Ngài Chủ Tịch Ác Liệt
Chương 2
Trong túi có 50000 NDT nóng hổi, Từ Đông Thanh tỏ vẻ không hoảng hốt, lo lắng đi ra khỏi phòng học, vào nhà vệ sinh nữ đếm tiền mặt.
Hai quầng thâm xuất hiện duới mắt cũng không ảnh hưởng chút nào đến tốc độ đếm tiền và khả năng nhận biết tiền giả của cô. Mùi vị của 50 tờ tiền thật giá thật tung bay trong cánh mũi.
Có tiền trong tay, ngay cả mùi hôi thối của nhà vệ sinh cũng trở nên thơm ngát.
Tiền có lực ảnh hưởng lớn như vậy, khó trách những nhà giàu trên thế giới đều kinh doanh, đều muốn kiếm tiền từ khắp thế giới.
Đem tiền bỏ vào túi áo, Từ Đông Thanh vẻ mặt tươi cười bước ra khỏi nhà vệ sinh, tâm tình vô cùng tốt, chỉ còn thiếu không có huýt sáo nữa thôi.
Chỉ có điều nội quy trường học không cho học sinh huýt sáo, chờ chủ nhật về nhà lại tiếp tục thổi bù vậy.
Hi sinh giấc ngủ một đêm để đổi lấy 50000 NDT mới tinh của Đài Loan, trên đời này còn vụ buôn bán nào có lời hơn nữa cơ chứ???
Không nhận ra, cô chẳng những là một thiên tài nghệ thuật, mà còn có đầu óc kinh doanh thiên bẩm. Không biết trong quá khứ sở trường của cô là gì nhỉ, cô chỉ luôn bị buộc đọc sách, khó trách thành tích từ đầu đến cuối đều trung bình, mỗi lần kiểm tra luôn là miễn cưỡng vượt qua.
Lúc này cô khó tránh việc muốn tán thưởng khả năng kì diệu trời cho, để cho cô hoàn toàn thay da đổi thịt, lần nữa phát hiện khả năng tiềm ẩn của mình.
Bước chân nhẹ nhàng, cô hồn nhiên chìm đắm trong hương vị của đồng tiền, bất giác sau lưng có một đôi mắt đen mãnh liệt như báo đang tập trung vào cô.
Đồ Tỉ Phu lạnh lùng nhìn cô gái đang cất từng bước nhẹ nhõm ở phía trước. Những ngày trước, hắn hoàn toàn chưa từng biết đến cô, lại càng chưa từng chú ý tới cô. Thật đúng là “sơ suất mất Kinh Châu”, hắn vậy mà lại thua bởi một tên vô danh tiểu tốt.
Đứng ở sảnh một quán Bar mang phong cách nghệ thuật, gió nhẹ thổi qua làn da trống trải xa lạ dưới cằm. Tức giận và cảm giác sỉ nhục khiến mặt hắn đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta kéo ra khỏi địa vị của một vị vua nhỏ, làm tiêu tan khí chất âm u.
“Từ, Đông, Thanh.” Thanh âm tức giận lặng lẽ và bí mật thoát ra từ kẽ răng của hắn.
Lưng đối diện, cơ thể hắn đột nhiên dừng lại, không quay đầu, Đồ Tỉ Phu không kiềm chế được cơn giận dữ, bước dài về phía cô.
Do dự, khẽ cắn hai hàm răng trắng tinh, Từ Đông Thanh không ngờ tới, hắn sẽ tìm tới cô – cô cho là, việc cô làm đêm qua thần không biết, quỷ không hay.
Xem ra, hắn không phải tới dò la ý tứ, nhất định là muốn tới hỏi tội cô. Mà theo các nghiên cứu về tính tình dữ dằn của những kẻ đồ tể, khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn.
“Cô không dám đối mặt với tôi, trong lòng có gì khuất tất sao?”
Đồ Tỉ Phu nhìn bóng lưng cô cười lạnh. Thì ra, đối thủ của hắn là một tiểu quỷ nhát gan chỉ dám lén lút lập mưu tính kế sau lưng.
“Gọi tôi? Có chuyện gì sao?”
Từ Đông Thanh xoay người quay lại, kiên định đối diện với hắn. Mép váy dài cuộn lên hé mở cái váy ngắn hình lượn sóng trắng như tuyết, tôn thêm cho cô vẻ mặt vô tội hoàn mỹ.
Cô chính là Từ Đông Thanh?
Nham hiểm lẫn cuốn hút, hắn không quên đánh giá cô.
Đúng vậy, hắn thừa nhận, theo tiêu chuẩn đánh giá “Đơn thuần” của một cô gái ở tuổi mười sáu mà nói, cô rất thông minh, thấy rõ tính cách gan dạ, trưởng thành.
Hai con mắt sáng gần như trong suốt, khéo léo che giấu sự giảo hoạt ở trong nhưng không qua khỏi mắt thần của hắn. Gương mặt chỉ bằng bàn tay mà lại không thiếu nét biểu cảm nào, tiết lộ sự tồn tại song song hai phẩm chất trầm tĩnh và cao ngạo cực kỳ đặc biệt. Mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, thoạt nhìn rất có cá tính. Từ việc chân mày xinh đẹp nhíu chặt, cô có vẻ rất bướng bỉnh.
Xem ra, cô tuyệt đối không phải là thiên kim tiểu thư cả ngày chỉ biết có tiền.
Cô gái này phức tạp không giống người khác làm cho hắn phải cảnh giác, hắn đã gặp gỡ đối thủ đầu tiên trong đời.
Nhưng mà tức giận không che giấu được dáng vẻ nhếch nhác của hắn. Trong cả buổi sáng, hắn đem dáng vẻ này chịu đủ mọi ánh mắt cười nhạo của người khác. Tôn nghiêm chưa từng cúi đầu trong một đêm bị ném xuống đất chà đạp.
Chờ đến khi bắt được kẻ chủ mưu, hắn tuyệt đối sẽ lấy toàn bộ nhục nhã hôm nay trả lại nghìn lần cho kẻ đó!
Từ ánh mắt âm u không định của hắn, Từ Đông Thanh lập tức hiểu rằng hắn biết tất cả, chỉ là, cô không sợ.
Ánh mắt cô nhằm vào cái cằm sạch bóng của hắn, có chút nuối tiếc . Nhưng đem tác phẩm vĩ đại của một thiên tài nghệ thuật không chút do dự cạo nhẵn, cô đoán cô có thể trở thành một thế hệ thiên tài vô danh, có lẽ vì vậy mà chết.
Cằm của hắn coi như cũng đẹp mắt. Tạo hình mới không có nơ con bướm, lại trần truồng sạch sẽ cũng được xem là vui tai vui mắt .
Không giống phần lớn nam sinh, rõ ràng râu dài cũng không chịu cạo, hoặc là để lông mũi, hoặc là một ít nam sinh, tự biết không thể có được tính cách tự nhiên phóng khoáng, lại cạo ngổn ngang, để lại một đống dài ngắn lộn xộn như bãi tha ma, giống như nhiều năm không ai sửa sang lại.
“Là cô làm?”
Một câu chất vấn thô lỗ, đem suy nghĩ của cô đang chu du ở bãi tha ma thu lại.
“Anh thật thô lỗ, không ai dạy cho anh lễ nghi khi nói chuyện với người khác hay sao?” Cô cố ý bày ra nét mặt không vui đổi chủ đề.
“Quay lại, trả lời tôi!” hàm răng đều đặn tỏa khí lạnh.
Hắn mà là người thô lỗ, sớm nên đem đầu cô nhét vào bồn cầu, đem mắt cô rửa sạch sẽ, để cho cô biết rõ người cô chọc phải là ai?
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Từ Đông Thanh nở nụ cười xinh đẹp, hai cánh tay không tự chủ được nổi da gà.
Rõ ràng chỉ là học sinh cấp ba, mười tám tuổi lại có thể làm cho người ta run sợ bởi cơ thể cao lớn cường tráng, đột ngột bị bó buộc trong bộ đồng phục tiêu chuẩn Quý tộc chật chội, rất giống con thú không chịu thuần hóa bị ép mặc quần áo vào. Chiều cao một mét tám mươi khiến Từ Đông
Thanh phải ngẩng đẩu mới có thể đáp lại ánh mắt của hắn, giống như nhìn lên một pho tượng đồng của nhân vật vĩ đại.
Cô thấp hơn hắn một khoảng lớn, nhưng khí thế của cô không thua hắn!
Hung hăng trừng mắt, cô lấy ánh mắt trong vắt giằng co với hắn. Đồ Tỉ Phu không thể tưởng tượng rằng đôi mắt này có thể đem lời nói dối che giấu không chút sơ hở.
Sỉ nhục, nhếch nhác và tức giận, giống tác dụng của hóa học, trong nháy mắt sinh ra phản ứng kịch liệt. Hắn hận không thể dùng ánh mắt sắc bén phá vỡ bộ mặt tươi cười dối trá của cô, khoét ngực cô, xem xem gan cô lớn đến mức nào.
Dám trêu chọc hắn, cô là người đầu tiên!
Suy nghĩ thấu đáo, Đồ Tỉ Phu thoải mái ngoài ý muốn. Hắn buông lỏng hai hàng lông mày căng thẳng, khuôn mặt đẹp trai từ từ giãn ra.
“Thì ra là đầu óc cô lại tệ như vậy, ngay cả nghe cũng không hiểu.” Hắn lạnh lùng mở miệng.
“Anh—“ Từ Đông Thanh không vui nhíu mày. Người này chẳng những nhân phẩm thấp kém, tính tình không tốt còn có cái miệng độc. “Có rắm mau thả, tôi rất bận.” Cô cũng không khách khí, ném cho hắn một câu thô lỗ.
“Cái rắm của tôi cô còn chưa có tư cách để nghe.” Hắn cố ý so miệng độc với cô.
“Ai muốn nghe thấy cái rắm của anh, ghê tởm!” Từ Đông Thanh tức giận mắng.
Tức giận sẽ làm hỏng tâm trạng vừa đếm xong 50 tờ tiền mặt óng ánh, lại còn cùng kẻ thua cuộc bàn chuyện cái rắm, cô xoay người muốn đi.
“Cô ăn gan hùm nuốt mật gấu hay sao mà dám xuống tay với râu của tôi?”
Nhịp tim đập nhanh. “Anh có chứng cớ sao?” Dù sao hắn chắc chắn không có bằng chứng, cô kiên quyết phủ nhận đến cùng.
“Cô còn dám nói, đây không phải là của cô sao?”
Trong lòng bàn tay hắn, không biết từ lúc nào có thêm một sợi dây chuyền.
Từ Đông Thanh coi như tỉnh táo, thoáng chốc kinh hoảng sờ cổ mình. Sợi dây chuyền đeo bên người nhiều năm quả nhiên không cánh mà bay.
“Anh trộm đồ của tôi!” Từ Đông Thanh thẹn quá hóa giận. Hắn lấy sợi dây chuyền trên cổ cô từ lúc nào, sao cô không phát hiện ra vậy?
“Trộm?” Hắn cười lạnh. “Tôi không có lén lút như cô, nửa đêm dám vào phòng nam sinh làm chuyện người không biết quỷ không hay.”
“Tôi chỉ cạo râu mép của anh, lấy đâu ra chuyện người không biết quỷ không hay?” Từ Đông Thanh cực kỳ tức giận đỏ mặt.
Hắn cười lạnh. Cô dù giảo hoạt cuối cùng cũng lộ đuôi hồ ly.
“Quả nhiên là cô!” Hắn nâng lông mày, cắn răng, nghiến lợi giống như đang muốn cắn từng miếng thịt của cô.
“Không sai. Râu mép của anh là tôi cạo. Anh muốn như thế nào?” Cô hất cằm, chắc chắn hắn không làm gì được cô.
Không ai dám động đến râu của hắn, ngay cả cha hắn cũng không làm được gì, vậy mà cô có thể thoải mái hỏi hắn “Muốn thế nào?”
Đáng hận nhất không phải việc cô ta hành hạ râu mép hắn, mà là để lại một cái nơ bướm đáng chết, buộc hắn nhịn đau thương tự cạo đi râu bảo bối ba năm.
Sáng sớm hôm nay, lúc tỉnh dậy đầu óc hắn choáng váng, ở trước gương phát hiện mình gặp quỷ, lần đầu tiên trong đời sợ hãi kêu lên.
Khi bình thường trở lại, hắn cầm con dao cạo râu để sửa lại râu bảo bối, từng nhát cạo đi dấu hiệu ác ma hình nơ bướm, vừa vô cùng chán ghét vừa đau lòng cực độ. Nghĩ đến cảm xúc sau này, hắn phát điên thề rằng, nhất định phải bắt được hung thủ.
“Tại sao?” Hắn âm trầm hỏi.
“Râu mép của anh rất chướng mắt, làm cho người khác thấy ghét.” Nhưng thực ra thì đáp án đang nằm trong túi của cô.
“Cô quả thực là chán sống rồi!” Đồ Tỉ Phu trong miệng phun ra mấy chữ.
Đối mặt với khí thế kinh người như thế, nhưng Từ Đông Thanh không sợ nhún nhún vai, cơ bản không ảnh hưởng bởi dáng vẻ của hắn .
Thái độ của cô khiến người ta nổi giận, Đồ Tỉ Phu tức đỏ mặt, ngón tay kịch liệt co duỗi, phát ra tiếng răng rắc.
Hắn sao có thể khinh thường sơ suất, ngủ say như chết để một đứa con gái xông vào phòng, còn phách lối cạo râu của hắn mà hắn vẫn hồn nhiên không biết?!
Cô như thế nào mà làm được như thế?
“Cô bỏ thuốc vào trong nước sao?!”
Bất chợt, trong đầu Đồ Tỉ Phu nghĩ tới ly cà phê hôm qua – không biết ở đâu xuất hiện trên bàn của hắn.
Hắn bây giờ làm việc lớn, thế mà lại bị cô sắp đặt, khó trách uống xong cà phê, lúc trở về phòng, cả người hắn có cảm giác như cọp bị đánh thuốc mê, không cưỡng lại được ngủ say như chết.
“Với loại người từ nhỏ sinh ra thành tích đã kém, anh không thấy mình là quá ngu ngốc sao?” Từ Đông Thanh bẩm sinh đã gan dạ, chẳng những nhổ râu cọp mà còn hả hê hí hửng chà đạp lên tôn nghiêm của nó.
“Cô thì tốt hơn ở chỗ nào? Nhìn dáng vẻ thì cô đại khái cũng là loại luôn ở cuối như tôi.” Sắc mặt trở lại bình thường.
Bị hắn nói trúng, mặt Từ Đông Thanh thoáng chốc chuyển từ xanh sang đỏ, không ngờ nhược điểm của mình lại rơi vào tay kẻ đáng ghét này.
“Trả tôi sợi dây chuyền!” Cô tùy tiện đưa tay muốn đòi.
“Đừng mơ!” hắn chậm chạp nặn ra hai chữ.
“Được thôi. Anh không sợ tôi kiện anh tội chiếm đoạt.” Cô tức giận thổi phù tóc, trợn mắt.
“Cô tốt nhất đi kiện tôi ngay đi. Tôi vừa vặn mời mấy tên phóng viên đem việc xấu cô làm lưu lại đời sau.
Từ Đông Thanh nuốt giọng, không nghi ngờ chút nào về điều hắn nói.
Những kẻ có tiền của, quen biết rộng cùng gia thế hiển hách, muốn mời phóng viên đến để moi móc tin tức không khó.
“Anh muốn thế nào?” cô nghiến răng tức giận.
Đồ Tỉ Phu liếc cô cười lạnh, cuối cùng cũng có cảm giác vui vẻ. Nhưng hắn không có ý định đem sợi dây chuyền trả lại cho cô. Hắn muốn cả đời đều nhớ tới ngày hôm nay cô đã làm cho hắn nhục nhã.
“Anh thật không tính trả tôi sao?” Cô gấp đến độ muốn nhảy lên, trong đầu chợt hiện lên: đây không phải là báo ứng chứ?!
Tư thế sẵn sàng, bất chợt, không biết tờ giấy nhăn nhúm ở đâu bay tới chân của hắn.
Từ Đông Thanh lơ đãng lướt qua, sắc mặt lập tức biến mất, đang muốn quay người lại giành, cũng bị một cánh tay dài nhanh chóng nhặt lấy.
Quét qua tờ giấy có ít chữ, lời ít ý nhiều, hắn hoàn toàn hiểu hết.
“Cô vì tiền mà bán lương tâm.” Không có chuyện gì đau lòng hơn việc bị một đứa con gái tham lam khiến hắn phải hi sinh đám râu mép bảo bối như thế.
“Tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì không làm được gì cả. Yêu tiền thì bị coi là bán lương tâm à?” Hơn nữa, người như hắn bây giờ không có nguyên nhân gì thì sẽ không đụng tới, đánh hắn cũng là vì dân mà trừ hại thôi.
“Trộm cắp, cãi chày cãi cối, chết không nhận sai, ưu điểm của cô cũng không ít đâu.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói châm chọc.
“Cám ơn.” Từ Đông Thanh thoải mái tiếp nhận lời khen ngợi của hắn, không phát hiện ra không khí nguy hiểm đang từng bước tiến đến gần.
Cô gái này da mặt so với tường thành còn dày hơn, miệng so với dao găm còn sắc hơn, có thể làm người ta tức chết mà không cần đền mạng.
“Anh, anh định làm gì?” Đợi đến lúc bóng người khổng lồ chiếm được thế thượng phong thì Từ Đông Thanh mới từ trạng thái đắc ý vênh váo thức tỉnh.
“Tôi muốn cô phải trả giá thật lớn.” hắn mặt không chút thay đổi, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng.
“Này, quân tử động khẩu không động thủ.” Cô nhắc nhở hắn.
Luận về tài ăn nói, cô tuyệt đối không thua, nhưng về sức người, cô tự biết thân biết phận. Tốt nhất nên phân rõ ranh giới với hắn, miễn cho hắn chém cô thành hai khúc.
Tôn nghiêm mất sạch, khi thế nam nhi cũng phải chịu nhục nghiêm trọng. Trên đời còn có chuyện gì quan trọng hơn hai chuyện này mà khiến hắn nghĩ đến việc giết người phóng hỏa cơ chứ?
“Chờ giải quyết xong cô, tôi sẽ chủ động đi đầu thú.” Hắn âm trầm cười nịnh.
“Anh đừng có làm càn, cái kia – đây cũng là trường học đấy!” Thật may là trên người hắn không mang theo khẩu súng tự động nào, đó là vũ khí nguy hiểm, đối phó với kẻ tay không như hắn, cô sẽ có mấy phần cơ hội chạy trốn.
Chẳng biết từ lúc nào, bốn phía trống rỗng, thì ra chuông vào lớp đã đánh từ sớm rồi. Cô bây giờ có kêu trời thì trời không biết, gọi đất đất không hay, chỉ chờ bị nặn thành cái bánh thịt thôi.
Trọng lượng trong túi trở nên thân thiết ấm áp, khích lệ ý chí muốn sống của cô.
Đùa chứ, 50000 NDT cô còn chưa dùng đến một xu, sống đến bây giơ còn chưa ghé Hilton, nói gì thì cô cũng không thể hi sinh một cách vô ích được.
“A, hiệu trưởng!”
Cô hướng phía sau lưng hắn hô to.
Đồ Tỉ Phu nhanh chóng quay đầu, sau lưng trống không, ngược lại nghe được tiếng bước chân hoảng hốt chạy trốn.
Quả nhiên, chờ hắn ý thức được mình vừa bị cô lừa, quay đầu nhìn lại, bóng dáng cô đã xa đến nỗi không nhìn thấy gì rồi.
Hắn oán hận, cắn răng khẽ nguyền rủa, Đồ Tỉ Phu lại thua hiệp nữa.
Từ Đông Thanh, chờ mà xem!
Đời này tôi tuyệt đối không để yên cho cô đâu!
Tin tức Từ Đông Thanh “Vì dân trừ hại” ồ ạt truyền tới, cô nghiễm nhiên trở thành nữ anh hùng trong trường học, từ đó cũng trở thành kẻ thù không đợi trời chung với Đồ Tỉ Phu.
Theo lý thuyết, bình thường nhân vật anh hùng đều được hoan nghênh bởi các nghi thức của anh hùng. Nhưng kì lạ là, ai vừa nhìn thấy cô cũng tự động né tránh cách một trăm mét, giống như người cô có mang theo virus chết người. Mọi người đều sợ tránh không kịp, bởi vì – chỉ cần cô ở chỗ nào, chỗ đó Đồ Phu sẽ xuất hiện.
Không biết rốt cuộc là hắn có ý đồ gì, tóm lại, Đồ Phu luôn dính lấy cô. Xem ra con người dũng mãnh nhanh nhẹn này so với khối kẹo dẻo lớn còn vướng víu hơn, đứng ở bên người cô, tựa như là bảo vệ riêng của cô, khiến cô bị mọi người xem như là bệnh dịch vây.
Nhưng trong lòng Từ Đông
Thanh biết rất rõ, hắn ngại vì hắn là đàn ông con trai, không thể hung hăng tặng cô mấy quyền cho hả giận được, được dịp này cô lập cô để trả thù tơi bời đến cùng.
Cô không quan tâm việc bị cô lập, ngược lại, đó là thói quen đơn độc của cô, Mặc dù thật sự cũng không thể chịu nổi việc Đồ Phu bức người như thế. Nhưng hết lần này đến lần khác, khối kẹo dẻo khổng lồ mà kiên nhẫn này, muốn thoát khỏi hắn cũng không được.
Ngoại trừ việc, một Đồ Tỉ Phu bỏ học như cơm bữa, giờ lại an phận đi học theo khuôn phép khiến một số thầy cô giáo sợ hãi, cũng làm cho bầu không khí trong trường học cực kì căng thẳng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có chuyện lớn xảy ra.
Nhưng Từ Đông Thanh cho rằng, loại người như hắn mà biết “quay đầu là bờ” thật không thích hợp. Xét lại thấy trời sinh hắn đã có thói hư tật xấu, giống như lấy keo dán đầu óc tả tơi, cơ bản không có đâu!
Mang theo tâm trạng xem kịch vui, cô chờ hắn chán loại này rồi quay lại tiết mục hoàng tử báo thù, tiếp tục quay lại cuộc sống thiếu gia…
“Đồ Tỉ Phu, cầu xin anh đừng đi theo tôi nữa, tôi muốn vào nhà xí!”
Từ Đông Thanh đột nhiên dừng bước, mặt nhẫn nại đến cực độ, gầm nhẹ.
“Tôi không có ngăn cô mà.” Đồ Tỉ Phu ung dung ra dấu tay “Xin cứ tự nhiên”.
“Anh không cảm thấy mỗi ngày đều đi sau con gái rất không có tiền đồ sao?” nhớ tới việc bị hắn chiếm đoạt sợi dây chuyền và mấy ngày nay đều có người canh chừng, tính nhẫn nại khá khẩm của cô gần như không khống chế được nữa.
Càng ngày cô càng cảm thấy cô như con mồi bị con cọp để mắt tới, không ngại cô lập cô rồi mới dần tiêu diệt gọn.
“Không biết.” Khóe miệng mím chặt khó khăn mới thấy được nụ cười, xem ra hắn rất biết hưởng thụ thú vui này.
“Anh – thật nhàm chán!” Cô nổi giận đùng đùng, bỏ lại một câu, quay đầu đi vào nhà vệ sinh.
Hai cánh tay đan chéo trước ngực, hắn ung dung tựa người bên ngoài nhà vệ sinh, dáng người thon dài cao lớn làm người ta chú ý, ánh mắt hiếu kì của mọi người đều hướng về hắn.
“Học trưởng, anh đang đợi Từ Đông Thanh à?”
Mấy nữ sinh năm nhất đang muốn vào nhà vệ sinh, mặc dù có chút sợ hãi hắn, cũng khó nén lòng ái mộ đối với dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng của hắn, cố ý tiến lên trò chuyện.
“Không liên quan đến chuyện của cô.”
Đồ Tỉ Phu đến nhìn cũng không nhìn mấy nữ sinh nhỏ tuổi, ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào cửa của nhà vệ sinh nữ.
Nhìn theo ánh mắt hắn, một nữ sinh nhịn không được, ngập ngừng hỏi: “Tại sao bọn em chưa từng nghe nói học trưởng cùng Từ Đông Thanh có quan hệ vậy?” Mọi người trong trường sớm đã biết vụ scandal cạo râu của hắn.
“Đúng vậy. học trưởng làm gì mà cứ luôn đi bên cạnh cô ta vậy?” Những lời này, ít nhiều cũng nghe ra chút ghen tỵ.
Những lời này rốt cục mới làm cho hắn hứng thú.
Thu hồi ánh mắt, hắn quay đầu nhìn xuống mấy người bình thường này, cô gái không hề đặc sắc. Đột nhiên cảm thấy may mắn, đối thủ của hắn, Từ Đông
Thanh là một người khác biệt.
“Bởi vì tôi không cho bất cứ kẻ nào đến gần cô ấy dù là một bước—“
Nhìn người đang bước ra từ nhà vệ sinh, thong thả rửa tay, bờ môi hắn vẽ lên ý cười lạnh.
“Cô ấy, là của tôi!”
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
160 chương
45 chương
396 chương
10 chương
118 chương
20 chương