Ngài Cừu Đen
Chương 10
Tôi bị làm cho thức giấc bởi hành động bế bổng tôi ra khỏi giường của Paric. Dù nhận thức được nhưng tôi vẫn chưa muốn mở mắt, không biết hắn mang tôi đi đâu nữa. Bộ mặt say ke của tôi gật gù dựa vào vai hắn, tôi mở hờ mắt liền thấy hắn mang tôi vào phòng tắm. Lại bắt đầu rồi, tôi rất muốn xin hắn tắm một mình nhưng lại sợ hắn sẽ nổi điên như hôm trước. Đành phải nhịn nhục vậy.
Sau khi chúng tôi đã hoàn toàn ngồi trong bồn tắm, tôi kì cọ cho hắn, bàn tay xoa bóp vai hắn khiến hắn thư giãn, lúc này tôi mới dám mở miệng.
"Ngài cừu, đêm nay chúng ta đừng..."
"Được rồi, ta sẽ không làm chuyện đó với em cho đến khi em thực sự trưởng thành."
"Thật sao ạ?" tôi không thể giấu nổi sự vui mừng.
"Ừ, với điều kiện em phải ngoan."
"Vâng, tôi sẽ ngoan thật ngoan."
Hắn mỉm cười, xoa đầu tôi rồi kéo lại hôn lên trán tôi một cái.
"Ra ăn tối nào."
"Vâng." tôi vui đến chết mất. Cơ mà sao hôm nay hắn lại dịu dàng thế nhỉ? Có phải lạ lắm không? Nhưng nếu hắn nói sẽ không động đến tôi cho đến khi thôi trưởng thành thì cũng an tâm phần nào.
Những ngày tiếp theo trôi qua vô cùng yên bình, tôi cũng đã bắt đầu quen dần với cuộc sống ở đây, thật vui vẻ và nhộn nhịp, không chán như tôi vẫn thường nghĩ. Cho đến một ngày tôi thức dậy với một vũng máu nhỏ trên giường cùng với chiếc quần dính toàn là máu. Tôi nhận ra đó là máu của mình, tôi không biết nó từ đâu ra và tôi rất sợ hãi, Paric đã vắng nhà từ hôm qua, hắn nói đến tối nay hắn mới về.
Tôi hốt hoảng vội chạy vào phòng vệ sinh cởi quần ra, lấy nước rửa sạch mông cùng nơi đó và phát hiện nó đang rỉ máu. Bụng tôi đột nhiên lại nhói lên sau đó cứ đau ê ẩm, chuyện này là thế nào? Tại sao tôi lại bị chảy máu? Không lẽ đêm qua có ai đó đột nhập vào và ám sát tôi mà do tôi ngủ say quá nên không biết? Không, không thể, cái lí do này cùi bắp quá. Hay là do tôi mắc một chứng bệnh gì đó? Bệnh nan y? Trời ạ chắc là như vậy rồi, làm sao đây? Paric.. Ngài ở đâu.... Tôi sắp chết rồi.... Huhu
Tôi khóc nức nở trong phòng tắm, rối bời không biết phải làm thế nào. Đúng rồi, hay là đi tìm bác sĩ? Tôi vội lấy vài miếng băng gạc trong hộp thuốc bịt nơi đó lại rồi thay quần sau đó chạy ra ngoài định tìm bác sĩ nhưng cửa đã khóa ngoài rồi, tôi chạy vào mở cửa sổ phòng Paric nhưng cũng bị khóa ngoài, sau một hồi cố thoát ra ngoài tôi mới nhận ra, tên cừu điên đó đã thực sự nhốt tôi ở trong nhà rồi chỉ để mở cửa sổ trên lầu thôi, không lẽ hắn sợ tôi trốn đi sao? Ôi tên điên này.
Khoan.... Hình như Paric có rất nhiều sách, không biết có sách y học không, tôi chạy vèo vào phòng sách trên lầu. Quả thật hắn có rất nhiều sách, cả một cái phòng to đùng chứa toàn là sách. Tôi vội tìm những cuốn có liên quan đến bệnh lí và trị liệu. Mãi đến chiều tôi vẫn không tìm được mô tả căn bệnh nào như bệnh của tôi cả. Tôi đã phải đi thay băng rất nhiều lần rồi, cứ thể này tôi sẽ mất máu đến chết mất.
Không thể tin được không lẽ tôi sắp chết thật rồi sao? Bệnh không có trong sách là bệnh hiếm hoặc bệnh cực kì mới rồi, chắc chắn sẽ không có thuốc chữa kịp thời. Tôi buồn bã đến tuyệt vọng, cả người như mất hết sức lực dựa vào kệ sách cuộn người lại mà khóc nấc lên. Sau một hồi tôi cũng chấp nhận sự thật rằng cuộc đời của mình sẽ kết thúc tại đây. Tôi có một suy nghĩ rằng tôi nên làm gì đó trước khi tôi chết để tôi không phải hối hận. Và tôi chọn viết thư từ biệt, tôi viết cho cha tôi nói về căn bệnh tôi đang mắc phải và cám ơn công nuôi dưỡng của ông, tôi còn xin lỗi vì đã không báo hiếu được cho ông. Sau đó là đến phần Paric, tôi vừa khóc vừa viết.
"Gửi ngài Paric,
Sáng nay vừa tỉnh dậy tôi đã phát hiện ra mình mắc một chứng bệnh nan y, tôi bị chảy máu rất nhiều ở vùng dưới và nó không ngừng lại. Tôi sợ rằng tôi sẽ chết vì mất máu trước khi ngài về nên tôi đã viết lá thư này. Cám ơn ngài vì những ngày qua đã chăm sóc cho tôi, dù tôi thực sự không ưa gì ngài nhưng vẫn cám ơn ngài rất nhiều. Về phần em gái ngài, xin hãy nói với cô ấy rằng tôi thực sự không biết cô ấy là ai và bảo cô ấy có lẽ cô ấy nhầm người rồi, nhưng tôi vẫn sẽ xem cô ấy như một người bạn đáng quý. Và dù sao cũng sắp chết rồi, tôi xin được phép nói ra những lời từ sâu trong đáy lòng.
Paric, ngươi là một con cừu đáng ghét, ngươi lấy đi sự trong trắng của ta và còn hành hạ ta một cách nhục nhã nữa, sao lại có loại cừu như ngươi chứ? Đồ lưu manh, ỷ mạnh hiếp yếu, cuồng dâm, biến thái. Nhưng bây giờ ta cũng sắp chết rồi nên coi như làm phước cho ngươi, không tính toán với ngươi nữa. Ta sẽ không chết trong nhà của ngươi nên hãy yên tâm, nhưng nếu có nhặt được xác của ta ở ngoài thì hãy mang xác ta về cho cha ta cùng bức thư kia nhé. Coi như là ân huệ cuối cùng của ngươi dành cho ta đi.
Lanie."
Xong xuôi, tôi hả hê mang thư xuống đặt trước cửa ra vào. Được rồi, chết thì chết, dù sao sống ở kiếp này cũng chỉ làm nô lệ cho một con cừu, có gì oai chứ. Sang kiếp khác tôi sẽ bắt đầu lại một cuộc đời thật vinh quang. Sau đó tôi nảy ra một ý, tìm thật nhiều quần áo cột lại với nhau tạo thành một sợi dây dài rồi cột một đầu vào cây cột vững chắc trong phòng, thả phần còn lại ra ngoài cửa sổ thòng xuống đất. Tôi trèo xuống thành công và chạy như bay vào rừng, tìm một nơi nào đó thật đẹp có đầy hoa, tôi mệt mỏi vô cùng, nằm xuống và nhắm mắt chờ chết.
"Lanie, Lanie.... Dậy đi...." có ai đó lay lay tôi, tôi mở mắt và ngay lập tức nhận ra tôi đang ở trong phòng của Paric, trời đã tối ngoài cửa sổ và giọng nói gọi tôi vừa rồi là của Rina. Cô ấy làm gì ở đây nhỉ? Paric đâu?
"Rina hả? Tôi vẫn chưa chết sao?" đáp lại tôi là một nụ cười dịu dàng, Rina lắc lắc đầu và gõ nhẹ lên đầu tôi.
"Đồ ngốc. Cậu không chết."
"Vậy tại sao tôi lại bị..."
"Đó không phải là bệnh, đó là kinh nguyệt. Trời ạ cậu không biết sao? Đó là thứ đánh dấu cho sự trưởng thành của mọi cô gái ấy." Rina ngồi bên mép giường cạnh tôi giải thích
"Nhưng nếu như vậy thì sẽ mất máu đến chết mất."
"Không chết, cậu chỉ bị như vậy có ba ngày thôi sau đó cậu sẽ trở lại như bình thường."
"Tôi thực sự không biết." tôi ngu ngơ nhìn Rina, phải rồi vì làm gì có ai nói cho tôi biết đâu chứ, lúc trước tôi tưởng chỉ cần làm lễ trưởng thành là đã trưởng thành rồi. Thậm chí mấy ngày nay còn hy vọng được Paric làm cho một cái nhưng hắn còn chẳng thèm ngó ngàng tới tôi nữa huống chi. Công việc hắn không biết từ đâu ập xuống rồi hắn cứ lao vào làm việc miết thôi. Còn ra ngoài đi làm việc bỏ tôi ở nhà một mình hại tôi ra nông nỗi này. Tên cừu chết tiệt, nhắc đến là chỉ muốn rủa hắn thôi. Chẳng có gì tốt đẹp trừ vẻ ngoài, hừ!
"Trời ạ, thôi được rồi để mình nói cho cậu nghe, con gái mỗi khi trưởng thành thì sẽ có kinh nguyệt, cứ mỗi tháng thì sẽ có trong vòng ba ngày. Và điều này cũng là dấu hiệu cho việc cậu có thể mang thai và sinh con ấy. Không phải bệnh đâu, cậu cũng sẽ không bị mất máu đến chết. Chỉ là những ngày này cậu sẽ bị đau bụng, mệt mỏi hay đau nhức một số nơi thôi. Nên nằm nghỉ, vệ sinh thường xuyên, tránh vận động nhiều và phải luôn giữ ấm."
"Ôi may quá vậy là tôi không chết, làm hết hồn. Cám ơn cậu, Rina. Nhưng mà...cậu đã mang tôi về đây à? Tôi nhớ lúc nãy mình ở trong rừng mà?"
Nghe vậy Rina lắc đầu mỉm cười, tay chỉ về phía đối diện.
"Paric chứ ai, anh ấy ngồi bên kia kìa."
Tôi nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy liền thấy ngay Paric đang ngồi cách tôi không xa mấy, khuôn mặt hơi khó coi nhìn tôi. Sao thế nhỉ? Đáng lí ra thấy tôi còn sống hắn phải vui mừng mới đúng chứ, sao lại bày ra bộ mặt đưa đám thế kia. Rina thu dọn đồ và nói với tôi.
"Vậy mình xong nhiệm vụ rồi nhé, cậu hãy nhớ thay băng thường xuyên kẻo dính ra ngoài thì mệt đấy. Mình có để lại vài miếng băng cho cậu rồi, cứ lấy mà dùng hết thì nói với tôi. Giờ thì mình về đây, cũng trễ rồi, không làm phiền hai người nữa." cô ấy nói vội vội vàng vàng rồi xách rồi đi ra ngoài cũng không quên đóng cửa phòng, cứ như đang trốn tránh ấy. Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng nói vọng ra.
"Ờ, cám ơn nhiều nhé. Đi cẩn thận nha Rina."
Tôi quay về phía Paric cười với hắn, nhưng khuôn mặt hắn vẫn hằm hằm không vui nhìn tôi. Sao vậy nhỉ? Ngay sau đó thắc mắc của tôi đã được giải khi tôi nhìn thấy hai lá thư đã được đọc xong để trên bàn trước mặt hắn. Thôi chết tôi rồi, những gì mà tôi đã chửi rủa hắn trong thư có phải hắn đã đọc được hết rồi không? Kì này thì tôi thực sự là chết thật luôn ấy.
Thật là xui xẻo, tôi lại cười xòa với hắn để làm bộ, lấy lòng.
"Ngài Cừu, tôi.... Mấy cái đó không phải là sự thật đâu, tôi chỉ nói đùa thôi ấy mà, ngài đừng tin thật nhé. Nó không đúng đâu. Có lẽ do tôi nghĩ mình sắp chết nên sợ quá lúc đó tôi bị điên nên tôi...." giờ tôi mới hiểu vì sao Rina chuồn đi nhanh chóng rồi. Chết thật, Lanie à sao hôm nay mày xui thế nhỉ?
Vẫn bộ mặt đáng sợ ấy, hắn không nói gì cả, chỉ im lặng lườm tôi một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài. Điều đó càng đáng sợ hơn là hắn mắng tôi nữa. Thôi chết rồi, hắn sẽ tra tấn tôi đến chết mất. Phải làm sao đây?
Điều đáng ngạc nhiên là hai ngày sau đó hắn cứ bắt tôi ở trên giường để hắn săn sóc tôi từng li từng tí như người bệnh nằm liệt giường vậy, chẳng cho tôi làm gì cả. Nhưng là với cái bộ mặt đáng sợ kia, hắn khiến tôi càng muốn đổ bệnh thật.
Từ đánh răng súc miệng hay tắm rửa, vệ sinh hắn đều lo cho tôi, thậm chí là đút cho tôi ăn. Tối đến khi chìm vào giấc ngủ hắn đều đặt bàn tay to ấm áp lên bụng tôi, nó khiến tôi đỡ đau và dễ chịu hơn. Cứ thế hắn ôm tôi ngủ cho đến sáng rồi lại săn sóc cho tôi.
Còn được Rina đến thăm nữa, cô ấy kể lại cho tôi nghe về cái lúc mà Paric nổi điên lên khi không thấy tôi ở nhà. Chuyện là hôm đó Paric chạy đến nhà Rina nói với cô ấy rằng nệm hắn ta xuất hiện một vũng máu và tôi thì không có ở nhà, hắn thấy hai lá thư kia nên lấy ra đọc sau đó liền chạy sang nhà cô ấy rồi hắn ta huy động cả một bầy cừu đi tìm tôi, may mắn có một tên cừu tìm thấy tôi nằm ngủ như chết giữa cánh đồng hoa rồi báo lại với hắn. Rina bảo rằng lúc đó trông hắn rất đáng sợ nhưng cô ấy lại rất ngạc nhiên vì hắn không nỡ đánh thức tôi dậy mà nhẹ nhàng ôm tôi về nhà đặt tôi lên giường rất chu đáo, còn bảo cô ấy chăm sóc cho "trường hợp" của tôi nữa.
Nghe xong tôi thực sự ngạc nhiên, bởi vì tôi nghĩ hắn dịu dàng với tôi cùng lắm chỉ là diễn kịch với tôi thôi. Không ngờ hắn thực sự tốt như vậy. Rina còn nói với tôi rằng nếu là ai khác trừ cô ấy mà dám chọc Paric nổi điên lên thì kẻ đó chi bằng đi tự vẫn luôn cho lành. Vậy chắc hôm đó tôi bị hắn tra tấn ở dưới hầm là do tôi chọc giận hắn chứ không phải do hắn muốn hành hạ tôi sao? Nhưng cũng quá đáng đi, tôi nghe lời hắn cũng bắt tôi làm với hắn, không nghe lời thì cũng bị bắt làm nhưng thiên về tra tấn nhiều hơn.
Được thoải mái cho đến ngày tôi không còn bị kinh nguyệt nữa. Cứ ngỡ hắn đã quên và nguôi giận rồi, ai dè tối hôm đó sau khi tắm xong không biết hắn lôi ở đâu ra một sợi dây thừng cỡ nhỏ với đường kính bằng đường kính của ngón tay. Hắn bưng tôi vào phòng, đè tôi xuống giường và dùng sợi dây ấy trói tôi lại.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
50 chương
47 chương
56 chương
54 chương
44 chương
28 chương
21 chương