Từ Đông Thanh quả thật rất tức giận, cô cậy mình có sức khỏe nhờ ăn hết hai bát cơm tối thật lớn, lôi kéo Nhan Như Ngọc theo con đường nhỏ đi lên sườn núi. Trong đầu cô ngập đầy hình ảnh Đồ Tỉ Phu tuấn mỹ mê hoặc lòng người, nhưng cũng ghét cay ghét đắng khuôn mặt ấy đến nỗi cô hoàn toàn không biết mình đang đi hướng nào. “Cô Từ…Cô Từ…” phía sau Nhan Như Ngọc lo lắng gọi cô, phát hiện bốn phía đều là cỏ dại hoang sơ, xa xa còn truyền đến tiếng động vật kêu gào. Bị hắn gọi, Từ Đông Thanh cuối cùng cũng thăng bằng được cảm xúc, phát hiện bọn họ giờ không biết đang ở nơi nào, đường đi đã sớm bị bóng tối che phủ. “Có phải chúng ta lạc đường rồi không?” Nhan Như Ngọc nuốt nước miếng lo lắng nhìn bốn phía. “Hình như vậy!” Từ Đông Thanh lần đầu tiên chủ động xuất chiêu, quả nhiên vì Đồ Tỉ Phu mà hỏng chuyện tốt. Hôm nay dự định tâm sự tình cảm dưới ánh trăng của cô cũng biến sạch, hai người bọn họ như hai con dê con bị lạc, vội vàng tìm đường trong bóng tối, không những thế còn bị sương sớm làm ướt đẫm quần áo. Xong đời, bọn họ vậy mà lạc đường – Từ Đông Thanh tâm trạng kinh hoàng không thôi. “Làm thế nào bây giờ?” Nhan Như Ngọc luống cuống hỏi cô. “Híc….” Vào thời điểm này không phải người đàn ông phải đứng ra trấn an phụ nữ, bảo cô đừng sợ sao? Nhưng bây giờ đột nhiên nhân vật đảo ngược, trong khoảng thời gian ngắn Từ Đông Thanh không biết phải trả lời thế nào. “Thầy Nhan, anh không cần khẩn trương, chúng ta sẽ tìm được đường xuống, chúng ta cũng không đi xa đúng không?” Cô cố gắng an ủi hắn, cũng là tự an ủi mình. “Cô…cô có nghe thấy tiếng gì không?” Nhan Như Ngọc sợ hãi, vểnh tai lên lắng nghe tiếng gào rú của động vật ở nơi xa truyền đến. “Có lẽ là chồn hương!” Từ Đông Thanh nở nụ cười cứng nhắc, thử nghĩ theo chiều hướng tích cực. “Nhưng sao tôi cảm giác như là sói hoang.” Sắc mặt Nhan Như Ngọc tái nhợt giống ánh trăng sáng tỏ. “Đừng có hồ đồ……..Đài Loan làm gì có sói hoang?” cô cố gắng trấn định hắn, lại phát hiện giọng nói của mình cũng có chút run rẩy. “Đừng lo lắng, chờ một chút sẽ có người tới…” Từ Đông Thanh đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai, Nhan Như Ngọc tinh thần hoảng loạn, đột nhiên co cẳng chạy như nhìn thấy quỷ, đồng thời bỏ rơi cô ở chốn này. Từ Đông Thanh bị ngã đau, từ trên đất bò dậy, xoa xoa đầu gối đau rát, không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa, chỉ cảm thấy bản thân thật đáng thương. Cô không thể tin được, Nhan Như Ngọc lại có thể bỏ một người như cô lại…. Lần này thì tốt rồi, cô không những bị ngã, còn bị lạc đường, người đàn ông cô thầm ngưỡng mộ nghĩ rằng sẽ bị sói hoang tha đi nên đã chạy như bay phát huy tiềm năng tự cứu mình, bỏ lại cô bi thảm đến mức sói hoang cũng không thèm ngó đến. Bốn phía tối đen như mực. nói không sợ chính là gạt người, cho dù trước đây cô luôn xưng mình từ khi sinh ra đã là người can đảm, nhưng giờ phút này cũng hoàn toàn vô dụng. Cô khẩn trương lấm lét nhìn trái nhìn phải, rất sợ bị dã thú lao vào cô như một món ăn khuya, Từ Đông Thanh trong đêm đông lạnh lẽo, cảm thấy mồ hôi nóng người. Nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp còn chưa bắt đầu, rung động yêu đương còn chưa từng trải qua, cô cứ như vậy mà chui vào bụng thú dữ sao? Cô đột nhiên nghĩ tới Đồ Tỉ Phu. Theo lí thuyết thì thời khắc này người cô không nên nhớ tới nhất là kẻ thù của cô, nhưng kì lạ là cô nhớ tới lồng ngực vững chắc, cảm giác an toàn của hắn. Cô đột nhiên phát hiện ra vô tình cô đã lệ thuộc vào hắn nhiều như vậy. Hốc mắt không giải thích được nóng lên,. Từ Đông Thanh quật cường dùng sức lau đi đôi mắt đẫm lệ, cô vùi đầu vào đầu gối, chung quanh không một bóng người như thế giới hoàn toàn chỉ có mình cô. Bất chợt phía sau có âm thanh truyền đến, cô nghĩ đó là bóng dáng một loài động vật khổng lồ, sức nặng kinh người. Toàn bộ lỗ chân lông nhất thời dựng đứng, cô bắt đầu toát mồ hôi lạnh, mắt hoảng sợ nhìn vào bóng đen khổng lộ đang tiến lại ngày càng gần. “Cuối cùng tôi cũng tìm được em!” Một giọng nói quen thuộc từ trên trời giáng xuống, cô thề, đây là giọng nói dễ nghe nhất cô từng nghe qua. Trước mắt hiện lên bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Đồ Tỉ Phu, hắn giống như chiếc đèn chiếu sáng cả vùng biển rộng, soi rọi phương hướng cô đi. “Đồ Tỉ Phu, anh….anh làm sao mà tìm được tôi?” Từ Đông Thanh cổ họng căng lên, kích động nghĩ đến nhào vào lồng ngực ấm áp, nhưng cô đã cố nén lại. “Ở xa như thế cũng nghe thấy tiếng em kêu cứu, làm sao không tìm được cơ chứ?” lời trêu chọc hài hước như vậy bình thường nhất định làm cô nổi giận lôi đình, nhưng giờ phút này lại làm cô cảm động muốn khóc. “Về thôi!” Bất chợt một bàn tay ấm áp vững vàng nắm lấy tay cô, bao lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô. Xuyên qua nhiệt độ đôi bàn tay, thân thể lạnh lẽo của cô cũng dần ấm dần. Cô nên né tránh hắn, cự tuyệt hắn, giữ khoảng cách với hắn, vậy mà không tự chủ được muốn hưởng thụ cảm giác được hắn bảo vệ, không rút tay về. Cô như con mèo ngủ trưa lười biếng không muốn rời khỏi ánh mặt trời ấm áp, không thể làm gì khác hơn là thuyết phục bản thân rằng, cô sợ lạc đường một lần nữa. Từ Đông Thanh yên lặng đi theo bước chân của hắn, tâm trạng phức tạp, lòng bàn tay được hắn nắm cảm giác ấm áp an ủi. Cô lơ đãng ngẩng đầu, bất chợt trong bóng tối xuất hiện vài cái lân tinh! “A…có ma!” Cô hét lên, cả người nhảy bổ vào người Đồ Tỉ Phu, giống như chú gấu Koala bám lên cơ thể cường tráng của hắn, không chịu buông tay. “Đó không phải ma.” Đồ Tỉ Phu không biết nên khóc hay nên cười, không ngờ cô bình thường không bằng một đứa trẻ. “Không phải ma thì là cái gì?” cô sợ hãi nuốt nước bọt. Có câu nói: kẻ xấu không có can đảm. những lời này nghiệm chứng trên người Từ Đông Thanh có chút tin cậy. “Đó là lân tinh.” (ở quê bọn sóc thường gọi là ma trơi. Chúng là những đốm lửa màu xanh thường xuất hiện ở chỗ có xác người, do photpho từ xương người biến thành. Kiến thức hóa chỉ còn sót lại từng đó. Ai muốn biết làm ơn tra gúc gồ giúp sóc  ) Hồi lâu sau hai chữ này mới thấm vào đầu óc mù mịt của cô. Ý thức được mình thật buồn cười, cô đỏ mặt vội vàng buông tay, luống cuống tay chân nhảy xuống người hắn, ánh mắt không dám nhìn hắn. Nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô, Đồ Tỉ Phu không có cách nào tưởng tượng được hắn chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy. Tìm cô trong vùng rừng núi, lần đầu tiên hắn cảm thấy tay chân mình trở nên vô dụng. Nghĩ đến việc cô bị lạc ở trong bóng tối, có thể bị thương, có thể hoảng sợ, thậm chí có thể gặp nguy hiểm rồi biến ở nơi rừng núi hoang vu – hắn sợ hãi đến nỗi trái tim như co rút lại. Thì ra, sự quan tâm của hắn dành cho cô đã vượt xa so với tưởng tượng. Loại tình cảm mơ hồ vào giờ khắc này từ từ trở nên rõ ràng. Nhưng hắn vẫn thiếu dũng khí thừa nhận, kiêu ngạo, tự ái làm cho hắn không muốn nhìn thẳng vào sự thật này! Trong đầu ý nghĩ hỗn loạn, Đồ Tỉ Phu đột nhiên không biết đối mặt với cô thế nào, càng không biết nên dùng thái độ nào để chống đỡ….. Hắn trầm mặc khiến Từ Đông Thanh không tự chủ được ngẩng đầu lên. Dưới ánh trăng, hắn như phát ra ánh sáng từ trong đêm đen, chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ huyền ảo như thật, con mắt sâu thẳm không chớp nhìn cô. Trời ạ, tình huống như thế này hình như không được bình thường cho lắm! Một vành trăng sáng, không khí vốn nên “giương cung bạt kiếm” (tranh đấu) lại kiều diễm mập mờ giống như cảnh yêu trong phim thần tượng. Từ Đông Thanh tay chân vụng về lập tức trở nên luống cuống, không biết để đâu cho đúng. Nhờ ánh trăng, hắn thấy khuôn mặt còn chưa tỉnh táo của cô, trên người trên tóc còn dính cỏ rất nhếch nhác nhưng hắn chỉ muốn như vậy mà hôn cô… “Sao…thế nào?” giờ phút này thần kinh cô yếu ớt như đang giương dây cung, cũng không chịu nổi bất cứ một kích thích nào. Hắn cũng mong là hắn biết là mình thế nào – Đồ Tỉ Phu trong lòng âm thầm thở dài. “Tôi…chúng ta bị lạc đường sao?” nhìn hắn không nhúc nhích, thái đội thay đổi phức tạp, cô bắt đầu lo lắng. Hắn nhất thời không rõ cảm xúc, kịp thời xoay người, che giấu đáy mắt đang giãy giụa. “Chúng ta trở về thôi!” Giọng nói trầm thấp như thở dài, bóng tối của rừng núi dần dần tản ra. Hôm sau thời tiết sáng sủa không một gợn mây. Một đám giáo viên thật sự vui vẻ đến bờ hồ ven núi thưởng thức cảnh đẹp, chỉ có Từ Đông Thanh lựa chọn ở lại tránh né ánh mặt trời sắc bén. Tia cực tím là kẻ thù của sắc đẹp, để duy trì vẻ đẹp tươi trẻ, da thịt trắng nõn, cô tuyệt đối không đi. “Tại sao không đi chơi?” Từ Đông Thanh chỉ muốn thoát khỏi giọng nói thiên thần như con nhặng phiền phức đột nhiên vang lên bên tai, nhưng trong lòng cô hiểu, hắn không phải là con nhặng. cô thật sự không nhớ mình lại chán ghét hắn như vậy, tối thiểu, hôm qua hắn đã cứu cô, cô thế nào lại xị mặt, một câu cám ơn cũng không nói. “Tối hôm qua thiếu ngủ, không muốn chơi.” Cô buồn chán nói, nhưng không biết mình buồn bực vì chuyện gì. “Nghe nói có vài phụ nữ gặp phải ánh sáng mặt trời thì sẽ chết, không ngờ em cũng là một trong số đó.” Cách một đêm, miệng lưỡi hắn khôi phục sự sắc bén như thường. “Tôi chỉ không muốn phơi nắng, trắng không ra trắng, đen không ra đen cũng xấu hổ mà chết rồi.” cô cũng tức giận, cố ý ra vẻ chán ghét làn da sắc đồng khỏe mạnh của hắn. “Bao nhiêu phụ nữ yêu đến chết đấy.” hắn không chút cử động trước mặt cô lô vẻ kiêu ngạo. Có bao nhiêu phụ nữ? Từ Đông Thanh bất chợt cảm thấy kích động. Nhất là nghĩ tới cô bạn gái xinh đẹp như tiên của hắn, cô ấy có quyền được thưởng thức chúng, dạ dày Từ Đông Thanh tiết ra dịch chua. Đúng vậy, cô dù thế nào cũng không thể coi thường hắn có một cô bạn gái là mỹ nhân ưu nhã, từ trên xuống dưới hoàn mỹ không thể bắt bẻ được, hơn nữa bọn họ sẽ nhanh chóng kết hôn! “Da mặt anh dày đến mặt trời cũng không sánh nổi.” Cô cắn răng nói, không biết mình đang vô cùng tức giận, nhưng thật ra đang rất đau lòng. Từ Đông Thanh tỏ vẻ không quan tâm, cũng không phải gặp ánh mặt trời sẽ chết, cô cố ý lột cái mũ to gấp đôi khuôn mặt ra tiếp nhận ánh mặt trời, không quên tự an ủi mình, phơi nắng nhiều có thể gia tăng vi-ta-min D. Từ tối hôm qua Từ Đông Thanh đã suy nghĩ suốt đêm, hơn nữa cô giáo cùng phòng nửa đêm còn hét lên càng làm cho cô không yên giấc, đầu óc cô giờ này có chút mờ mịt, da thịt cũng bắt đầu cảm thấy bỏng rát. Nhưng cặp mắt phía sau đang u ám soi mói, cô không chấp nhận mình tỏ ra mềm yếu nhận thua. Nhiệt độ theo ánh mặt trời càng tăng cao, đầu cô bắt đầu có cảm giác đau đớn, chẳng những đầu óc quay cuồng gay gắt, cả dạ dày cũng bắt đầu tác quái. Cô ép buộc mình chuyên tâm thưởng thức cảnh sắc non sông tươi đẹp, nhưng hai chân khẽ run lên như không chống đỡ nổi, dòng nước suối trong vắt bắt đầu trở nên biến dạng… Trong lúc hoảng hốt, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng hét ầm ĩ chói tai, ngay sau đó cô rơi xuống nước nhưng lại được một cánh tay cường tráng vững vàng bắt được. Đó là hắn – ý thức bên trong không rõ, cô nghe được hơi thở quen thuộc lại an tâm nhắm nghiền mắt lại. “Đông Phấn, tỉnh dậy đi…” Sóc: không hiểu tại sao a lại gọi chị í là Đông Phấn nữa. Phấn ý chỉ màu sắc hồng nhạt, trắng, hoặc là bụi phấn, thức ăn làm bằng tinh bột. Đông chắc là vì trong tên chị í có chữ Đông. Có người vỗ nhẹ gương mặt của cô, trên trán còn có cảm xúc thoải mái lạnh lẽo. Cô nhúc nhích một chút, gương mặt như có ý thức chủ động tìm nơi ấm áp, thoải mái sau đó thỏa mãn thở dài một hơi. Đợi chút – Đông Phấn? Cô đột nhiên mở mắt, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang ở trên mặt cô. “Anh…tôi,,,tại sao lại ở chỗ này?” cô nhảy dựng lên, khẩn trương nhìn bốn phía, phát hiện cô đang nằm trong phòng của hắn. “Em bị ngã bất tỉnh.” Ánh mắt hắn mang theo lo lắng, chuyên chú khiến tim cô đập rộn lên. “Đều là tại anh hại tôi.” Cô tức giận, khó khăn nói, nếu không phải hắn công kích cô, cô sẽ không gặp xui xẻo liên tiếp hai ngày như vậy.” “Thật xin lỗi.” “Sao?” người này đang nói xin lỗi cô? Cô nhìn trái ngó phải, xác định cô không có nghe lầm, hắn đang nhìn nhầm đối tượng. “Anh làm gì sao lại xin lỗi tôi?” cô thủ sủng nược kinh – được yêu mà lo sợ - không, chính xác mà nói, cô cảm thấy vô cùng khiếp đảm. Không khí sau đó có vẻ lúng túng, từ trước đến nay cả hai có thói quen không ngừng nghĩ cách cắn phá nhược điểm của đối phương, thế nhưng không khí hòa bình hiện giờ khiến cả hai không được tự nhiên. Ôi ôi …chẳng nhẽ bọn họ thật sự trời sinh đã là kẻ thù của nhau hay sao? Bất chợt trong đầu cô thoáng lên một đoạn bị lãng quên. “Anh vừa gọi tôi là gì?” cô hồ nghi nhăn mày nhăn mũi. “Đông Phấn.” Đồ Tỉ Phu có một ưu điểm, chính là thành thực. Từ Đông Thanh tức giận đỏ bừng khuôn mặt, dù thế nào thì cô cũng là một người đẹp, sao hắn dám gọi cô với biệt danh buồn cười như vậy?! Đáng ghét là bên miệng hắn còn treo nụ cười không nhịn được. “Đáng ghét, sao anh dám thay tôi đặt biệt danh này.” Cô giống như con mèo nhỏ bị chọc giận, nhe răng trợn mắt nhào qua hắn, hung hăng đụng ngã hắn, áp chế ở trên giường. “Không phải anh đặt.” Đồ Tỉ Phu tự nhận hắn còn có đạo đức đối với những chuyện thế này. “Vậy là ai?” Từ Đông Thanh mắt đỏ ngầu, hung ác như con sư tử cái bị chọc giận, mới vừa rồi không khỏe mà té xỉu, vậy mà giờ không thấy chút ảnh hưởng nào lại có giọng hét kinh người đến vậy. “Bọn học sinh.” Thức thời là anh hùng hào kiệt, Đồ Tỉ Phu chỉ có thể bất đắc dĩ thay những đám học sinh gặp xui xẻo mà cầu nguyện. “Những tiểu quỷ đáng ghét kia.” Cô cắn răng tức giận mắng, thầm nghĩ đợi cô trở về, tuyệt đối cho bọn chúng chạy đến chết. Một chút đắm chìm trong kế hoạch trả thù, cô hồn nhiên bất giác mình giờ còn đang đè trên người Đồ Tỉ Phu, hai thân nhiệt mập mờ dán ở một nơi, bộ ngực mềm mại như hai nam châm hút dính lấy bộ ngực của hắn. Ý thức được tình thế mập mờ, cô vội vàng muốn tránh ra, lại thình lình bị động tác nhanh hơn của Đồ Tỉ Phu áp dưới thân. Vốn rằng Từ Đông Thanh đang khí thế dâng cao, bỗng biến thành quả bóng xì hơi, không có năng lực phản kháng chút nào đã bị hắn đè phía dưới giống như con chuột nhỏ thoi thóp dưới móng vuốt của con mèo. “Anh đừng có làm loạn, tôi…tôi là bệnh nhân!” cô ý đồ giả bộ đáng thương. “Nụ hôn của anh trị được bách bệnh.” Giọng hắn khàn khàn, hấp dẫn khiêu khích cô. Nhìn ánh mắt nóng bỏng u ám của hắn, cô rất rõ hắn muốn làm gì tiếp theo, nhưng thay vì lo lắng cho tình cảnh lúc này, trong đầu cô đang suy nghĩ lung tung. Nếu các giáo viên khác biết được vị Chủ tịch bình thường ra vẻ quân tử đạo mạo, giờ phút này bỗng biến thành sắc lang bá đạo hôn cô, không biết mọi người sẽ có cảm tưởng gì? ! “Mở miệng, chớ suy nghĩ lung tung.” Hắn bất mãn nhỏ giọng lầu bầu, vì mình hoàn toàn không tài nào thưởng thức được nét mặt không vui của cô. (ôi anh bá đạo quá ) Khi hắn làm cô rối loạn trong men tình, Từ Đông Thanh lập tức nghĩ đến chuyện đầu hàng, nhưng cô đột nhiên nhớ tới bạn gái mỹ lệ động lòng người của hắn. Có phải hắn thỉnh thoảng cũng cuồng nhiệt như thế, thỉnh thoảng dịu dàng triền miên hôn người phụ nữ khác để cho đầu óc cô ấy rối loạn, tim đập mãnh liệt tựa như quên mình… Ngực cô đột nhiên cảm thấy đau đớn xưa nay chưa từng có, cô tựa như không thở nổi. Không biết đây là lần thứ mấy cô nghĩ đến hắn và cô bạn gái xinh đẹp, Từ Đông Thanh cảm thấy lồng ngực căng thẳng, đau thương giống như sắp tắt thở vậy. Giờ khắc này, cô cuối cùng khiếp sợ phát hiện – thì ra cô đang ghen tuông. Tỉ phu? Tỉ Phu? Sau lưng có mấy tiếng khẽ gọi dịu dàng rốt cuộc cũng kéo được tâm tư của Đồ Tỉ Phu không biết đang bay lơ lửng ở tầng mây nào về. “Anh làm sao vậy?” Kỷ Vân lo lắng nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy trong bãi tập ngoài kia một cô giáo đang ra sức gào to cho học sinh chạy. “Sao cô giáo này lại phạt học sinh chạy trong bãi tập như vậy?” Kỷ Vân kinh ngạc, biến sắc quát lên. Ánh mắt nhìn ra phía xa ngoài cửa sổ, bên môi Đồ Tỉ Phu hiện nụ cười. “Anh sao không tức giận?” cha là một trong những hội đồng quản trị của trường học, Kỷ Vân tuy là thiên kim tiểu thư ăn không ngồi rồi, nhưng phương châm kinh doanh của trường học cô luôn rõ như lòng bàn tay. “Rèn luyện thân thể có thể trợ giúp cho việc học tập của học sinh.” Hắn không yên lòng nói, trong đầu bắt đầu nhớ tới mùi vị ngọt ngào của Từ Đông Thanh. “Nhưng trung học Đế thánh không giống các trường học bình dân khác, trường học toàn bộ là để kinh doanh, dùng cách xử phạt thể xác là không được phép.” Kỷ Vân đen mặt nói. Hắn giống như không nghe thấy giọng nói bất mãn oán trách sau lưng, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn người ngoài cửa sổ, chuyên tâm giống như chuyện gì cũng không thể làm phiền hắn. Dưới ánh mặt trời chói chang, Từ Đông Thanh đứng ở bãi tập giám sát học sinh chạy, trên người phản chiếu ánh mặt trời ấm áp, nhưng cô lại cảm thấy lạnh như đứng trong hầm băng. Nghe đám bà tám kia nói, bạn gái xinh đẹp có thể thi hoa hậu thế giới của Đồ Tỉ Phu sáng sớm đã đến trường học, cả buổi sáng đợi ở phòng làm việc của Chủ tịch, không rời đi nửa bước. Bọn họ sẽ làm gì trong đó? Hôn? Liếc mắt đưa tình? Hay còn làm những chuyện trên đời này cô cũng chưa từng làm qua? Mặc dù hai mắt nhìn chằm chằm lũ học sinh đang chạy trên bãi tập nhưng lòng cô sớm đã bay đến cửa sổ phòng làm việc của Chủ tịch, rình coi nhất cử nhất động của bọn hắn. Bất chợt hình thức giải trí phạt học sinh chạy bãi tập cũng không thể làm cô vui vẻ lên, giờ phút này chỉ thấy phiền hà, hận không được bò vào trong cửa sổ xem bọn họ làm gì. “Được lắm, Tốt lắm!” chuyện xưa nay chưa từng có, học sinh mới chạy năm vòng cô đã hô ngừng. “Các em trở về phòng học đi, tiết này tự học.” cô phất tay một cái, thoát khỏi bọn tiểu quỷ gây phiền toái cho mình. Từ Đông Thanh hồn bay phách lạc đi qua bãi tập như sa mạc Sahara, cô rõ ràng nên trở về phòng làm việc uống nước, xoa kem dưỡng da cho những chỗ đã bị phơi cả ngày, nhưng hai chân cô như có ý chí, tự động đi về phía phòng làm việc của Chủ tịch. Stop! Cô bị tẩu hỏa nhập ma rồi, một nàng thiên sứ thiện lương nửa đường nhảy ra cảnh cáo cô. Nhưng tiểu ác ma trong đầu lần nữa đã thắng, cô phải đi xem bọn họ đang làm gì, loại hành động này xem ra là rất tầm thường, thậm chí như đang tranh giành người tình, nhưng lí trí của cô sớm đã bị ghen tuông phá hủy rồi.