Chuyện sau đó Huyên Hạc không nói, dù tôi và bạn có gặng hỏi thế nào anh cũng không trả lời. Hai chúng tôi mượn cớ đi vệ sinh để thảo luận rồi đưa ra kết luận: Đây chính là mâu thuẫn chính của hai người bọn họ. — Nhưng Huyên Hạc không muốn nói. “Hay chúng ta đi hỏi Dụ Lâm?” Cô ấy hỏi tôi, tôi gật đầu. “Làm gì còn cách nào tốt hơn đâu?” Thế là chúng tôi quay lại hỏi Huyên Hạc chuyện từ sau cấp ba. Nói chuyện với Huyên Hạc xong cũng đã mười giờ, chúng tôi chạy tới chỗ tập huấn của Tiểu Lâm Tử, chạy theo chỉ hủy của họ nói luôn miệng mới gặp được cậu. Bạn tôi thì chưa gặp trực tiếp Tiểu Lâm Tử bao giờ. Chỉ có tôi từng quen cậu hồi cấp hai, diện mạo cậu vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn thầy thương cô yêu đó. Chỉ là cậu gầy đi nhiều, cằm nhọn ra. Tôi đột nhiên ngẩn người, là cậu ấy chủ động chào bọn tôi trước. Cô bạn kia thay tôi nói ra ý đồ tới đây của cả hai, Dụ Lâm trầm ngâm một lúc rồi hẹn chúng tôi tối mai cùng đi ăn, khi đó có thời gian có thể tâm sự. Tôi nhìn chàng trai mình từng thích nhất này, mở miệng rồi lại thôi, đột nhiên cũng rất muốn khóc. Tôi nói với cậu ấy: “Cậu không muốn nói thì thôi.” Cậu ấy trả lời: “Không sao đâu mà.” Dịu dàng hệt như những ngày tôi vẫn còn là bạn cùng bàn của cậu trong các lớp bổ túc hồi đó. Ngày hôm sau, tôi sợ sẽ không khống chế được bản thân nên khi ngồi trong quán cũng chỉ nghe bạn tôi nói chuyện. Dụ Lâm nói, sau đêm SS đó thì trường không còn hoạt động gì nữa. Quản lý nhất quán ở trường S cũng bắt đầu tăng cường. Cậu ấy ký giấy vào trường cấp ba S, được cử đi học ở lớp chuyên. “Hơn nữa học sinh kém nhất lớp cũng đều vào lớp phổ thông, nhưng thầy không có viết tên cậu ấy.” “Song Huyên Hạc lúc ấy vẫn còn cười đùa, đến lớp thì ngủ, trưa thì chơi game.” Huyên Hạc chơi đến tận tháng Ba mà tháng Sáu đã bắt đầu thi cấp ba rồi, còn có hơn một trăm ngày. Không ai biết Huyên Hạc đã nghĩ gì, kể cả Dụ Lâm. Bản thân cậu cũng không khuyên anh cố gắng được. Mãi đến ngày tuyên thệ 100 ngày trước khi xuất quân, Tiểu Lâm Tử đại diện học sinh lên phát biểu, sau khi diễn thuyết xong thì trả lời câu câu hỏi. Dù bình thường cũng sẽ chẳng ai hỏi đâu, nhưng hôm đó khi giáo viên vừa dứt lời “Có ai muốn hỏi đáp gì với bạn Dụ Lâm không?” thì Huyên Hạc lại giơ tay. Thầy giáo sốt ruột đưa micro cho anh, dù gì Huyên Hạc cũng chẳng khác nào học sinh cá biệt, ngoại trừ mấy môn Toán Lý mấy lần được top 1 ra thì môn nào cũng kém đến khó coi. Huyên Hạc đứng lên, vẻ mặt hiếm khi lại nghiêm túc đến vậy. Tiểu Lâm Tử khó hiểu nhìn anh, Huyên Hạc đưa mic lại gần môi mình, gần đến mức khi anh lên tiếng không khỏi kêu một tiếng chói tai. Anh nói, Dụ Lâm, tại sao cậu lại lừa tôi. Sắc mặt Dụ Lâm sau đó trở nên trắng bệch. Huyên Hạc ném microp xuống ghế rồi quay lưng bỏ đi. Ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không ai hiểu chuyện gì cả. “Đó không phải lần đầu tiên của tôi, không biết anh ấy có nói với các cậu không.” Tôi nghe thấy giọng Tiểu Lâm Tử bình thản như không. “Hồi tiểu học tôi từng tham gia một đám cưới.” “Tên chú rể ấy cưỡng bức tôi.” “Tôi bị xa lánh không phải vì khẩu âm mà là vì sau khi mẹ tôi tố cáo hắn, hắn lại đến trường tiểu học nói muốn hủy hoại tôi.” “Hắn chạy lên phòng phát thanh của trường nói tên và lớp của tôi, nói tôi là đồng tính, nói tôi chủ động quyến rũ hắn, nói hết tất cả chuyện hắn đã làm gì tôi ra.” “Tôi nhảy từ tầng bốn xuống nhưng được cứu, bốn ngày sau mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại tôi mới nghĩ kĩ, tuy rằng đó là lời hắn sỉ nhục tôi nhưng vẫn phải thừa nhận, tôi là người đồng tính.” “Nhưng tôi không dám nói ra. Tôi vẫn bày ra sự ghét bỏ mắng chửi hắn ở tòa.” “Hắn nói tôi sẽ không chết tử tế được, tôi sẽ đơn độc cả cuộc đời này.” Tiểu Lâm Tử vẫn rất bình tĩnh, cứ như thể cậu đang kể câu chuyện của ai đó không phải mình: “Anh ấy biết rồi. Tôi biết biết là ai nói, nhưng anh ấy biết.” “Bọn tôi..” Tôi nghe thấy bạn mình bật khóc nức nở. “Không sao mà, tôi thoát ra được rồi.” Tiểu Lâm Tử cười. Tiếng cười của cậu như dòng điện truyền tới, mà tôi thì đã khóc không thành tiếng từ lúc nào rồi. “Anh ấy giận tôi vì tôi không thành thật thôi, giận vì tôi làm bộ xấu hổ nói đó là lần đầu tiên thôi.” “Chỉ là anh ấy không biết tôi thật sự xấu hổ. Tôi chưa từng tự làm chuyện đó cũng là thật, bởi mỗi lần nghĩ đến quá khứ tôi lại cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn.” Sau đó Huyên Hạc tìm chủ nhiệm lớp, mang theo cả cặp sách ngồi vào chỗ trống cuối lớp. Từ đó anh không ngủ trên lớp nữa, ngày nào cũng học đến khi đèn trong lớp tắt. Huyên Hạc tiến bộ nhanh như tên lửa, kiểm tra mỗi tuần đều lên hai hạng. Giáo viên nghi ngờ anh gian lận nên bảo anh tham gia thi ở một trường bên cạnh, nghe đến đây Huyên Hạc cũng chỉ cười nhạt rồi đồng ý. Một lần khác, Huyên Hạc vượt lên trước Dụ Lâm, trở thành người đứng đầu. Mà trong thời giam “100 ngày trước khi xuất quân đó” chỉ cách còn có hai tháng thôi. Kể từ đó anh vẫn luôn giữ vững vị trí top 1 của mình, không ai có thể vượt lên trước cả. Huyên Hạc và Dụ Lâm cũng không nói chuyện với nhau nữa, gần như trở thành người lạ đến tận khi thi cấp ba.