Phù Nguyên tiên ông tâm niệm vừa động lập tức thân hình bay về phía trước, tứ hải long vương cùng các thiên tướng lập tức theo sau. Phù Nguyên tiên ông vừa đến một khoảng cách vừa đủ liền hướng Long Cát công chúa hành lễ: "Tiểu thần tham kiến công chúa!"
Long Cát công chúa vốn đã khinh thường Phù Nguyên tiên ông cùng Lục Anh Ca từ lúc còn trên Thiên giới, sau lại được Tử Tinh nói về việc cùng Phù Nguyên tiên ông chiến đấu ở Khốn tiên tháp lại càng sinh lòng chán ghét, cũng không thèm quay lại nhìn. Phù Nguyên tiên ông đối với việc Long Cát làm mình mất mặt giữa ba quân trong lòng không khỏi thầm hận. Nhưng hắn cũng là con người biết quan sát trước sau, những năm gần đây cũng mơ hồ hiểu được một ít sự việc giữa Hạo Thiên thượng đế với Long Cát công chúa nên cũng tính toán nên nói trước rồi động thủ sau, đem sự việc nói ra một cách thỏa đáng, có như vậy cho dù có làm bị thương Long Cát cũng là "thuận lý thành chương", trở về lại còn có chỗ dựa là Dao Trì Kim Mẫu làm chỗ dựa, không sợ bị trách phạt. Chỉ có điều nếu Long Cát công chúa đã ở đây thì lúc này sao lại không thấy Tiêu Dao Tử? Hay là hắn đang ẩn thân ở một bên tìm cơ hội đánh lén? Nghĩ đến đó Phù Nguyên tiên ông liền cảnh giác nhìn xung quanh, để đề phòng vạn nhất, hắn còn đem toàn bộ hộ thân pháp bảo ẩn trên tay hòng tung ra kịp thời. Tứ hải long vương ở phía sau nghe nữ tử vừa phát ra âm thanh trong trẻo lạnh lùng kia đúng là Long Cát công chúa ở Thiên giới đều chấn động, bốn người không dám chậm trễ lập tức đứng từ xa thi lễ.
Phù Nguyên tiên ông tuy trong lòng tức giận nhưng bề ngoài vẫn cười nói: "Bẩm công chúa, nơi đây chính là địa bàn của bọn dư nghiệt Ma Thần tộc, Công chúa thân là kim chi ngọc diệp sao có thể cùng bọn chúng chung một phe? Xin công chúa mau trở lại quân ta để tránh sau này có xung đột cũng không ảnh hưởng đến ngọc giá."
Long Cát công chúa lạnh lùng nhìn hắn: "Ta sớm đã không còn là công chúa gì nữa, ngươi còn làm bộ làm tịch làm gì?"
Quỳnh Tiêu đứng giữa quay lại nói với Long Cát: "Muội muội cần gì phải tốn nước bọt với bọn người chuyên dối trá này?"
Long Cát Công chúa gật đầu, hướng Phù Nguyên Tiên ông nói: "Ngươi muốn chiến, ta liền chiến, không cần nhiều lời."
Phù Nguyên tiên ông vừa nghe xong, lập tức mượn nước đẩy thuyền nói: "Công chúa lần trước đã phản bội Thiên giới, bây giờ lại câu kết cùng dư nghiệt Ma Thần tộc, tính tình ngoan cố, trách sao bệ hạ với nương nương lại không đau lòng. Tiểu thần hôm nay lĩnh mệnh thảo phạt dư đảng Ma Thần tộc, nếu Công chúa cứ khăng khăng không chịu tránh ra đừng trách tiểu thần đắc tội."
"Nói nhảm nhiều như thế làm gì, muốn gì cứ nói thẳng ra đi!" Đứng bên phải Quỳnh Tiêu chính là Ma Thần tộc Bích trưởng lão tức giận nói: "Ma thần tộc thì sao? Từ sau khi Hiên Viên cùng Xi Vưu đại chiến, tộc của ta đều an phận an cư khắp nơi, ngàn năm qua cũng không gây nên ác tích gì, hôm nay ngươi lại tiến đến không nói gì mà đã lập tức thi triển độc thủ. Nếu tộc ta không sớm phòng bị thì chỉ sợ đã bị tiêu diệt."
"Ma tộc dã tâm to lớn, ngầm có ý đồ xâm chiếm nhân giới, sớm muộn cũng sẽ gây hại cho nhân gian, lần này ta ra tay trừ ma cũng xem như là vì dân trừ hại!" Phù Nguyên tiên ông dáng vẻ hiên ngang bộ dáng lẫm liệt nói, sau lưng lại ngầm truyền thủ hạ chuẩn bị.
"Nếu nói về gây hại nhân gian, tộc ta còn xa mới bằng được yêu tộc, tại sao ngươi không tiêu diệt yêu tộc luôn đi?" Quỳnh Tiêu cười lạnh, lại nghĩ đến một câu của Trương Tử Tinh, lúc này liền dùng: "Đã muốn bắt tội, cần gì chứng cứ? Chẳng qua chỉ là lấy mạnh diệt yếu, thật là vô sỉ!"
Long Cát công chúa lại bồi thêm một câu: "Năm đó ma thần Hình Thiên đánh thẳng lên Thiên giới, ngươi gọi tứ điện xông lên liều mạng chiến đấu, còn ngươi thì lại sợ hãi trốn tránh trong Phương Bát thiên, sao lúc đó không lẫm liệt "vì dân trừ hại" đi?
Phù Nguyên tiên ông nghe Long Cát công chúa đem việc sỉ nhục ngày đó nói ra, giận quá hóa cười, lại ra hiệu lệnh cho đám thiên binh thiên tướng mai phục trên những đám mây quanh dó lập tức xuất tiễn hướng tam nữ xạ tới. Tứ hải long vương vốn thấy Phù Nguyên đang hành lễ đón tiếp Long Cát lại đột nhiên ám hạ sát thủ không hỏi lắp bắp kinh hãi. Mà Long Cát công chúa ba người đối diện với thiên binh vạn mã cũng không hề tỏ vẻ lo lắng hay kích động. Nếu là nhân giới chiến tranh chắc chắn các nàng không thể chống đỡ nổi đợt công kích này nhưng mà đây cũng không phải là cuộc chiến của thường nhân. Chỉ thấy "Hồng Chí" nơi mi tâm Quỳnh Tiêu lóe lên, ngàn vạn mũi tên đang tiến đến đều dừng lại cách tam nữ ba trượng, không thể tiến thêm nửa bước. Tên phía trước thì dừng lại, tên phía sau vẫn như cũ cuồn cuồn tiến lên càng ngày càng nhiều nhất thời tạo nên một "kỳ quan".
Quỳnh Tiêu vừa sử dụng chính là dị năng phòng ngự của vô thượng ma thể, hơn nữa loại dị năng này cường đại không chỉ ở chỗ phòng thủ chặt chẽ mà còn có thể phản kích lại lực tấn công. Chỉ thấy Quỳnh Tiêu tâm niệm khẽ động, vạn tiễn nhất thời quay ngược trở về, mạnh trở lại còn hơn cả lúc bắn đến. Rất nhiều thiên binh bị bất ngờ không kịp đề phòng bị trúng tiễn rơi xuống. Phù Nguyên tiên ông cùng đám người còn lại vội thi triển tiên lực phòng ngự đề phòng tên bay đạn lạc. Chứng kiến một màn như vậy, Phù Nguyên tiên ông liền ra lệnh cho Linh Uy Thiên tướng, Linh Cảm Thiên tướng, Linh Quang Thiên tướng cùng liên thủ hướng Quỳnh Tiêu tam nữ xuất chiến.
Vừa tiến đến gần, tam tiên nhất tề thi triển binh khí, từng đạo ánh sáng mãnh liệt hướng đến tầng phòng ngự vô hình của Quỳnh Tiêu. Ba kiện binh khí vừa tiến đến, không khí xung quanh như vặn vẹo, nhất thời gợn lên vài cơn sóng, quang diễm ở tầng bảo hộ ảm đạm dần rồi đột nhiên bộc phát hướng ba người cuốn đi. Ba người cùng có cảm giác mình tấn công vào tầng phòng ngự này càng mạnh thì lực phản phệ lại cơ thể càng lớn cơ hồ không thể chịu nổi cùng bị bắn ngược về sau, sắc mặt khó coi vô cùng, hiển nhiên là vừa chịu một vố không nhỏ.
Tứ hải long vương tuy nhìn ra Quỳnh Tiêu thập phần lợi hại nhưng vì hiệu lệnh của Phù Nguyên tiên ông, lúc này bất đắc dĩ cùng thi triển long châu đánh đến Quỳnh Tiêu. Long Cát công chúa không muốn Quỳnh Tiêu một mình ngạnh kháng công kích của địch nhân, xuất ra pháp bảo Kiền Khôn võng phòng hộ phía ngoài cho Quỳnh Tiêu. Tứ hải long vương tu vi vốn chỉ là chân tiên thượng giai, cho dù được thêm long châu phụ trợ cũng chỉ là kim tiên sơ giai sao có thể đấu lại Long Cát công chúa vốn là Kim Tiên thượng giai đỉnh. Lại còn thêm pháp bào Kiền Khôn Võng vừa vặn khắc chế thủy nguyên lực của long châu lập tức "phong thu hỏa tiêu" ( gió, lửa từ long châu đều bị dập tắt). Nếu không phải đám người Ngao Quảng thấy tình thế không ổn liền lập tức lùi bước thì ngay cả long châu kia cũng đã bị thu lấy.
Đại quân thủy tộc ở xung quanh nhờ có tứ hải long vương cùng đến, lại gặp "địa lợi" nên sĩ khí dâng cao, số lượng thủy tộc vừa đông lại còn cùng nhau ùa lên, thoạt nhìn uy thế kinh nhân. Long Cát công chúa thu vụ lộ Kiền Khôn Võng lại, trong túi lại xuất ra pháp bảo Tứ Hải Bình Tế. Pháp bảo này vốn có thể thu nạp vạn vật, được Long Cát công chúa sử dụng, trong nháy mắt nước ở Đông hải đã bị hút đi hơn tám phần. Tuy rằng Long Cát công chúa chỉ thi phép rút nước biển, đa số thủy tộc đều không việc gì nhưng lại mất đi nước biển cùng thủy nguyên lực phụ trợ, đại quân từ không trung nhất tề lọt thỏm xuống nước, vẻ bề ngoài trông chật vật không chịu nổi.
Phù Nguyên tiên ông thấy tu vi Long Cát công chúa tiến bộ không nhỏ đã vượt lên trên hắn trong lòng cũng thầm giật mình. Mà phiền toái lớn nhất chính nữ tử tóc vàng kia, cũng may Phù Nguyên tiên ông kinh nghiệm đối địch phong phú, biết pháp thuật phòng ngự của Quỳnh Tiêu không thể vĩnh viễn kéo dài liền ra lệnh cho thiên binh cùng xông lên, ý định tiêu hao sức lực của nàng. Long Cát công chúa lo lắng Quỳnh Tiêu song thủ nan địch tứ quyền, lại từ trung tâm tầng phòng hộ xuất ra Dao Trì Bạch Quang Kiếm. Bạch Quang kiếm vừa ra ngoài liền hóa thành trăm đạo bạch quang, đi đến đâu địch nhân tan tác đến đó. Bích trưởng lão cũng không chịu kém, quát lên một tiếng hai tay lập thành hình chữ thập, tập trung tiên lực, hai bên liền xuất ra một cỗ hồng vụ, hồng vụ lại dần dần ngưng tụ lại thành một tiểu đao đỏ sậm. Bích trưởng lão đem tiểu đao xuất ra, tiểu đao đón gió liền biến thành một đại đao hơn mười thước, quét đến đâu người rớt đến đó. Mà chung quanh đại đao lại được phủ một lớp hồng khí, người trúng đao vết thương không ngừng bị ăn mòn, cho dù phục đan dược cũng vô pháp khỏi hẳn. Quỳnh Tiêu vốn cũng muốn ra tay công kích, lại thấy Long Cát cùng Bích trưởng lão xuất thủ hung hãn liền tập trung toàn tâm thi triển tầng phòng hộ bảo vệ nhị nữ.
Tuy thiên binh thiên tướng thương vong không ít, nhưng Phù Nguyên tiên ông vẫn thủy chung thờ ơ, ngược lại còn nhẹ nhàng lùi về phía sau. Hôm nay hắn dẫn quân đến chủ yếu là vì muốn thám thính hư thật Ma Thần tộc cùng Tiêu Dao Tử. Long Cát công chúa cùng Tiêu Dao Tử vốn có quan hệ "phi phàm", Tiêu Dao Tử từng vì nàng đánh lên đến trời, náo loạn cả Thiên giới, nhưng bây giờ kể từ lúc Long Cát tam nữ bị vây công cũng không thấy Tiêu Dao Tử xuất chiến, chỉ sợ hiện nay hắn không nhất định ở trên đảo. Nếu là như thế vừa hay có thể bắt được Long Cát công chúa ba người, cho dù không công phá được hòn đảo kì dị kia cũng là lập công to rồi.
Mắt thấy vòng vây ngày càng thu hẹp có vẻ như Quỳnh Tiêu đã khó có thể tiếp tục duy trì, Phù Nguyên tiên ông không khỏi đắc ý. Hắn vốn muốn ở sau lưng mọi người nhưng lại đoạt công đầu nên lựa chọn vừa đúng thời cơ ( ý nói là chỉ cần ăn phát kết liễu để nhặt đồ ) hai tay liền mở ra, hàng trăm vạn hồng ti hướng Quỳnh Tiêu bay đến, khắp nơi đều vang lên tiếng "tê tê". Hồng ti này vốn cũng không phải là pháp bảo bình thường mà là được vị giai lực ngưng tụ thành hồng tuyến, uy lực vô song. Ngày trước Trương Tử Tinh tại khốn tiên tháp vốn là nhờ thần thông phân nhỏ của Văn đạo nhân mới có thể thoát thân, bây giờ không biết loại hồng ti đặc dị này có thể xuyên thủng tầng phòng hộ của Quỳnh Tiêu hay không.
Đáp án là, không thể biết.
Vì ngay lúc này một đạo huyết quang bỗng từ dưới nước vốn đã hạ thấp phá không tiến ra, tốc độ kinh nhân, từ sau lưng Phù Nguyên tiên ông đánh tới. Huyết quang này cực kì đáng sợ, đợi cho Phù Nguyên tiên ông kịp phản ứng thì đã đến sát người hắn. Phù Nguyên tiên ông đối với huyết quang này cũng không xa lạ gì, vừa thấy đã hồn phách lên mây, muốn ngăn cản cũng vô pháp, chỉ kịp sử dụng thần thông chuyển đám hồng ti qua đạo huyết quang. Tuy hắn biết đám tơ hồng này khó có thể ngăn cản huyết quang nhưng chí ít cũng có thể làm chậm bước đối phương, tranh thủ thời gian bỏ trốn. Nhưng tốc độ huyết quang không giảm chút nào, diễn tả thì chậm, nhưng chưa kịp chớp mắt đã muốn xét qua người Phù Nguyên tiên ông. Vì tốc độ quá nhanh, đám hồng ti vừa xuất hiện đã bị huyết quang vượt qua. Chỉ thấy huyết quang kia bỗng xoay tròn, huyết khí đại thịnh, đám hồng ti kia như gặp phải yêu thú khắc tinh, bị thôn phệ toàn bộ.
Cùng lúc đó, đám quân đang vây quanh tam nữ chỉ thấy thân thể đột nhiên căng thẳng như bị lực lượng nào đó chi phối, chỉ có thể đứng yên trên không trung, trong lòng khủng hoảng. May mắn là loại cảm giác này chỉ duy trì trong một thời gian ngắn, nhưng vừa lúc đó một đạo tử sắc quang mang chợt lóe lên, các thiên binh thiên tướng vừa mới khôi phục năng lực hành động lại một lần nữa trúng chiêu, như cánh hoa đón gió thi nhau rơi xuống biển. Tử quang này với tốc độ kinh người chỉ mới vờn quanh hai vòng thì đám thiên binh thiên tướng đang bao vây tam nữ đều rơi rụng sạch sẽ. Linh Uy Thiên tướng, Linh Cảm Thiên tướng, Linh Quang Thiên tướng không biết đây là pháp bảo gì, lập tức cầm binh khí xông tới. Trong phút chốc, ba kiện binh khí vừa đụng vào tử quang đã nghe một tiếng vang to, nhất thời tan nát hết. Mà tử quang kia sau khi phá hủy ba kiện binh khí vẫn không có dấu hiệu suy yếu, hướng ba gã thiên tướng bay đến. Sau khi bay lướt qua ba gã, tử sắc quang mang lại quay về bên người bọn Quỳnh Tiêu, còn ba tên kia thân thể chấn động, sau đó vặn vẹo rồi bạo liệt vỡ tan. Ba gã thiên tướng này vừa tấn cấp kim tiên không lâu, ở Thiên giới có thể miễn cưỡng xem như là hảo thủ mà dưới công kích của tử quang này cũng không thể chịu nổi một đòn.
Tử Quang dừng lại bên cạnh Quỳnh Tiêu, hiện ra một tuyệt sắc nữ tử. Chúng tướng đều kinh hãi, không ngờ "pháp bảo" tử sắc mà mọi người nhầm tưởng lại là một nữ tử, mà tốc độ cùng lực lượng của nữ tử này lại thật kinh người. Ngay cả tam đại thiên tướng cũng không có năng lực hoàn thủ, một kích tất sát.
Đây chính là năng lực ma thể của Bích tiêu: Cấp điện, kinh lôi! ( nhanh như thiểm điện, mạnh như sấm sét )
Mặt khác một đạo lam quang cũng hội hợp cùng tử quang bay đến trước Quỳnh Tiêu. Quỳnh Tiêu thấy thế thì tâm trạng đại hỉ: "Đại Tỷ! Tam muội!"
Long Cát công chúa nhìn thấy Vân Tiêu cùng Bích Tiêu, thần sắc cũng lộ vẻ vui mừng chào hỏi. Bích trưởng lão thấy hai nàng cũng lập tức hành lễ chủ mẫu không còn quan tâm đến đám thiên binh thiên tướng xung quanh.
Phía bên kia, đám thiên binh thiên tướng vội vã bảo vệ Phù Nguyên tiên ông vừa thoát cơn nguy khốn lùi lại. Đạo huyết quang vừa dừng lại hiện lên một thân ảnh, đúng là mục tiêu lớn nhất lần này của Phù Nguyên tiên ông: Tiêu Dao Tử. Phù Nguyên tiên ông hoảng sợ nhìn Tiêu Dao Tử, lộ rõ vẻ khẩn trương: Năm đó chính là người này ở trước Khốn tiên tháp dùng kỳ thuật phá vỡ hồng tuyến võng sau đó lại hủy một tay mình rồi bộc phát ra lực lượng đáng sợ hủy diệt Khốn tiên tháp cùng Thương Lôi tiên sơn, sức mạnh cùng Thiên Đế Thiên Hậu không kém chút nào. Lúc đó nghe nói là đã thi triển bí thuật, lại còn trúng trớ chú cùng kịch độc của Kim Mẫu, chắc chắn phải chết. Sau đó không lâu lại nghe thấy hắn xuất hiện, thật khó tin ngay cả độc lực của Kim Mẫu cũng không làm gì được hắn. Hiện giờ khi đối mặt với tên địch nhân đáng sợ này, Phù Nguyên tiên ông lại phát hiện: Lúc trước hắn còn có thể đánh ngang tay với Tiêu Dao Tử, bây giờ đến một cơ hội thoát thân cũng dường như là không có. Ngay cả "Hồng ti" - pháp bảo lợi hại nhất của hắn cũng nháy mắt bị phá hủy. Mà Phù Nguyên tiên ông kinh hãi nhất chính là lúc hắn cùng với Tiêu Dao Tử đối đầu, hộ thân pháp bảo của hắn chỉ kịp "rắc" một tiếng rồi vỡ vụn ra. Nguyên lai Tiêu Dao Tử khi vừa xẹt qua đã điện quang phá thạch phát động một kích trí mạng, nếu không phải hắn đã cẩn thận sớm xuất ra pháp bảo phòng thân chỉ sợ lúc này đã lên bảng ngồi uống trà vuốt râu rồi. Phù Nguyên tiên ông thầm nghĩ lấy lực lượng của mình là Kim Tiên thượng giai mà suýt chút nữa bị Tiêu Dao Tử một kích doạt mạng, ngay cả hộ thân pháp bảo cũng vỡ vụn, loại thực lực này đã vượt quá phạm trù kim tiên, có lẽ đã tiến tới huyền tiên. Nhưng tại sao tu vi hắn có thể đề cao nhanh chóng đến thế? Nếu cứ đà này, chỉ sợ ít lâu sau cả Thiên Đế cùng Thiên Hậu liên thủ cũng khó thắng hắn.
Trương Tử Tinh liếc mắt nhìn Phù Nguyên tiên ông một cái nhưng lại không ra tay công kích, xoay người rời đi. Phù Nguyên tiên ông đang cảm thấy kì quái thì đột nhiên trong thân thể xuất hiện bốn đạo hào quang kì dị. Ngay sau đó tiên thức lẫn tiên thể của hắn như bị một lực lượng vô hình đánh cho vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Những mảnh nhỏ này nháy mắt liền hóa thành làn khói nhẹ, làn khói này cùng với hi vọng được lên bảng sau khi chết của hắn biến mất vô ảnh vô tung. Bọn thiên binh thiên tướng xung quanh nhất thời há mồm trợn mắt: người được Dao Trì Kim Mẫu tín nhiệm tuyệt đối, một kim tiên nổi danh thiên giới cứ như vậy biến mất khỏi thế gian! Phù Nguyên tiên ông trước khi tan biến còn trợn mặt khó tin nhìn về phía Trương Tử Tinh: Phỉ Ngọc Trạc rõ ràng đã ngăn chặn được một kích trí mạng, tại sao mình vẫn không thể thoát được? Chẳng lẽ dối phương không chỉ sớm đã đánh nát vòng ngọc mà mình sớm đã …
Bắt giặc trước tiên phải bắt tướng, nếu muốn đánh tan đại quân địch cách tốt nhất là chém đầu đại tướng địch, Trương Tử Tinh vốn muốn một kích lấy mạng Phù Nguyên tiên ông nên vừa rồi đã sử dụng công kích pháp môn lợi hại nhất của mình: "Tứ linh hợp nhất." Lấy lực lượng trước mắt của hắn mà nói, khi đã thi triển ra pháp môn này thì cho dù là huyền tiên bình thường cũng bị tiêu diệt, nói chi đến Phù Nguyên tiên ông mới chỉ ở cảnh giới Kim Tiên thượng giai. Quân mất tướng như rắn mất đầu, Phù Nguyên tiên ông cùng tam đại thiên tướng tử trận khiến cho đại quân thiên giới khủng hoảng, lúc này quân lính tan rã mạnh ai nấy chạy tan tác rời đi. Ngao Quảng vừa thấy Tiêu Dao Tử xuất hiện lập tức thu binh, còn tam hải long vương còn lại cũng không dại gì trêu chọc kẻ có thể dễ dàng tiêu diệt lại cường giả như Phù Nguyên tiên ông, tất cả đều mang theo thủy binh lui về Thủy Tinh cung. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lúc này tộc nhân Ma thần tộc trên đảo thấy đại quân thiên giới chật vật rút lui đều tiến ra ngoài, tiếng hoan hô như sấm dậy. Tam Tiêu, Long Cát công chúa cùng Bích trưởng lão đều lộ vẻ vui mừng đến bên Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh bỗng biến sắc, toàn thân vận khởi tiên lực cảnh giác xoay người nhìn về phía không trung, một lát sau mới chậm rãi trầm tĩnh lại. Vân Tiêu thấy sắc mặt hắn khác thường vội vàng dò hỏi. Trương Tử Tinh chau mày nói: "Vừa rồi ta cảm giác có một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm xuất hiện, không biết vì sao vô thanh vô tức biến mất."
Vân Tiêu lúc này liền vận Ma thể địa động triệt nhãn, theo hướng Trương Tử Tinh nói ngưng thần nhìn kĩ nhưng cũng không phát hiện gì.
"Hoặc là ta cảm giác sai, hoặc là người nọ đã rời đi…" Trương Tử Tinh dùng tiên thức cẩn thận tìm kiếm xung quanh một phen, nhíu mày nói: "Hôm nay tuy rằng đã đánh bại được thiên binh, nhưng nơi đây vẫn như cũ gặp nguy cơ trùng trùng không thể lơ là không cảnh giác. Giống như lúc nãy các nàng lấy thân dụ địch thật quá nguy hiểm, không được lặp lại nữa.
Quỳnh Tiêu cúi đầu nói: "Phu quân, là ta không tốt, không nên kéo Long Cát muội muội cùng Bích trưởng lão gặp nguy hiểm."
Long Cát công chúa nói: "Phu quân, Quỳnh Tiêu tỷ tỷ cùng Vân Tiêu tỷ tỷ dùng thần thông liên lạc, biết được mọi người đã đến nơi mới nhất thời định ra kế này, chứ với pháp thuật phòng ngự thần diệu của Quỳnh Tiêu tỷ tỷ bọn thiếp hẳn là không có việc gì."
"Phu quân chỉ là lo lắng cho sự an toàn của mọi người, sợ sư muội chúng ta bị tổn thương, sau này chúng ta sẽ cẩn thận gấp đôi không để phu quân lo lắng nữa." Vân Tiêu liếc nhìn Trương Tử Tinh một cái, cười nói: "Bất quá kế này của nhị muội cũng thật hiệu quả, nếu không như thế phu quân muốn ở giữa quân địch mà kết liễu Phù Nguyên tiên ông nhanh chóng làm sụp đổ liên quân địch cũng thập phần khó khăn. Phu quân, ta nói có sai không?"
Trương Tử Tinh bất đắc dĩ lắc đầu: "Những điều ta muốn nói nàng đều nói cả rồi, ta còn nói được gì nữa?"
Bích Tiêu thoải mái dựa vào Trương Tử Tinh, cầm tay hắn nói: "Có ai lại hiểu phu quân hơn bọn ta. Mau đi thôi, Khương Văn Sắc cùng Phi Yến còn đang lo lắng bên trong…"
Long Cát công chúa lại theo lời Trương Tử Tinh đem nước Đông hải trả lại như cũ, sau đó mọi người hướng tiên phủ trở về. Lần này chiến đấu xem như sấm to bổng hóa mưa nhỏ (việc lớn hóa nhỏ), trên đảo vừa khởi động cũng chỉ có loại phòng bị bồ đề linh thụ bên ngoài phát huy tác dụng. Mà tại mặt trận của Quỳnh Tiêu, Trương Tử Tinh lại dùng thế sét đánh không kịp bưng tai làm toàn bộ liên quân tan tác.
Nhưng mà Trương Tử Tinh lại có một cảm giác nguy hiểm không thể nói được, nhưng không hiểu sao mối nguy đó vì cớ gì tạm thời vô thanh vô tức biến mất.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
125 chương
7 chương
501 chương
85 chương
26 chương