồng. Chàng ôm lấy sau đầu nàng và nghiền nát miệng nàng với miệng chàng, và xả ra tức giận, kiêu hãnh, và mọi suy nghĩ trong nụ hôn ngấu nghiến dài dằng dặc đó. Những mảnh tơi tả còn lại của áo chàng rời khỏi tay nàng. Chàng lột đi váy ngủ của nàng trong cùng khoảnh khắc điên cuồng ấy. Tay của họ rối vào với nhau, cùng giật mạnh khuy quần của chàng. Vải toạc ra và những chiếc nút văng đi. Chàng đẩy chân nàng rộng ra với đầu gối chàng. Nàng cảm thấy mũi giáo cứng ngắc đập rộn rã nóng bỏng bên đùi nàng trong lúc hơi nóng của chính nàng tràn ra bên bàn tay tìm kiếm của chàng. Chàng tìm thấy nơi chàng đã tra tấn nàng tối qua, và ngọt ngào tra tấn nàng lần nữa, cho đến khi nàng thét lên và cơ thể nàng tràn ra những giọt lệ khao khát nữ tính. Nàng bám vào chàng, run rẩy và tuyệt vọng, và “Làm ơn,” nàng cầu xin. “Xin chàng.” Nàng nghe thấy giọng chàng, xơ xác với khao khát….những từ ngữ nàng không thể hiểu…rồi một cơn đau sắc nhọn khi chàng đâm vào trong nàng. Trí óc nàng trở nên trống rỗng và Làm ơn, chúa ơi, đừng để con ngất xỉu, là tất cả những gì nàng có thể nghĩ được. Nàng ấn móng tay mình vào lưng chàng, níu lấy chàng để được tỉnh táo. Bên má ướt đẫm của chàng ấn vào má nàng, và hơi thở của chàng nóng bỏng trong tai nàng. “Chúa Jesus nhân từ, ta không thể - Oh, Jess.” Chàng quấn cánh tay mình quanh người nàng và lăn sang một bên, kéo nàng theo với chàng. Chàng móc tay mình dưới đầu gối nàng, và nhấc chân nàng lên quấn quanh eo chàng. Áp lực nung đốt dịu xuống, và cơn hoảng loạn của nàng phai dần cùng với nó. Nàng nhấc người lên và vùi mặt mình trong đường cong ở cổ chàng. Nàng ôm lấy thật chặt, nhấm nháp hơi nóng mồ hôi ướt đẫm của da chàng, mùi hương thơm ngát đầy đam mê. Nàng nhận thấy rằng chàng lại đang di chuyển, bên trong nàng, nhưng cơ thể ngây thơ của nàng đang kêu gào đòi hỏi, và đau đớn là một ký ức xa xăm. Chàng đã mang đến khoái cảm cho nàng, và nàng không trông chờ nhiều hơn, nhưng dần dần điều đó đến, đập rộn ràng xuyên qua nàng với từng cái vuốt ve chậm rãi, sở hữu. Khoái cảm dâng lên trong nàng, ấm áp và rộn ràng, và cơ thể nàng cong lên để chào đón nó, và niềm sung sướng vỡ òa trong nàng, sắc bén và ngọt ngào. Đó không phải cùng một niềm sung sướng chàng đã dậy nàng trước đó, nhưng mọi bản năng đều nhận ra nó và khao khát thêm nữa. Nàng rung lên bên chàng, hòa với nhịp điệu của chàng, và thêm nữa đến, nhanh hơn và mạnh hơn, và nhanh hơn nữa…một cuộc chạy đua điên cuồng để lên đến đỉnh…một ánh chớp bùng nổ mê ly…và cơn mưa ngọt ngào của sự giải thoát.