Anh kéo ghế, đặt cô ngồi xuống, tiếp tục nói: “Vốn dĩ định mời em ăn dưới ánh nến lãng mạn rồi tỏ tình, ai ngờ được là em còn đi trước anh một bước.” Tô Tư Yên cười rạng rỡ, gương mặt ửng hồng hạnh phúc. Anh lấy trong túi một chiếc hộp tinh xảo bằng nhung. Bên trên hộp được thêu FE màu trắng nổi bật. Phó Mặc Thần mở chiếc hộp ra, lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cô rồi đặt lên đó một nụ hôn. Anh dặn: “Nhớ kĩ, nhẫn chỉ có một, nó là tín vật tình yêu của chúng ta, sau này dù chúng ta có xảy ra chuyện gì, em nhất định không được tháo nó ra.” Cô gật đầu liên tục, từ lúc anh nói anh yêu cô, cô vẫn chưa tin được sự thật này. Thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô, anh cốc nhẹ lên trán, giọng dịu dàng: “Được rồi, ăn thôi” Anh chưa cầm dĩa lên thì cô đã đứng dậy, tiến về phía anh. ‘Chẳng lẽ sai sót chỗ nào sao? Cô không hài lòng?’ - Phó Mặc Thần tự chất vấn. Anh cũng đứng dậy, hai người đối diện nhau, trong lòng Phó Mặc Thần có chút căng thẳng, không biết cô sẽ làm gì. Đột nhiên cô kiễng chân lên, đặt lên môi anh một nụ hôn. Anh nhanh chóng đáp trả, màn hôn môi ngọt ngào ưướŧ áŧ đầy kíƈɦ ŧìиɦ xảy ra. Đến khi cô sắp không chịu được nữa anh mới buông. “Em sẽ tặng anh một món quà, em đem thân mình tặng lại cho anh, hi vọng anh sẽ trân trọng.” Cô tiếp tục đưa đôi môi ngọt ngào lên yết hầu Phó Mặc Thần, từ từ di chuyển. Anh nuốt nước bọt, cảm giác cơ thể đã thay đổi. Đôi mắt anh trở nên trầm đục, du͙ƈ vọиɠ bắt đầu nổi lên. “Đừng hối hận!” “Sẽ không.” Anh bế cô lên, đặt cô xuống giường hôn cuồng nhiệt. Nụ hôn này là tình cảm kìm nén bấy lâu nay anh mới nhận ra, là tình cảm trầm luân mà anh dành cho cô. Nó tựa như bão tố cuốn hết đi những thứ cảm xúc không vui vẻ giữa hai người. Đầu lưỡi hai người chạm nhau, kích động đến kịch liệt. Tô Tư Yên không hề né tránh mà ngược lại còn điên cuồng đáp trả, nghênh đón sự kíƈɦ ŧìиɦ của anh, thực sự là vụng về nhưng lại rất ngột ngào. Cô đem tất thảy những cảm xúc vui vẻ, hạnh phúc, hụt hẫng cùng nuối tiếc để hòa quyện vào đó. Nụ hôn ưướŧ áŧ di chuyển từ trên môi cô dần dần xuống cổ. Mỗi một chỗ đi qua đều để lại dấu ấn riêng biệt. Không gian rộng lớn chỉ còn lại hai người, gió thổi mạnh vào ban công, rèm cửa phất phơ trước gió, ánh trắng luồn vào cửa chiếu sáng một đôi nam nữa đang cuồng nhiệt trên giường. Toàn bộ ý thức của Tô Tư Yên đều bị anh chiếm giữ, kɦoáı ƈảʍ trong cơ thể cô đừng đợt từng đợt cao trào. Cơ thể hai người liên tục cọ xát, du͙ƈ vọиɠ của người đàn ông đẩy lên cao. Phó Mặc Thần đưa bàn tay nóng bỏng vào trong áo cô, đặt lên vị trí mềm mại nhất nhẹ nhàng chiếm giữ. Từng đợt kɦoáı ƈảʍ ập đến thấm nhuần vào trong cơ thể anh, bộ phận đàn ông bừng tỉnh giấc sau những cơn ngủ đông dài. Thân thể Tô Tư Yên run lên, cô đem thứ quý giá nhất cuộc đời một người con gái dâng tặng cho anh không hề hối hận. Cô muốn thử một lần nếm trải cuộc đời của chính mình, bước ra khoảng an toàn mà bấy lâu nay cô vẫn được bọc kín trong đó. Con người, ai rồi cũng trưởng thành, cô cũng vậy, đã đến lúc cô có trách nhiệm với chính bản thân mình rồi. Từng đợt khiêu khích của Phó Mặc Thần làm Tô Tư Yên chìm vào trong cuộc hoan ái không có dấu hiệu thoát ra. Anh hôn càng ngày càng mãnh liệt và không còn khống chế được. Chiếc váy hai dây ngắn đến đầu gối bị anh xé một cách không thương tiếc. Thân thể người phụ nữ hiện ra trước mắt, trắng nõn mịn màng. Cô cũng theo sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo, một cái, hai cái rồi… Cơ ngực rắn chắc của người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện. Cô đưa bàn tay của mình chạm vào ngực bên trái của anh. Trái tim đập mạnh, cô cảm nhận rõ từng nhịp một. Cô đặt một nụ hôn vào đó, khẳng định chủ quyền: “Chỗ này chỉ thuộc về em, của riêng em mà thôi!” Phó Mặc Thần không nói gì, tay trực tiếp chạm vào vết sẹo mới trên lưng cô. Phụ nữ thường thích mình đẹp trong mắt người đàn ông, Tô Tư Yên cũng không ngoại lệ. Cô né tránh, càng né tránh anh càng nhìn kĩ, ngón tay trơn mớn nó. Với anh, vết sẹo này không hề xấu, ngược lại rất đẹp. “Nó rất đẹp!” Tô Tư Yên khựng lại, cô chính vì lời nói của anh mà ngạc nhiên. Cô không muốn vì áy náy mà anh đáp trả tình cảm với cô, càng không muốn đối với tình cảm nam nữ giữa hai người là trói buộc. Anh tiếp tục hôn cô từ tai xuống cột sống, xuống vết sẹo, từng đợt châm ngọn lửa khô nóng trong cơ thể cô. Đến vật cản cuối cùng cũng bị anh gỡ xuống. Da thịt hai người trực tiếp đụng chạm nhau. Như màn đêm phẳng lặng, Tô Tư Yên gần như tê liệt, cô không còn suy nghĩ gì nữa mà trước mắt là một màn mờ ảo. Cô muốn chính mình như những đóa hồng ngoài kia, nở rộ trước mặt anh. Đem chính mình giao lại cho anh, không nuối tiếc, không hối hận, càng không cần hứa hẹn, đảm bảo từ người đàn ông. Sau này nghĩ lại có lẽ rất buồn cười, cô vì một người đàn ông mà bất chấp yêu một cách mù quáng. Nhưng lúc này đây cô lại không quan tâm nhiều như thế, cái cô quan tâm nhất chính là tận hưởng giây phút hai người rơi vào trầm luân mà không cách nào thoát ra được. Ngoài trời gió bắt đầu lộng hành, nó men theo cửa ngoài ban công tiến vào trong phòng, hất đổ lọ hoa hồng trên bàn. Nước từ trên bàn nhỏ từng giọt xuống những cánh hoa hồng đỏ thẫm. Cả căn phòng ngập tràn mùi hoa hồng, quyến rũ và nóng bỏng như chính đôi tình nhân kia. Sau khi kɦoáı ƈảʍ lên đến đỉnh điểm, người đàn ông gỡ bỏ chướng ngại vật cuối cùng, hòa quyện thân mình vào người phụ nữ, cảm nhận rõ rệt sự ma xát tràn đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Đêm dài trôi qua, ánh trăng mờ dần lui xuống nhường lại chỗ cho mặt trời ấm áp. Sau giấc ngủ dài, Tô Tư Yên tỉnh lại, cả người đau nhức mệt mỏi, nhất là phần thân dưới. Người đàn ông bên cạnh cô vẫn nhắm mắt ngủ, tay ôm eo cô. Cô đưa bàn tay lên trước mắt ngắm nhìn chiếc nhẫn. Hôm qua vẫn chưa nhìn rõ, nó thực đẹp. Cô phát hiện ra nhẫn được khắc lên một vài con số “8/4/2020”. Đây là ngày hai người gặp nhau lần đầu, hóa ra anh vẫn nhớ. Cô cảm động lắm, liền trực tiếp đặt lên môi anh một nụ hôn, khẽ thì thầm: “Mỗi ngày em đều cảm thấy yêu anh nhiều hơn một chút!” Vừa nói hết câu thì đôi mắt sắc bén của anh mở ra, miệng cong lên, ánh mắt tà mị nhìn cô. Cô thẹn thùng: “Anh giả vờ ngủ?” Anh kéo cô lại gần hơn, khẽ nói vào tai: “Không giả vờ sao anh biết được có người nhân lúc anh ngủ lén lút chiếm tiện nghi của mình.” “Anh…” Anh bế cô vào nhà tắm gột rửa những gì còn xót lại của cuộc kíƈɦ ŧìиɦ đêm qua. Mặc dù cô đã nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh nhưng cô vẫn rất xấu hổ. Anh thuận thế đẩy cô vào tường, giọng đầy chêu chọc: “Đừng nhìn anh như thế, anh sợ sẽ không kìm được mà ăn em!” Sao trước kia cô không biết là Phó Mặc Thần lại có bộ mặt này nhỉ. “Bộ dạng kiêu ngạo của Phó Mặc Thần đâu rồi nhỉ?” “Em phải biết là anh cũng là đàn ông, mà đàn ông thì thường rất vô sỉ và đê tiện trước mặt người phụ nữa của mình.” Cô cảm khái: “Ra vậy, hóa ra anh đang vô sỉ và đê tiện trước mặt em!”.