Tô Mạch im lặng thật lâu, y dường như có rất nhiều điều muốn nói, đều nghẹn trong cổ họng không nói nên lời, cuối cùng y rít hỏi một câu: “Vì cái gì? Vì cái gì lại phá hư bản thân như vậy?” Tô Mạch chậm rãi khom thắt lưng, thử dùng sức vặn bung tay Hà Thụ ra, y hỏi: “Vì cái gì không quý trọng bản thân?” Mặt Hà Thụ trắng bệch, cái gì cũng không nói, chính là liều mạng ôm chân Tô Mạch, run nhè nhẹ, môi không có một tia huyết sắc, Tô Mạch đột nhiên mạnh mẽ dùng sức, đem tay Hà Thụ từ trên quần mình vẫy xuống, hét lớn một tiếng: “Con mẹ nó cậu dính thứ không nên dính như thế! Cậu có thể có một chút tiền đồ không!!!!” Mặt Hà Thụ rơi lệ, hắn nói: “Tôi nếu không có tiền đồ, tôi cũng không biết vì cái gì ra như vậy, Tô Mạch, tôi cầu anh không cần lo cho tôi, tôi cũng cầu anh không cần không để ý tới tôi… Tôi không biết mình xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết mình sắp điên rồi… Tô Mạch, giúp giúp tôi, cứu cứu tôi…” Tô Mạch mặt xanh mét, nói: “Tôi có thể giúp cậu đây! Tôi sao có thể cứ cậu đây!! Cậu nói — Tôi có thể ra sao đây! Cậu muốn tôi quỳ xuống sao, Quỳ xuống van xin cậu, cầu cậu sống có chút tiền đồ! Cậu cố gắng làm người! Cầu cậu tự mình cố gắng tự lập?!” Hà Thụ khóc nói: “Anh không cần như vậy, tôi cũng không muốn. Tôi chỉ là khổ sở trong lòng, trong lòng tôi…” Tô Mạch lui về sau mấy bước, thở dốc hỏi lặp lại hắn câu ấy: “Con mẹ nó cậu rốt cuộc cai không hay cai?” Hà Thụ hoảng sợ lắc đầu, nhỏ giọng, liêp tiếp cự tuyệt: “Không, không, tôi cai không được, tôi không được, tôi hết thuốc chữa — tôi không thể cai, đau quá, tôi chịu không nổi…” Tô Mạch nhắm mắt lại, hung hăng dùng nắm đấm đánh mạnh vào tường, quát: “Cậu cút! Cậu cút cho tôi — tôi không muốn nhìn thấy cậu! Cút!!” Hà Thụ liều mạng lắc đầu, hắn hướng vài bước về phía Tô Mạch, thấy Tô Mạch không thèm để ý đến hắn, không cam lòng nhỏ giọng kêu vài lần: “Tô Mạch…” Tô Mạch ngó qua chỗ khác, thân mình dựa vào tường, mệt mỏi dựa xuống, che lại ánh mắt. Hà Thụ sửng sờ nhìn một hồi, lại tiếp tục nhìn, rồi mới ngơ ngác hướng tới cánh cửa bên kia đi tới, đi vài bước, lại quay về nói cùng Tô Mạch một tiếng: “Tô Mạch, tôi đi…” Tô Mạch không phản ứng gì, vì thế Hà Thụ ngẩn ngơ một lúc, vẫn đi tới cửa, mở cửa ra, lại quay đầu thoáng nhìn qua Tô Mạch, nhỏ giọng nói: “Hẹn gặp lại…” Ròi mới bắt đầu hướng ngoài cửa đi ra, cả người khom xuống, bóng dáng nhìn qua giống một âm hồn chán nản, ra bên ngoài, gió thổi qua liền suy sụp, mưa rơi xuống liền sụp đổ, người khác cười hắn vài câu, mắng hắn vài câu, hắn cũng không biết phải phản kháng thế nào. Yếu đuối, vô năng như thế, ai cũng đều có thể tổn thương hắn, ai cũng có thể khi dễ hắn, không ai đứng che cho hắn, thậm chí là bên người — thời điểm Hà Thụ nhẹ nhàng muốn đem cửa mở ra, Tô Mạch nãy giờ không nói gì vài bước đã đi tới, hung hăng đem Hà Thụ kéo trở về, dùng sức đóng cửa. Mặt ngoài bình tĩnh giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ, Hà Thụ mặt tái nhợt bị Tô Mạch kéo trở về, tay Tô Mạch rất lạnh, Tô Mạch thấp giọng, cắn răng hung hăng nói: “Cậu muốn tôi sao có thể mặc kệ cậu! Cậu muốn tôi sao có thể mặc kệ cậu!” Hà Thụ nghe xong câu này, co rúm lại một hồi, rồi ủy khuất tận trong xương tủy bùng nổ, hắn oa một tiếng khóc ra, hai tay không ngừng run rẩy, vô cùng vô dụng ôm lấy cổ Tô Mạch, nước mắt không thể ngăn mà chảy xuống, khóc đến toàn thên đều run lên. Ở trong trí nhớ của Tô Mạch, nam nhân vô dụng này, ở phân nửa thời gian ở cùng y, đều khóc, hoặc là nhỏ giọng khóc, hoặc là lệ rơi đầy mặt, y vốn nghĩ mình tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho một người ngay cả xương tủy đều nhu nhược, khúm núm, sống một chút tôn nghiêm cũng không có, nhưng giờ khắc này chỉ có thể bồi người đang không ngừng run rẩy kia, đau lòng muốn chết, lấy tay đập đầu của hắn. “Tôi sao có thể không quản cậu…” Tô Mạch nói như vậy, hung hăng hít vào một hơi, cắn răng nửa ôm nửa túm kéo Hà Thụ về phòng, một bên dùng sức vỗ đầu, một bên đem các vật có góc nhọn trong phòng đem ra ngoài, rồi mới tìm túi chườm nước đá lau mặt, thậm chí kêu Phùng Lạc đi tìm người quen có thuốc trấn định, Hà Thụ được chiếu cố mà khóc, căn bản không chú ý Tô Mạch vội cái gì, thẳng đến khi Tô Mạch bắt đầu lấy dây thừng buộc tay hắn, vừa buộc vừa hỏi: “Cậu một ngày tái phác mấy lần?” Hà Thụ sửng sốt một chút nói: “Hai lần…” “Lúc nào, trừ bỏ giữ trưa một lần…. Còn?” Tô Mạch hỏi hắn. “Buổi tối…” Hà Thụ kinh ngạc khó hiểu trả lời, một bên bắt đầu giãy dụa nói: “Làm gì vậy, buông…” Tô Mạch cắn răng, dùng sức đem tay buộc lại, buộc đến một khe hỡ cũng không có, đem tay cố định ở đầu giường, dây thừng còn lại vòng qua người hắn, xuyên qua đáy giường, buộc thực chặt. Hà Thụ sợ vô cùng, cầu xin tha thứ nói: “Không, Tô Mạch… Tôi không được, không cần giỡn, buông… Tôi không được.” Tô Mạch bạo phát rống một tiếng: “Cậu bảo tôi sao có thể không quản cậu!!!” Hà Thụ nghe xong câu này, nước mắt một bên chảy xuống, một bên khóc nói: “Tô Mạch, tôi không được. Tôi sẽ lộ ra sự thối nát của mình, tôi tự tìm phiền não, tôi sống, cùng anh một chút quan hệ cũng không có, tôi tự làm tự chịu… Tôi không được, anh tạm tha cho tôi lần này, làm như cái gì cũng không phát hiện.” Tô Mạch cúi đầu, quỳ trước giường, cúi đầu vùi thật sâu trên giường, Hà Thụ hơi cảm giác được tóc Tô Mạch cọ xát qua chân, không khỏi dừng cầu xin, lo lắng nhìn Tô Mạch, trong miệng la to: “Tô Mạch, Tô Mạch?” Tô Mạch cứ như vậy đem người vùi thật sâu vào đệm giường, bả vai hơi run rẩy. Hà Thụ nghe được Tô Mạch ở trong chăn rầu rĩ cúi đầu lặp lại một câu. Y nói: “Cậu bảo tôi sao có thể bỏ mặc cậu…”