Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu
Chương 50
Hà Thụ ngày đó sau khi chạy về phòng, nội tâm đều giãy dụa, cuối cùng nhịn không được liền từ trong phòng ra bên ngoài rình coi, lại vừa lúc đụng vào Tô Mạch đứng ở trước cửa, ánh mắt hiểu rõ, không khỏi sợ lui về sau vài bước.
Tô Mạch hơi nâng lông mi nói: “Định làm gì a?”
Hà Thụ ảo não nói: “Không làm gì a.”
Tô Mạch hừ một tiếng, chậm rãi đi về phía trước, vươn tay niết lấy khuôn mặt bắt đầu có thịt của Hà Thụ, niết a niết a, cao thấp trái phải niết a, ngũ quan của Hà Thụ vì bị nắn mà đau, nhưng giận cũng không dám nói gì, cuối cùng Tô Mạch cũng buông tay, trên mặt đều bị đỏ lên một mảnh. Rồi Tô Mạch mới trên mặt Hà Thụ cắn một cái, thản nhiên lưu lại một dấu răng, làm cho mình khoái hoạt dưới sự thống khổ của người khác, Tô Mạch liền cười thoải mái.
Tô Mạch cuối cùng vẻ mặt đầy vừa lòng nói: “Không tồi không tồi, heo này phì thêm một chút là có thể ăn.” Tô Mạch một bên nói như vậy, một bên huýt sáo đi tắm.
Hà Thụ đứng tại chỗ chậm rãi lý giải chỉ thị phê bình của cấp trên, đầu tiên là nghĩ: Em mới không phải là heo, rồi mới nghĩ: Em mới không phì nha, cuối cùng khuôn mặt đỏ bừng hiểu được, nghĩ thầm rằng: sớm có thể ăn.
Hà Thụ sau khi hiểu được, liền giãy dụa nhìn phòng tắm đang ào ào tiếng nước, đấu tranh một hồi liền đi đến đẩy cửa, sau thật sự ngượng ngùng, thế là cầm một cái khăn tắm ngoài ban công ôm vào trong ngực, rồi vẻ mặt mang biểu tình “Em không phải rình coi xằng bậy” đi vào toilet, nơi đó khí trời đầy hơi nước, hơi nước trên tường, cảnh trí tất cả đều là gạch men, Hà Thụ mặt đỏ tai hồng cách Tô Mạch một ô gạch men giải thích: “Em đến đưa khăn tắm…”
Tô Mạch ở bên kia thấp giọng uy hiếp: “Em rốt cuộc đến để làm gì?”
Hà Thụ thế là ủy khuất thẳng thắn: “Em muốn nói… Em cũng đủ phì rồi.”
Tuy rằng căn cứ theo con người trên Trái Đất ao cũng sợ đạo lý phì như heo, nhưng tùy theo đời sống mà phát triển, giác ngộ heo nhỏ không thể phủ nhận ngày càng cao, Tô Mạch sau khi hiểu được nguyên nhân này, xúc động vỗ viền bồn tắm, vỗ phát ra tiếng vang ba ba, rồi mới nói: “Tốt lắm tốt lắm, lại đây đi…”
Nghe một câu như thế, mặt Hà Thụ ngày càng đỏ đi qua một chút, nghe thấy Tô Mạch không kiên nhẫn tiếp tục vỗ bồn tắm lớn, thế là tiếp tục di chuyển một chút, cuối cùng bị Tô Mạch nhẫn nại không được vươn bàn tay đem Hà Thụ kéo qua, Hà Thụ ngã ngồi ở trong bồn tắm lớn, nước ấm nháy mắt ướt đẫm nửa người, Tô Mạch tùy ý đốt lên hormonr đàn ông, mập mờ không thể nghe tiếng cười, tóc ướt đẫm dán trên cổ, nước chảy xuống cổ từng giọt trong suốt. Vòi sen bị người bỏ lại, trên mặt đất tùy ý xoay tròn, trần đầy hơi nước.
“Quần áo ướt…” Hà Thụ quẫn bách xoay nửa bên mặt, ngay cả bên tai đều một mảnh đỏ bừng. Tô Mạch không thèm để ý hừ một tiếng, há mồm ngậm lấy thùy tai Hà Thụ, cắn một hồi, chậm rãi liếm vào trong tai, khóe mắt Hà Thụ đỏ bừng, chỉ cảm thấy khí tức ấm nóng lướt qua lỗ tai, ở bên trong không ngừng bịn rịn, mỗi một đầu dây thần kinh đều bị ẩm nóng tra tấn, câu dẫn làm tâm đều ngứa, hai tay luống cuống vòng qua Tô Mạch, trong cổ họng phát ra đơn âm thật nhỏ, miệng vô thức mở ra, hầu kết từng chút run rẩy.
Tô Mạch chậm rãi hôn lên cổ của hắn rồi đi xuống dưới, một bên mút một bên cắn, lưu lại vết đỏ đỏ xanh xanh, đen đen tím tím, thường là hung hăng cắn một cái, lại tinh tế hôn lên, ôm chặt thắt lưng Hà Thụ, làm cho người kia cúi đầu bất lực tựa vào trên tường bằng gạch men sứ lạnh như băng, rồi mới càng thêm làm càn, một bàn tay tiếp tục dùng sức làm càn, một bàn tay nhấc lên quần áo ướt đãm, thuận tiện kéo xuống xương sống, đầu chậm rãi hôn xuống, cuối cùng dùng sức xả đi áo ướt đẫm, cúi đầu hôn một viên núm vú, cắn một hồi, rồi mới chậm rãi ngậm trong miệng, lôi kéo, dùng độ mạnh nhẹ, rồi mới ở lúc Hà Thụ run rẩy co rút, đột nhiên nhả ra, làm cho núm vú quay về chỗ cũ. Hà Thụ kêu một tiếng, thân mình chịu không được tình cảm mãnh liệt mà hướng về phía sau, ngâm mình trong nước ấm lúc này cũng cảm thấy lạnh lẽo, nước không ngừng tràn ra bồn tắm lớn vì động tác của hai người, cái tay cuối cùng cũng chạy đến phần đuôi gậy, chậm rãi hạ xuống, Hà Thụ cảm thấy tay kia dùng sức kéo, chính mình liền chật vật ngã ngồi trên người Tô Mạch.
Tay Tô Mạch bắt đầu cởi quần Hà Thụ, ánh mắt Hà Thụ hồng lên chắn tay Tô Mạch, kết quả làn da tiếp xúc nháy mắt như điện giật mà rụt rè một chút, cuối cùng vô lực rủ ở trong nước nóng, một bàn tay của Tô Mạch ấn vào trong ngực Hà Thụ, một bên dùng sức kéo quần hắn xuống, ném ra bên ngoài bồn tắm lớn, quần ướt sũng hút đầy nước, quăng trên mặt đấy, phát ra âm thanh trầm đục.
Hà Thụ lúc trước cùng Tô Mạch trong việc tình sự đều là trong đêm đen xoay người sang chỗ khác cùng nhau triền miên, hắn có thể không nhìn qua thân thể Tô Mạch, càng thêm đem đầu mình chôn thật sâu vào trong gối, hưởng thụ khiêu khích, Tô Mạch mỗi một chỗ da thịt đều nóng bỏng, đụng vào như muốn thiêu đốt, Tô Mạch hôn thân thể mỗi nơi một chỗ, mỗi một chút giãy dụa đều mang theo tiếng nước rơi xuống, trong phòng tắm kín không khe hỡ, hơi nước đem người xông đến mơ mơ hồ hồ, lại so ra kém hơn hơi thở bên tai của Tô Mạch. Hà Thụ nương theo bàn tay Tô Mạch vuốt ve mà không nhịn được run rẩy, mỗi một cáu đụng chạm đều cúi đầu kêu rên.
Nước mắt không bị khống chế theo khóe mắt rơi xuống, Hà Thụ cảm giác tay Tô Mạch xuyên qua nước, đem hạ thể hai người sớm đứng thẳng cùng một chỗ chơi đùa, Hà Thụ cuối cùng chịu không được phát ra một tiếng khóc hô to, rồi mới liều mạng lắc đầu, hô to Tô Mạch, sau đó tê liệt ngã xuống trên người trần trụi của Tô Mạch. Khóe mắt Hà Thụ nhìn thấy trong nước xuất hiện vài tia chất đục màu trắng, ngượng ngùng tột cùng, nhắm mắt nhận tiếp nhận Tô Mạch tiến vào hậu đình trống trải, toàn thân run rẩy, cảm nhận phân thân Tô Mạch lấy nước ấm làm bôi trơn mà tiến quân thần tốc, nước ấm tiến vào trong cơ thể khiến bên trong vách tường xoắn chặt lại, một cỗ liên tiếp không ngừng tiến vào, đau hay không đau sớm đã không phân biệt được, Hà Thụ chỉ biết thân thể này sớm không còn là của mình, phát ra vài tiếng đơn âm vụn vặt, tùy theo từng cái tiến vào của Tô Mạch mà run rẩy không ngừng. Chỉ cảm thấy luật động của Tô Mạch sau so với trước càng dùng sức hơn, chính hắn lại ngồi khóa trên người Tô Mạch, cúi đầu hôn môi Tô Mạch, lập tức mất đi tinh lực, cảm thấy chung quanh đều kêu gào, thân mình nóng đến nhanh chết đi.
“Tô Mạch…” Trong tình cảm mãnh liệt, Hà Thụ thất thần kêu.
Tiếng Tô Mạch hơi có chút mất tiếng, một bàn tay đỡ thắt lưng Hà Thụ sắp tê liệt ngã xuống, một bên hỏi: “Kêu gì?”
Trong ánh mắt Hà Thụ, đồng tử có chút tan đi, nước mắt không ngừng chảy ra, khóe mắt đỏ bừng một mảnh. Hà Thụ liền như vậy nhìn Tô Mạch một hồi, lại nhỏ giọng kêu tên của y, cả người mơ mơ màng màng, hỏi hắn cái gì cũng không trả lời, chỉ là thần trí không rõ nhìn, thần chí không rõ kêu.
Một loại choáng váng.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
21 chương
30 chương
29 chương
97 chương