Đối mặt với sự tức giận ngầm này, Lý Tự có phần bất ngờ nhưng vẫn cẩn thận trả lời: “Tô tiểu thư đang trên lầu, cô ấy vừa đi ra ngoài một lát, sau khi trở về thì tâm trạng có vẻ không vui.” Phó Mặc Thần nghi hoặc: “Cô ấy đi đâu?” “Tôi không rõ.” Đằng sau đó là những tiếng tút dài, Phó Mặc Thần ngắt điện thoại giữa chừng, gọi lại cho cô. Điện thoại đổ chuông dài, đến lúc anh càng mất kiên nhẫn hơn thì rốt cuộc cô cũng bắt máy. “Em sao vậy? Có chuyện gì?” Cô điều chỉnh lại giọng, cô chưa kịp nói gì thì anh đã gầm lên: “Tô Tư Yên em nói đi chứ?” “Phó Mặc Thần, Tô Tư Yên nhớ anh rồi!” Phó Mặc Thần dường như không tin vào tai mình nữa, đè nén cảm xúc: “Lúc nãy em gọi tại sao không nói gì?” “Chỉ là muốn nghe giọng anh một chút, em sợ làm phiền anh.” Anh chất vấn: “Em có chuyện gì sao?” Cô lắc đầu, mặc dù rất muốn nói hết những suy nghĩ trong đầu ra nhưng cô sợ, cô sợ anh sẽ không yêu cô nữa. “Em thì có chuyện gì chứ, cả ngày ở nhà, có kẻ hầu người hạ, ngoài việc nhớ anh ra thì không có việc gì cả.” Phó Mặc Thần biết cô đang nói dối nhưng không hề vạch trần, chỉ nhắc nhở cô: “Ăn tối rồi nghỉ sớm đi, em vẫn chưa khỏe hẳn đâu, mai anh sẽ về.” “Không phải nói ngày kia sao?” “Anh đổi ý rồi, anh cũng nhớ em lắm.” Hai người không ai nói gì, cũng chẳng ai nỡ tắt điện thoại. Im lặng một chút, cô ngắt máy, tắm rửa rồi xuống lầu ăn tối. Cô có cảm giác bản thân bị phụ thuộc vào anh quá nhiều, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh người đàn ông tên Phó Mặc Thần. Tô Tư Yên ăn nhẹ một chút rồi lên phòng nghỉ ngơi, sáng mai còn phải dậy sớm làm việc. Không có Phó Mặc Thần bên cạnh, cô cũng không thể nào yên tâm ngủ được, cứ nằm trằn trọc mãi cho đến gần sáng mới thiếp đi. Chuông báo thức kêu, cô uể oải dậy, vệ sinh cơ thể chút rồi tới thẳng công ty, chưa kịp ăn uống gì. Vừa mới bước vào sảnh chính, bao nhiêu đôi mắt đổ về phía cô, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu theo cô mà vang lên. “Là cô ta đấy, đúng là không biết xấu hổ.” “Giám đốc đi công tác rồi, xem ai còn bảo vệ cô ta nữa.” …… Cô không hiểu sao bản thân lại bị người khác bàn tán như vậy. Đến việc rót nước uống cũng bị đồng nghiệp chơi sau lưng. Thư Mỹ - một đồng nghiệp nữ thường xuyên đá đểu cô. Cô ta ghen ghét Tô Tư Yên từ hồi mới vào công ty. Ai cũng biết là cô được đặc cách tuyển vào nên cái nhìn của họ về cô thường không được tốt đẹp cho lắm. Vả lại cô ả này cũng bị Bối Như Ý mua chuộc rồi. Rốt cuộc thì cô ta cũng không nhịn được mà cố tình chèn ép ngay trước mặt. Cốc nước trên tay cô ta hất thẳng lên người cô. Vài người bên cạnh còn dè bỉu lên mặt, cười thương hại cô. “Thư Mỹ, cô to gan vậy, nhỡ cô ta mách giám đốc thì sao?” Người phụ nữ tên Thư Mỹ kia kiêu căng: “Đối với loại phụ nữ như cô ta, dựa vào đàn ông để đạt được mục đích thì tôi sợ gì chứ, với lại cô ta cũng chưa biết mình đã đáp tội với ai đâu.” Tô Tư Yên lấy khăn giấy lau lên áo, nhìn Thư Mỹ tức giận. Cô tiến lại gần, nắm lấy cô tay cô ta, đè sát vào tường: “Tôi thì sao? Cô trốn trong gầm giường nhà tôi ư mà biết tôi làm gì? Thay vì lo kiếm chuyện với tôi thì các cô nên nghĩ làm cách nào để dựa vào được đàn ông giống tôi kìa. Tôi nói cho cô biết Thư Mỹ, Tô Tư Yên tôi không phải dễ bắt nạt, nhất là kẻ ghen ăn tức ở như cô.” Trút hết những gì tức giận trong lòng ra, cô bó tay cô ta xuống, lấy cốc nước lọc trên bàn thẳng tay đổ từ trên đỉnh đầu Thư Mỹ xuống kèm theo một câu: “Tốt hơn hết đừng chọc tôi.” Cô nói cho tất cả mọi người biết, hòng tránh xa cô ra càng tốt. Sau đó cô rời đi, không quan tâm bao nhiêu ánh mắt hận ý đổ về mình. Thư Mỹ như chết trân tại đó, tức giận cùng hổ thẹn khiến cô ta không kìm được cảm xúc liền chạy tới chỗ Tô Tư Yên kéo tóc, tay giơ lên, một bạt tai thẳng vào mặt cô. Do sơ ý, cô bị Thư Mỹ đánh trúng, năm ngón tay in gần trên má cô đỏ rực đến đáng sợ. Đầu choáng váng, đứng không vững, Tô Tư Yên liền tựa tay vào tường. Thư Mỹ vẫn tiếp tục tiến sát về phía cô, giật tóc, toan định đưa tay lên tát thêm cái nữa thì tay cô ta liền bị một bàn tay khác nắm lấy rồi đẩy cô ta ra. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, do choáng váng lên không rõ lắm, phải mất một lúc cô mới nhận ra người đàn ông đó. “Công ty là chỗ để các cô gây sự đánh nhau hả?” Người đàn ông đó chỉ vào Thư Mỹ ra hiệu cho bảo vệ bên cạnh: “Lôi cô ta xuống, chờ giám đốc về xử lý.” Bảo vệ nghe lời liền kéo cô ta không hề thương tiếc. Thư Mỹ vẫn cố gắng giằng co với bảo vệ, giọng cô ta đầy sự tức giận: “Người lên bị đuổi phải là cô ta mới đúng, cô ta là hồ ly tinh,…” Mấy đồng nghiệp chứng kiến cảnh đó ngán ngẩm lắc đầu, vài người thì sợ hãi liền không dám lên tiếng, vài người trở về chỗ làm việc. Hàn Bạch tiến tới đỡ cô dậy: “Cô còn đi được không?” Tô Tư Yên gật đầu: “Tôi chỉ hơi choáng chút thôi, anh ấy đâu?” Hàn Bạch trả lời: “Đang trên đường về cô yên tâm.” “Cảm ơn anh!” “Đừng khách sáo.” Hàn Bạch dìu cô về phòng y tế, chườm nước đá giúp cô. Anh rất cẩn thận, hành động cũng rất nhẹ nhàng. Không khí khá im ắng, có vài phần ngại ngùng, thấy vậy Tô Tư Yên liền cất giọng: “Tôi quá yếu đuối đúng không? Nhiều khi tôi cũng thấy ghét bản thân mình.” Hàn Bạch trầm mặc, vẫn chườm vết thương giúp cô, từng vết đều rất cẩn thận. Cô tưởng anh sẽ không nói gì, tâm trạng lại càng buồn bực hơn. “Con người ai cũng có lúc mạnh mẽ, yếu đuối vậy nên đừng ghét bỏ bản thân mình, cũng đừng quan tâm cái nhìn của người khác, hãy là chính mình. Đã có một khoảng thời gian tôi cũng như cô, không biết phải làm gì, stress thực sự.” “Rồi sau đó anh đã làm thế nào?” - cô nghiêm túc hỏi. Hàn Bạch bỏ khăn đá xuống, thoa thuốc giúp cô: “Không làm gì cả, lúc ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi hối hận, tôi bỏ ăn thậm chí dẫn đến suy nhược cơ thể.” “Anh đã gặp phải chuyện gì?” Hàn Bạch bỏ lọ thuốc xuống, lau tay, ngồi đối diện cô, hai tay chắp vào nhau, nhìn cô trầm tĩnh: “Cô sẽ không hiểu được cảm giác lúc đó của tôi cũng như bây giờ tôi không thể hiểu được cô, vậy nên có nói cô cũng không biết được.” “Rồi xong đó là những từ nửa vời của anh mà tôi không hiểu gì.” “Nhớ lấy một điều, nghe lời trái tim mách bảo, là chính mình, đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì muốn tâm sự, tôi sẽ giúp cô trên cương vị là một bác sĩ tâm lý.” Hàn Bạch đứng dậy viết vào tay cô một dãy số rồi rời khỏi phòng, trước lúc đi, Tô Tư Yên hét lên: “Cảm ơn anh, bác sĩ Hàn, tôi sẽ ghi nhớ những gì anh nói.” Anh ta không hề quay đầu lại, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nụ cười của sự biểu dương và cũng là nụ cười thỏa mãn rất nhiều năm rồi chưa từng thấy trên gương mặt này. Con người rất khó hiểu, nhiều lúc họ không thể biết chính mình đang làm gì và vì sao làm vậy. Có những lúc cảm thấy vui vẻ, có những lúc suy sụp nhưng họ không hề từ bỏ, tự tạo ra chấp niệm rồi tự mình phá hủy..