Ngài Cố Thân Mến!
Chương 69 : Sợ cái gì?
Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn Cố Hạo Đình.
Hắn là bậc vương giả quyền thế ngập trời, tuân theo hắn thì sống, trái ý hắn thì chết.
Nhìn bề ngoài cô có vẻ là tương lai xán lạn, nhưng thực ra lại nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng. Có được càng nhiều thì mất đi cũng càng nhiều. Thực lòng cô không thể yên tâm.
Hoắc Vi Vũ lên máy bay cùng Cố Hạo Đình, vừa bước vào cô đã choáng ngợp trước cảnh tượng bên trong.
Đây đâu phải máy bay, rõ ràng là khách sạn năm sao!
Không gian được thiết kế trang nhã với bộ salon sang trọng tinh tế, tivi siêu lớn, dàn loa mang đến âm thanh sống động, kính thực tế ảo sản xuất riêng, máy pha cà phê, bàn uống nước với giỏ hoa quả tươi ngon mọng nước, tất cả đều được thiết kế và bài trí vô cùng tinh tế, tỉ mỉ.
"Trung úy, đưa cô ấy đi tham quan." Cố Hạo Đình ra lệnh.
Cơ trưởng cung kính đáp lời rồi dẫn Hoắc Vi Vũ đi tham quan máy bay.
Đằng trước phòng khách, gần với đầu máy bay là phòng ngủ. Trong phòng có một chiếc giường đôi phủ ga trắng tinh, chăn gối cũng thuần một màu trắng, còn phía đối diện là tivi.
Trong phòng ngủ có bố trí phòng tắm và phòng vệ sinh.
Dù thoát hiểm được đặt ngay sau giường. Trong trường hợp máy bay gặp tai nạn, chỉ cần ấn công tắc khẩn cấp là giường sẽ tự động rơi xuống và trở thành một chiếc "thuyền" nhỏ vuông vắn.
Đằng sau phòng khách là phòng làm việc, bên trong có đặt một chiếc ghế salon quý phi, một bàn uống nước, một bàn làm việc, một bộ máy tính để bàn và hai giá sách.
Hoắc Vi Vũ thấy hai giá đều chất đầy sách, chưa kịp nhìn rõ là sách gì thì cơ trưởng đã dẫn cô đi xem phòng bếp ở phía sau phòng làm việc.
Đồ ăn vặt, thực phẩm tươi, hoa quả đều cất gọn trong tủ lạnh, bên trên còn có tủ chứa để đặt các loại rượu.
"Hiện tại chúng tôi đã thuê một đầu bếp người Pháp phụ trách việc nấu nướng, nếu Phu nhân thích khẩu vị khác thì có thể đổi." Trung úy lịch sự nói với cô.
Hoắc Vi Vũ chỉ đáp một tiếng mà không có phản ứng gì nhiều, xem qua phòng vệ sinh đằng sau phòng bếp rồi quay trở lại phòng khách.
Cố Hạo Đình đang gọi điện thoại, tay vẫn cầm tập tài liệu hắn xem lúc nãy, trầm giọng nói: "Tôi xem hết bản kế hoạch phát triển rồi, chuyện này để khi nào gặp mặt rồi nói."
Nói xong, hắn cúp điện thoại, lạnh nhạt nhìn cô, hỏi: "Có thích không?"
Hoắc Vi Vũ ngồi đối diện hắn, lấy quả táo cắn một miếng rồi biếng nhác nói: "Tôi thích anh đổi nó thành tiền rồi tặng tôi hơn."
Cố Hạo Đình cạn lời, cúi đầu xem tài liệu để trên bàn, không tiếp lời cô.
Hoắc Vi Vũ thấy mặt hắn lạnh tanh, toàn thân tỏa khí lạnh cấm ai lại gần, nghĩ bụng tốt nhất không nên chọc giận hắn. Cô nằm trên salon, gác một chân lên tay vịn ghế, vừa đung đưa chân vừa gặm táo ngon lành.
Cố Hạo Đình liếc cô, ánh mắt vừa hay bắt gặp hình ảnh nào đó dưới làn váy. Hắn nhớ lại cảm giác hôm qua, chỗ đó lại bắt đầu có phản ứng.
"Ngồi cho đàng hoàng đi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ lừ mắt nhìn hắn, chẳng thèm để ý, vẫn tiếp tục ngồi ngả ngớn trước mặt hắn. Dù sao hai người ghét nhau sẵn rồi, ghét thêm một chút cũng chẳng sao.
"Không thích, tôi muốn nằm." Hoắc Vi Vũ từ chối thẳng, sau đấy tiếp tục gặm táo rôm rốp.
Cố Hạo Đình nhíu mày, nhắc nhở: "Cô đang mặc váy đấy."
"Mặc váy thì làm sao, bên trong váy tôi có mặc quần đấy chứ. Tôi còn không sợ thì anh sợ cái gì?" Hoắc Vi Vũ biếng nhác vặc lại. Mồm thì nói thế nhưng cô vẫn bỏ cái chân đang gác salon xuống.
Cố Hạo Đình bỗng đứng dậy.
Hoắc Vi Vũ lập tức ngồi thẳng người, bày tư thế đề phòng.
Hắn cúi người phủ bóng lên người cô, hai tay chống lên thành ghế salon đằng sau người cô.
"Cô cố tình đấy à?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi.
Hắn kề sát cô, hơi thở nóng rẫy phả lên mặt cô. Giờ phút này, trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn chỉ có hình bóng của cô. Nó như một xoáy nước xiết muốn cuốn cô vào trong.
Truyện khác cùng thể loại
300 chương
10 chương
171 chương
22 chương
11 chương
19 chương
15 chương