Lí Tịnh nhìn thấy ánh mắt băng lạnh của thiên tử, nhất thời sợ run cả người, bỗng nhiên nhanh trí, nghĩ ra một "diệu pháp" tự mình cho rằng có thể giải vây cho thiên tử, nói :" ba vị nương nương, xin nghe tiểu tướng nói một câu, tên này chưa hẳn là do Bệ hạ bắn, hôm đó Bệ hạ thân ở hành cung, ta chỉ nghe thấy âm thanh, nhưng chưa từng nhìn thấy Bệ hạ tự thân bắn tên. Mà trong hành cung còn có một người, chính là Nguyệt phi nương nương hiện đang giữ chức Tề hầu, cũng có thể dùng Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn. Lúc quân ta đại phá Đông Di, Nguyệt phi nương nương từng dùng Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn hạ sát Cửu Anh, chắc hẳn..."
"Tề hầu? Nguyệt phi nương nương? Nếu là như thế, việc này tất có chút nhầm lẫn, tỷ muội bần đạo cáo từ thôi." Vân Tiêu tỷ muội nhìn nhau một cái, gật gật đầu, chuyển người đứng lên, trên thực tế bọn họ đều rõ ràng, cho dù đúng là thiên tử bắn chết Ưu Đàn đồng tử, cũng không thể đòi hắn thường mệnh, mặc dù tỷ muội mình pháp lực cao cường, phóng mắt cả Triều Ca cũng không có kẻ nào dám đấu một trận, nhưng suy cho cùng thiên tử cũng là chúa tể thiên hạ, dù thần tiên cũng phải tôn kính 3 phần, càng không nói đến việc tùy tiện thương hại. Nhưng nếu hung thủ là vị Tế hầu kia thì lại khác, kể cả đem thân phận nương nương ra, cũng chỉ là một nữ nhi trần tục mà thôi, ba người Vân Tiêu căn bản không coi vào đâu.
"Lí Tịnh câm miệng ! Ngươi thật là to gan! Mau cút khỏi Triều Ca cho quả nhân!" Trương Tử Tinh nghe Lí Tịnh lại đem trách nhiệm đùn đẩy cho Nguyệt Cơ, lửa giận trong lòng nhất thời bạo phát, Nguyệt Cơ mặc dù là người Đông Di, nhưng cũng là thê tử mà hắn có tình cảm chân thật. Hắn dù e ngại mấy người Vân Tiêu thế nào chăng nữa, muốn nhờ vả bọn họ thế nào chăng nữa, cũng không thể hi sinh Nguyệt Cơ đánh đổi. Tam Tiêu muốn đối phó Nguyệt Cơ, không nghi ngờ gì chính là động vào cấm kị của hắn. Lí Tịnh vẫn là lần đầu tiến thấy thiên tử phẫn nộ thế này, biết mình nói sai rồi, mặt xám xịt chạy ra ngoài.
"Ba vị nương nương, không cần nhiều lời nữa, Ưu Đàn đồng tử kia chính là do ta bắn chết đấy thì sao? Quả nhân là chí tôn tứ hải, đất đai trong thiên hạ đều là của vua, các ngươi mặc dù ở Tam Tiên Đảo nơi hải ngoại, nhưng cũng trong vòng quản lí của quả nhân, đừng nói là một tên đồng tử, cho dù là giết 100 tên thì làm sao?" Trương Tử Tinh dứt lời, hai mắt bắn ra một làn quang mang lạnh lẽo, ép thẳng hướng ba nàng.
Ba vị nương nương không nghĩ tới thiên tử phách lối như thế, ngay cả Vân Tiêu vốn luôn bình tĩnh cũng không khỏi hừ lạnh nói :"Nghe nói Bệ hạ là vị vua anh minh, không ngờ lại ngang ngược tàn bạo như vậy, tỷ muội ta vốn định cùng người thương lượng, người lại dùng lời cay độc đáp trả!"
"Tỷ tỷ không cần phải đôi co với hắn, nếu không cho hắn gặp báo ứng, hẳn không biết thủ đoạn của Tam Tiên Đảo !" Bích Tiêu nói xong, trong bàn tay chẳng biết từ khi nào đã hiện ra một quả cầu mầu lam. Trương Tử Tinh chỉ thấy cảnh vật xung quanh biến ảo, Chiêu Tuyền điện đã biến mất, bản thân đột ngột xuất hiện trên một tiểu đảo trong đại dương, mà Bích Tiêu đang ngồi trên lưng một con chim lớn, lạnh lùng nhìn hắn.
"Bệ hạ, ta cũng không làm người khó xử, người chỉ cần nhận là mình sai, lại đem Nguyệt phi kia giao cho tỷ muội ta xử lý, nếu không đừng trách ta vô tình."
"Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám nhận, há có thể để nữ nhân của mình thay mặt chịu tội! Các ngươi bất quá chỉ là kẻ thế ngoại tu sĩ nhỏ bé, chẳng lẽ dám phạm thượng giết vua?" Trương Tử Tinh nghe xong cũng chẳng thèm đếm xỉa đến lợi hại nữa, tức giận nói :" ngươi nếu thức thời, mau thả quả nhân đi, bằng không mấy ngày nữa ta sẽ dẫn quân tiến đánh Tam Tiên Đảo, san thành bình địa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Bích Tiêu đại nộ, vẫy hai tay, sóng biển chung quanh dâng lên hàng chục mét, như hung thú, , từ bốn phương tám hướng đánh lên tiểu đảo. Trương Tử Tinh không biết phi hành, không cách nào tránh né, đành cố gắng trụ vững hai chân trên đất, toàn lực sử dụng Huyền Vũ Linh Quyết, bảo vệ chắc chắn toàn thân, thầm nói một câu : không phải nói tu luyện linh quyết này có thể " bất hoại bất diệt, thủy hỏa bất xâm" sao? Cứ đánh cược một phen ! Vừa suy nghĩ xong, sóng lớn cuồn cuộn đã nhấn chìm tiểu đảo.
Đúng lúc này, sóng biển vốn đang cuồn cuộn bỗng hóa thành một xoáy nước, giữa xoáy nước hiện ra hình ảnh một con rùa cổ rắn, Bích Tiêu lập tức nhận ra đó chính là thượng cổ thần thú - Huyền Vũ. Huyền Vũ là con thú ngự nước, hải thủy làm sao có khả năng tạo thành uy hiếp đối với nó? Cổ Huyền Vũ nhô lên, rú dài một tiếng, nước biển chung quanh bốc lên thành vô số cột nước, xoáy tít nhắm Bích Tiêu trên không bay tới.
Bích Tiêu vốn chỉ định thi triển ảo thuật dọa hắn một phen, không ngờ hắn lại có bản lĩnh như thế này, có thể dùng ảo tượng để sai khiến xoáy nước, lòng thầm kinh ngạc. Bất quá Bích Tiêu là nhân vật thế nào, chỉ cột nước này trong mắt nàng căn bản chẳng đáng vào đâu, dơ ngón tay, niệm một tiếng "tật", toàn bộ nước biển đông cứng lại, cột nước kia cũng đông cứng thành băng, nhất thời trông rất đẹp mắt. Băng cũng là một dạng của nước, vốn dĩ Huyền Vũ là con vật thuần thủy, không nên e ngại mới phải, nhưng bởi tu vi của Trương Tử Tinh kém xa Bích Tiêu, kĩ xảo vận dụng pháp thuật càng cách nhau một trời một vực, hình ảnh Huyền Vũ kia bị nàng dụng thủy chế thủy, khốn giữa vòng băng, vô luận vùng vẫy thế nào cũng không thể động đậy.
"Không ngờ đường đường là thiên tử chí tôn, lại đã tu thành kim đan, còn biết Chân Vũ Linh Quyết của Huyền Đế, ta đã xem nhẹ ngươi rồi," hai con mắt của Bích Tiêu đằng sau mặt nạ lóe sáng :" nhưng chưa nói đến tu vi người quá thấp, hôm nay dù cho Chân Vũ Huyền Đế tự thân đến, cũng phải khiến hắn tan tác mà về!"
Lúc này chợt thấy một đạo kim quang từ trong biển băng bay lên, hóa thành một con hung thú mang theo lực lượng hủy diệt kinh người, đúng là một con toan nghê. Toàn bộ mặt biển đã đóng băng không ngờ bắt đầu ran nứt, con toan nghê này tốc độ tương đối nhanh, chớp mắt đã bắn tới hướng Bích Tiêu trên không trung. Bích Tiêu chỉ cám giác được một cỗ lệ khí hung ác cực kỳ đáng sợ đáng tới mặt, tránh cũng không tránh được, vội vã ngưng thần chuẩn bị.
Cùng một tiếng vang rắc rắc lanh lảnh, Trương Tử Tinh chỉ thấy một trận hồn phách rung động, đã về lại Chiêu Tuyền điện, vì vừa rồi tình huống khẩn cấp, hắn bị ép phóng ra hung binh Phệ Phách, lực lượng toàn thân cũng bị rút hết, hiện tại chỉ có thể dựa vào nghị lực miễn cưỡng duy trì thân thể hư nhược.
Đối diện với hắn, quả cầu màu lam trong tay Bích Tiêu đã không chịu nổi mà vỡ vụn, Vân Tiêu đang đứng trước người Bích Tiêu, trên tay cầm một cái đấu lớn màu vàng đang xoay tròn, mà Phệ Phách - vũ khí mạnh nhất của hắn đang lẳng lặng nằm dưới kim đấu, giống như miếng sắt bình thường. Trong kim đấu mơ hồ truyền ra một cỗ lực áp lực rất lớn, khiến hắn hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Hỗn Nguyên Kim Đấu!" Trương Tử Tinh thất thanh kêu lên, không ngờ Vân Tiêu lại coi trọng mình như vậy, dùng tới cả Hỗn Nguyên Kim Đấu loại pháp bảo cao cấp này.
Vân Tiêu không tiếp tục công kích Trương Tử Tinh, thu hồi Hỗn Nguyên Kim Đấu, lạnh nhạt nói :"vừa rồi xá muội Bích Tiểu chỉ bất quá dùng huyễn tượng trong Huyễn Thủy Châu mê hoặc Bệ hạ mà thôi, không có ý làm hại, không ngờ Bệ hạ lại mang Huyền Đế linh quyết trong người, lại sử dụng thượng cổ hung khí "Phệ Phách", hủy đi Huyễn Thủy Châu, Vân Tiêu sợ xá muội không khống chế được lực lượng mà làm bị thương Bệ hạ, bất đắc dĩ phải chen tay, sử dụng bản lĩnh thấp kém thu phục Phệ Phách, thật là hổ thẹn !"
Bích Tiêu vốn không định thật sự làm tổn thương thiên tử, chỉ muốn dùng ảo thuật để cảnh cáo một chút, Huyễn Thủy Châu công dụng thần kì rất nhiều, nếu thực sự muốn đối phó Trương Tử Tinh, cho dù hắn có Phệ Phách trong tay vẫn không thể tránh khỏi kiếp nạn. Nhất thời do Bích Tiêu quá tự tin, cậy mình đã gần với cảnh giới huyền tiên, nhắm mắt cũng có thể thắng dễ dàng, không ngờ tới đối phương vỏn vẹn một gã kim đan kỳ lại có năng lực để phán kích. Kết quả không chỉ có Huyễn Thủy Châu bị hủy ngoài ý muốn, mà thiếu chút nàng phải chịu thiệt thòi, đang nén giận muốn phản kích, may có Vân Tiêu nhìn thấy, kịp thời phóng Hỗn Nguyên Kim Đấu hóa giải nguy cơ. Bích Tiêu mất pháp bảo, đòn công kích lại bị tỷ tỷ ngăn cản, trong lòng phẫn nộ vô cùng, hai con mắt sau mặt nạ hung hăng trừng lên nhìn Trương Tử Tinh, giống như muốn phát hỏa.
"Dùng bản lĩnh thấp kém?" Trương Tử Tinh tự biết mình cùng đối phương thực lực chênh lệch quá xa, có liều mạng cũng chả có ý nghĩa gì, lập tức cười lạnh :" quả nhân là người phàm, trên đầu không có tam hoa, trong ngực cũng không có ngũ khí, sao lại phiền nương nương sử dụng Hỗn Nguyên Kim Đấu này, nếu nương nương không cẩn thận, phóng Kim Giao Tiễn ra, quả nhân không phải sẽ đầu một nơi người một nơi sao?"
Tam Tiêu nghe thấy thiên tử này lại nắm rõ pháp bảo của mình như vậy, không khỏi kinh tâm, Vân Tiêu trầm ngâm trong chốc lát, nói :" không ngờ kiến thức Bệ hạ lại uyên bác như vậy, lại có thể biết được diệu dụng của Hỗn Nguyên Kim Đấu! Bệ hạ cũng không cần khiêm tốn, đã luyện thành kim đan, tại sao lại nói là người phàm? Đừng trách tỷ muội ta vô lễ, tỷ muội ta không có ý làm tổn thương Bệ hạ, mà là sai tại Bệ hạ giết người của chúng ta trước, chỉ hi vọng Bệ hạ có thể cho Tam Tiên Đảo một lời công đạo".
Công đạo? Trương Tử Tinh dù sao cũng đã nói rõ hết, lập tức biểu lộ vẻ mặt khinh thường :" ngươi đòi quả nhân công đạo? Thế quả nhân tìm ai đòi công đạo? Quả nhân là thiên tử chí tôn, quân lâm thiên hạ, nắm quyền sinh quyền sát hàng vạn hàng nghìn người trong tay. Công bằng mà nói, cho dù muốn giết môn nhân Tam Tiên Đảo các ngươi, cũng chẳng có tội gì, huống hồ là vô tình ngộ sát?"
Những lời này mặc dù bá đạo, nhưng cũng phi thường phù hợp với quan niệm quân quyền là lớn nhất của thời đại, giống như lo lắng của Đa Bảo đạo nhân năm xưa, Triệt giáo và Đại Thương khí vận tương quan, sao có thể ngu ngốc vì chuyện nhỏ mà hư việc lớn? Lúc đó sau khi bọn họ xác định hung thủ là thiên tử , cũng có chút băn khoăn, các tiên nhân tu luyện có thể không màng quyền quý, khinh ghét giàu sang, nhưng tuyệt đối không dám tùy tiện sử dụng pháp thuật để làm hại Đế Trụ - chí tôn nhân gian, lần này tới Triều Ca cùng lắm cũng chỉ muốn chất vấn một phen, đòi lại nhân tình mà thôi.
Thế nhưng, Lý Tịnh tự cho là thông minh đem tai họa đổ lên người Nguyệt Cơ, Trương Tử Tinh biết Tam Tiêu muốn đối phó thê tử của mình, lập tức nổi giận đùng đùng, trở mặt phách lối, không cho Tam Tiêu có cớ hạ đài, thẳng dẫn đến phát sinh tranh đấu. Hôm nay song phương thế như cưỡi hổ, có thể nói đều là "công lao" của Lý Tịnh.
Bích Tiêu vốn lửa giận chưa tan, thấy hắn ỷ thế quân vương ép người, ngạo nghễ nói :"Thiên tử thì sao? Tỷ muội chúng ta từ hồng hoang tu luyện đến nay, sớm đã thành đạo trường sinh, siêu thoát hồng trần tục thế, không chịu hạn chế của vương quyền.Huống chi sát kiếp sắp buông xuống nhân gian, đến lúc đó càn khôn đảo lộn, ngai vàng của ngươi có yên ổn hay không...."
Lời còn chưa dứt, đã bị Vân Tiêu quát ngưng, Bích Tiêu thấy ánh mắt nghiêm khắc của tỷ tỷ, biết đã lỡ lời, đành im lặng không nói nữa. Trương Tử Tinh biết nàng ta muốn nói gì, cố ý khiêu khích, nhàn nhạt đáp lại một câu, :" Bích Tiêu nương nương vì sao muốn nói lại thôi? Hay là không dám nói ra việc Phong Thần bảng kia?"
"Bệ hạ, người..." Vân Tiêu đang muốn lên tiếng che dấu sự thất thố trong lời nói vừa rồi của Bích Tiêu, nghe vậy cực kỳ chấn động, lời vừa ra đã nuốt lại, Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu cũng lộ ra ánh mắt cực kỳ chấn động.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
266 chương
78 chương
23 chương