Trương Tử Tinh nắm chặt Định Thương kiếm, nhìn chằm chằm Quảng Thành Tử một lúc lâu, cũng thu lại sát ý, đưa hắn ra ngoài trận. Các tiên Xiển giáo đang nóng ruột chờ, chợt thấy Tiêu Dao Tử bắt giữ Quảng Thành Tử ra, đều cực kỳ sợ hãi.
Trương Tử Tinh quát Cù Lưu Tôn dẹp đường: "Cù Lưu Tôn! Ngươi thả Tần đạo hữu ra, ta liền trả lại các ngươi một Quảng Thành Tử còn sống!"
Chúng tiên vừa nghe, mới biết nguyên nhân chính hắn bắt giữ Quảng Thành Tử không giết. Cù Lưu Tôn đã may mắn mới vừa rồi không lập tức giết chết Tần Hoàn, vội vàng mang Tần Thiên Quân thả ra. Trương Tử Tinh cũng tuân thủ lời hứa, thu Phược Long Tác. Quảng Thành Tử chật vật đứng dậy, chắp tay hướng Trương Tử Tinh một cái, quay trở về. Ánh mắt Huyền Cơ Chân Nhân rơi vào trên Phược Long Tác kia, trong mắt thoáng hiện ra một tia tinh quang.
Mới vừa rồi, Trương Tử Tinh thật ra đã động sát ý đối với Quảng Thành Tử rồi. Tuy nói Tần Hoàn trong tay địch nhân, nhưng Quảng Thành Tử là thành viên cao cấp của Xiển Giáo, giá trị chiến lược Tần Hoàn không thể sánh bằng. Có điều, Trương Tử Tinh cuối cùng vẫn buông tha bởi vì, Tần Hoàn là bằng hữu của hắn. Nếu xét về điểm này mà nói, kể cả là mười người Quảng Thành Tử cũng không hơn một người Tần Thiên Quân. Nguyên bản hắn vì không thể ngăn cản Thập Tuyệt Trận này mà áy náy, lúc này càng không thể lại hy sinh Tần Thiên Quân nữa.
Nhiên Đăng Đạo Nhân nói với Trương Tử Tinh:
- Đạo hữu, thử Thập Tuyệt Trận một lần, mặc dù Kim Ngao đảo và giáo ta có tổn thương nhưng nhân quả đã xong. Song phương lập tức rời đi, không được lại ở đây đấu tiếp.
Trương Tử Tinh gật đầu:
- Chính là như vậy, chỉ bất quá, ta thân là quốc sư, tất nhiên là không thể thoát khỏi tục thế, nói vậy tương lai còn có lúc gặp lại các vị đạo hữu.
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ "Gặp lại". Nhiên Đăng đạo nhân tất nhiên là minh bạch ẩn ý, bất động thanh sắc mỉm cười. Đang muốn mở miệng, bên này Dương Tiễn vội vàng tới rồi, nói nhỏ với Nhiên Đăng vài câu. Nhiên Đăng đạo nhân nhíu nhíu mày, nói với Trương Tử Tinh rằng:
- Đạo hữu hảo tâm kế! Lại thừa lúc ta đợi đấu trận, sai Đặng Cửu Công binh chia ba đường, tập kích bất ngờ Ngạc Thuận, nhất cử đánh tan chủ lực nam quân. Ngạc Thuận trọng thương, sinh tử không rõ …
Khi Dương Tiễn nói nhỏ với Nhiên Đăng. Trương Tử Tinh đã đoán được kết quả này, chắp tay nói:
- Chư vị đạo hữu là phương ngoại (cõi tiên) chi sĩ, có gì liên can đến chuyện của thế tục? Hôm nay đến đây cáo biệt, ngày sau lại lĩnh giáo kỳ thuật của các vị đạo hữu, tất có một phen náo nhiệt
Xiển Giáo chư tiên đều nghe ra trong giọng nói của hắn có hàm súc ý tứ khiêu khích, từng người đều lộ ra sắc mặt phẫn nộ, nhưng đã nói trước, cũng không tiện tái đấu, chỉ có Nhiên Đăng đạo nhân thần sắc như thường, thong dong hoàn lễ rồi mang theo quần tiên cáo từ.
Trương Tử Tinh cũng không để ý đến biểu tình sát nhân của Dương Tiễn, cùng bốn vị thiên quân còn lại về tới Tam Sơn quan. Không lâu sau, Đặng Cửu Công chiến thắng quay về, không ngớt lời tán dương Cao Minh, Cao Giác hai huynh đệ một phen, lần này tập kích bất ngờ, ít nhiều do dị năng của hai người cho nên mới nắm được quân tình của địch, đánh một trận hiệu quả.
Một trận chiến này, nguyên khí Ngạc Thuận bị thương nặng, trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng tập kết phát động công kích lần thứ hai. Hơn nữa theo mật thám báo cáo, Dương Tiễn, Lôi Chấn Tử đều cùng sư phụ rời đi. Cho dù Ngạc Thuận có thể phát động công kích lần thứ hai, với chiến lực của Đặng Cửu Công cùng sự kiên cố của Tam Sơn Quan, uy hiếp cũng cực kỳ yếu ớt.
Đối với bốn vị thiên quân còn lại Tần, Đổng, Diêu, Bạch, Trương Tử Tinh thủy chung hổ thẹn trong tâm. Cửu thiên quân cùng hắn thật tình luận giao, lúc trước là vì có tình nghĩa giúp hắn mà đến, lại chết mất năm vị, thực khiến người ta phải thương cảm. Tứ thiên quân tuy rằng đau lòng vì năm người bạn thân đã chết, nhưng lại không có nửa điểm oán hận đối với Trương Tử Tinh, trái lại lời tốt an ủi, cũng tạ ơn hắn đã lấy người đổi người cứu giúp Tần Hoàn. Di vật Cửu long thần hỏa tráo của Thái Ất chân nhân được Diêu Thiên Quân lấy ra giao cho Trương Tử Tinh.
Bốn người không ở lại Tam Sơn quan, trực tiếp cáo từ trở về Kim Ngao đảo. Trương Tử Tinh nhiều lần dặn dò bốn người, lần này xem như là sống sót sau tai nạn, sau này ở lại Kim Ngao đảo tiềm tu, trước khi vượt qua sát kiếp quyết không được ra khỏi đảo, để tránh khỏi dẫm vào vết xe đổ của sáu vị cố đạo hữu. Tần Thiên Quân biết là ý tốt của hắn, gật đầu đáp ứng.
Sau khi Tứ thiên quân rời đi, Trương Tử Tinh dự định mang theo Viên Hồng và Băng Tuyết lập tức trở lại Triều Ca. Lúc này nguy cơ Tam Sơn quan đã giải, Đặng Thiền Ngọc cũng quay về Tây Côn Lôn phục mệnh với Dao chân nhân. Nhưng vào lúc này, Trương Tử Tinh nhận được một tin tức ngoài ý muốn: Hồng Cẩm của Tây tuyến nghe theo mưu kế của Ngô Long, phái Ngô Long và Kim Đại Thăng thi triển yêu thuật lẻn vào Tây Kỳ, ý đồ ám sát Cơ Phát và thừa tướng Lữ Vọng. Kết quả bại lộ bị bắt, cả hai bị chém. Mà cùng giao tranh với Hồng Cẩm là Hoàng Phi Hổ trong quân cũng bỗng nhiên có nhiều dị nhân tương trợ, Hồng Cẩm không địch lại, đại quân thương vong thảm trọng, cuối cùng hắn cũng có vài phần bản lãnh, bại mà không loạn, chỉnh quân lui về Tỵ Thủy quan.
Ám sát Cơ Phát? Chuyện này Thiên Ảnh đã sớm thử qua, luôn luôn bởi vì đủ loại nguyên nhân mà thất bại. Trương Tử Tinh hoài nghi Cơ Phát bên người tất có cổ quái, hoặc là có hộ thân pháp bảo gì đó, hoặc là có người tài ba bảo hộ, "Người tài ba" kia không ngoài cái gọi là cao nhân Xiển Giáo mà thôi .
Về phần ám sát Khương Tử Nha, chỉ sợ càng không có khả năng. Trương Tử Tinh hoài nghi, cho dù có thể đem Khương tiểu cường chém làm trăm mảnh, tắm trong a xít, chỉ cần có đại lão bản của Xiển Giáo - Nguyên Thủy Thiên Tôn làm cái tiểu thủ thuật gì đó, hôm sau Khương tiểu cường lại có thể vui vẻ xuất hiện trước mắt như cũ.
Chỉ là, lúc này Trương Tử Tinh cảm thấy có chút nghi hoặc đối với "Dị nhân": ngoại trừ Vân Trung Tử, tinh anh Xiển Giáo lúc này đều xuất hiện trên Thập tuyệt trận, bao gồm cả Nhiên Đăng đạo nhân, mười một kim tiên và mấy người đệ Tam đại đệ tử. Như vậy, "Đông đảo dị nhân" của Tây Kỳ là thần thánh phương nào? Ngô Long và Kim Đại Thăng tuy là chân tiên tu vi, nhưng yêu thuật tinh kỳ, đặc biệt là lực lượng của Kim Đại Thăng thì ngay cả Dương Tiễn cũng không nhất định có thể hàng phục, nghĩ không ra hai người khi hành thích Cơ Phát lại có thể bị bắt giữ mà ngay cả chạy trốn cũng không kịp. Bởi vậy có thể thấy được thực lực đối phương, lẽ nào Xiển Giáo còn có đông đảo cường giả không biết?
Nghi hoặc lại nghi hoặc, lúc này nguy cơ của Tam Sơn quan đã giải, việc cấp bách là cấp tốc trở về Triều Ca, lấy thân phận Thiên tử chính thức xuất quan, đáp lại sáu điều đại tội trạng của Cơ Phát, tiếp đó ứng đối một loạt biến cố hiện nay đã phát sinh. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Việc này không nên chậm trễ, Trương Tử Tinh và Đặng Thiền Ngọc lưu luyến chia tay, mang theo Viên Hồng và Băng Tuyết trở về Triều Ca.
Nhưng mà mới bay một đoạn lộ trình, Trương Tử Tinh bỗng nhiên ra hiệu bảo Băng Tuyết và Viên Hồng dừng lại, quay đầu nhìn lại. Trong lòng hắn vẫn có một loại cảm giác khó chịu, tựa hồ có người bí mật dò xét. Đáp án lập tức có ngay, một thanh âm ở phía sau vang lên:
- Không hổ là Quốc sư đại nhân đã liên tiếp đánh bại các kim tiên nổi danh của Xiển giáo, quả nhiên thực lực bất phàm, vậy mà có thể phát hiện ba người bần đạo bám theo.
Trương Tử Tinh nghe ra thanh âm quen thuộc này, trong lòng kịch chấn, đầu óc không khỏi xoay như chong chóng: ba người này bám theo mình, rốt cuộc có ý đồ gì?
Xuất hiện phía sau Trương Tử Tinh chính là Huyền Cơ chân nhân, Độ Ách chân nhân cùng Thái Vi chân nhân.
Ba người chậm rãi bay tới, Trương Tử Tinh âm thầm cảnh giác, nói:
- Ba vị đạo hữu, theo bần đạo, không biết có gì chỉ giáo?
Độ Ách chân nhân mở miệng nói:
- Tiêu Dao đạo hữu, ta cũng có gặp ngươi một lần tại Đại Dư Tiên Sơn, thật là hợp ý nhau. Hôm nay bần đạo cũng không có quanh co lòng vòng, muốn nói một chuyện. Ngày đó tiên sơn tầm bảo, Hỗn Độn chung kia có phải là đạo hữu đoạt được hay không?
Trương Tử Tinh tâm niệm khẽ động, quan sát ba người một hồi, hỏi ngược lại:
- Độ Ách đạo hữu, việc này ngươi nghe nói từ chỗ nào?
Độ Ách chân nhân thần tình tựa hồ có chút kích động, đáp:
- Là bần đạo gần đây từ chỗ một vị cố nhân biết được … Nói như vậy, Hỗn Độn chung kia quả nhiên là tại trong tay đạo hữu?
Trương Tử Tinh lắc đầu, sắc mặt trầm trọng:
- Nếu là ta có Hỗn Độn chung kia, từ lúc đầu có thể đơn giản tiêu diệt Xích Tinh Tử, Cù Lưu Tôn, Đạo Hạnh thiên tôn ba người rồi, làm sao cần Kim Ngao đảo chín vị đạo hữu cứu giúp? Càng không có chuyện Thập tuyệt trận sau đó, làm ta tổn hại năm vị chí hữu …
Độ Ách chân nhân từ đầu chí cuối đều chú ý tỉ mỉ tới biểu tình của Trương Tử Tinh, nghe được lời ấy, không khỏi nhíu nhíu mày, không có hỏi lại. Huyền Cơ chân nhân bất động thần sắc bảo trì mỉm cười, chỉ có Thái Vi chân nhân cười lạnh nói:
- Đây ngược lại cũng có thể xem là một phương pháp che đậy tai mắt!
Trương Tử Tinh ánh mắt chợt lạnh, liếc mắt nhàn nhạt nhìn Thái Vi chân nhân:
- Ta không biết dùng tính mệnh bằng hữu làm ra chuyện đó. Bởi vì, bọn họ là bằng hữu của ta
Không biết làm sao, Thái Vi chân nhân bị hắn nhìn thoáng qua, trong lòng lại thấy lạnh cả người. Trương Tử Tinh không nhìn Thái Vi chân nhân nữa, Thái Vi chân nhân đã có một loại ý thức. Nguy hiểm! Nam tử tu vi nhìn như tầm thường lại có thể cho một huyền tiên như hắn một loại cảm giác nguy hiểm. Người như thế, trước khi tới thời kỳ trưởng thành đủ để tạo thành uy hiếp nên nhanh chóng diệt trừ, không thì sớm muộn có một ngày …
Có lẽ, hôm nay chính là một cơ hội tốt như thế?
- Độ Ách đạo hữu, vị cố nhân này của ngươi hẳn là Lục Áp hả?
Trương Tử Tinh cuối cùng cũng minh bạch dụng ý bám theo của ba người rồi, đối với Lục Áp cũng càng thêm căm hận ý
- Không dối gạt đạo hữu, lúc đầu Hỗn Độn chung xác thực là huynh đệ kia của ta đoạt được, lúc này hắn đã luyện hóa Hỗn Độn chung, chính là đang bế quan tìm hiểu ảo diệu của nó.
Độ Ách chân nhân ba người nghe vậy, đều lộ dị sắc. Trương Tử Tinh cố ý nói Khổng Tuyên đã luyện hóa Hỗn Độn chung chính là vì kinh sợ ba người. Dù sao ba người này đều là huyền tiên, nếu là thật sự gây khó dễ mình, chỉ sợ ngay cả thoát thân cũng là vấn đề. Lúc đầu Khổng Tuyên được chung, Chuẩn Đề đạo nhân, Lão Tử, Thông Thiên giáo chủ và Nguyên Thủy thiên tôn đều liên quan trong đó, nếu muốn lừa dối, là không có khả năng.
Độ Ách chân nhân trên mặt hiện ra biểu tình mất mát, lẩm bẩm:
- Nghĩ không ra lúc đầu là Khổng đạo hữu chiếm được bảo vật …Bần đạo cuối cùng không có phúc duyên
Thái Vi chân nhân sắc mặt có chút trắng bệch, trong mắt đan xen kinh ngạc, phẫn nộ, thất vọng các loại thần sắc. Hắn khổ luyện Tuyệt âm trận pháp, không tiếc hy sinh môn nhân, sau nghìn vạn năm khổ cực, nghĩ không ra lại có thể là giỏ trúc múc nước công dã tràng! Khổng Tuyên kia mấy trăm năm trước từng cùng tranh đấu đoạt chung, lúc đó ngang sức với mình. Nhưng Khổng Tuyên nhiều năm không gặp, tu vi không ngờ tiến giai đến huyền tiên thượng giai đỉnh, lại chiếm được Hỗn Độn chung! Nếu là sau này nhìn thấy, chỉ sợ chỉ có cuốn gói chạy trốn một đường mà thôi.
Đôi mắt của Huyền Cơ chân nhân nhưng là mờ mịt, hỏi:
- Được nghe lúc đầu Đông Hoàng tàn hồn phụ vu trên Hỗn Độn chung phát tác, ngay Thiên giới nhị vị Đế hậu đều không thể chống nổi, ngươi huynh đệ kia làm sao đắc thủ?
Trương Tử Tinh nghe Huyền Cơ chân nhân khẩu khí hơi hoài nghi, làm như việc này thập phần rõ ràng, không khỏi vô cùng kinh ngạc, vừa cẩn thận đánh giá người này một hồi, miệng nói:
- Mọi việc đều là hữu duyên, ta cũng không biết được. Nếu là ba vị không tin, tự có thể đến Đại dư tiên sơn chờ
Kỳ thực, đâu còn có cái gì Đại dư tiên sơn? Đã sớm bị Khổng Tuyên thu đi! Nói như vậy, cũng là vì mê hoặc đối phương.
Độ Ách chân nhân từ trong mất mát khôi phục lại, nói:
- Đa tạ đạo hữu cáo chi việc này, còn có một chuyện, xin đạo hữu cứ nói sự thực
Trương Tử Tinh đối với Độ Ách chân nhân có vẻ tương đối khách khí:
- Đạo hữu mời nói
- Xin hỏi đạo hữu, Côn Lôn tinh ngọc kia có trong tay đạo hữu hay không?
Độ Ách chân nhân nói xong, ánh mắt rơi thẳng trên mặt Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh lần thứ hai cảm giác được chính mình trở thành tiêu điểm ba người nhìn chằm chằm, thầm mắng Lục Áp âm hiểm, lại có thể khắp nơi nói người hắn mang bảo vật, dẫn khắp nơi đến đây cướp giật. Nhưng Trương Tử Tinh là người ra sao, lúc đầu tại Nam Hải đoạt bảo đã đem tinh ngọc trong tay giao cho Quân Đồ Lợi minh vương, chỉ vì gây xích mích quan hệ Xiển Giáo cùng Tây Phương giáo. Huống hồ, tinh ngọc kia lúc đó có vẻ đã bị hắn hấp thu tinh hoa lực rồi, điểm này cũng được Tây Vương Mẫu và Thông Thiên Giáo chủ "Quyền uy chứng thực". Như vậy, thứ trong tay hắn bị Lục Áp cho rằng bảo vật cũng chỉ còn là một cái xác không đã mất hết tinh túy mà thôi. Lúc đó hắn có thể không chút do dự bỏ qua tinh ngọc, hôm nay có thể giải quyết một hồi nguy cơ, lại có cái gì không bỏ qua được?
Trương Tử Tinh đối mặt với ánh mắt bức bách của ba người, thoải mái thừa nhận
- Không sai, tinh ngọc kia chính là ngày hôm trước cùng bạn bè dạo chơi thì đúng dịp gặp gỡ cùng Lục Áp, đã làm một hồi, thu được Chân Viêm châu và tinh ngọc kia".
Độ Ách chân nhân và Lục Áp coi như là hàng xóm nhiều năm cùng ở Tây Côn Lôn, trong lòng biết Chân Viêm châu là một trong những bảo vật lợi hại nhất của Lục Áp, không ngờ lại rơi vào tay người này, lập tức lộ vẻ khiếp sợ, đánh giá trong lòng đối với Tiêu Dao Tử lại cao hơn không ít.
Thái Vi chân nhân mặc dù không phải quen thuộc với Lục Áp, nhưng trong Đại Dư tiên sơn cũng đã thấy qua thực lực của hắn. Tuy rằng lúc đầu Lục Áp có thương tích trong người, không thể phát huy ra lực lượng cực mạnh, nhưng luận tu vi cảnh giới, không thấp hơn mình, cũng không phải Tiêu Dao Tử có thể địch, thế mà lại để đoạt mất pháp bảo Côn Lôn tinh ngọc như vậy! Huynh đệ kia của Tiêu Dao Tử đang lĩnh ngộ Hỗn Độn chung, như vậy "bạn bè" đến tột cùng là ai lại có thể đánh bại cường giả như Lục Áp vậy?
Huyền Cơ chân nhân là hạng người cực kỳ thâm trầm, nghe được Trương Tử Tinh thừa nhận, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
Thái Vi chân nhân mắt lộ hàn quang nói:
- Mọi việc tự có cơ duyên, đạo hữu lúc đầu đoạt được tinh ngọc từ trong tay Lục Áp, chính là người có duyên, chỉ trách Lục Áp phúc bạc. Hôm nay bần đạo ba người và Tiêu Dao đạo hữu ở đây tương phùng, cũng là có duyên. Tinh ngọc kia là vật phi phàm, nếu là thiếu phúc duyên, mạnh mẽ giữ lấy, chỉ sợ khó tránh khỏi sẽ có tại họa bất ngờ trên thân, không biết đạo hữu …
Trương Tử Tinh cười lạnh nói:
- Thái Vi đạo hữu nói thẳng muốn có tinh ngọc, hà tất quanh co lòng vòng như vậy, chắc đã có chủ ý sẵn rồi hả? Vừa muốn làm kỹ nữ, lại vừa muốn được lập miếu thờ.
Kỹ viện đầu tiên được Quản Trọng sáng tạo là thời Xuân Thu , Trương Tử Tinh vẫn chưa đem cái "Tiên phong" này sớm đưa đến Đại Thương. Thái Vi chân nhân tuy rằng tu vi sâu xa, hiểu biết rộng rãi, nhưng cũng không hiểu "Kỹ nữ" và "Miếu thờ" là có ý tứ gì, nhưng chủ ý trong lòng bị Tiêu Dao Tử nói toạc ra không lưu chút mặt mũi nào, cũng không khỏi ngầm nổi giận.
Độ Ách chân nhân cười nói:
- Đạo hữu đừng vội hiểu lầm, ta đợi tam hữu chỉ là muốn mượn tinh ngọc kia tham nghiên một phen, nếu có thể được, sẽ đem y nguyên trả lại đạo hữu
Mượn? Chỉ sợ là Lưu Bị mượn Kinh Châu thôi! Độ Ách lại còn khen ngược lại việc lập miếu thờ này, không hổ là đại hồng bài của Di Xuân viện (tên của 1 kỹ viện). Trương Tử Tinh nhìn Độ Ách chân nhân giả nhân giả nghĩa tươi cười, cố nhịn xung động không đấm cho hắn một quả, làm ra vẻ đang tự suy xét, chần chờ mở miệng nói:
- Tinh ngọc kia với ta thực là vô dụng. Độ Ách đạo hữu là Tây Côn Lôn danh sĩ, còn lại hai vị cũng là huyền tiên cao nhân, nói là mượn chẳng thà tặng luôn cho xong. Bần đạo tự biết tu vi không đủ, cũng không muốn người mang trọng bảo mà dẫn lửa thiêu thân. Chỉ bất quá, đạo hữu có ba vị, mà tinh ngọc chỉ có một viên, ta nên tặng cho vị nào đây?
Lời này vừa ra, ba người đối mặt nhìn nhau, trong lòng bắt đầu nhanh chóng đều tự tính toán.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
70 chương
76 chương
7 chương
165 chương