Gần tới 2 giờ chiều rồi mà cô vẫn chưa thấy Tôn Lệ đâu, chẳng lẽ bị Từ Bính tóm được rồi. Tô Tư Yên gọi điện cho Tôn Lệ, một lát đầu dây bên kia mới bắt máy: “Alo, tôi đang bị Từ Bính đuổi theo, bà ra sân bay trước đi, tôi sẽ ra sau.” Sau đó là tiếng tút dài của điện thoại. Nhắc tới Từ Bính cô không khỏi rùng mình, chỉ vừa mới sáng nay hắn đã suýt chút nữa bóp chết cô, nếu Tôn Lệ bị hắn bắt lại được thì không biết sẽ ra sao nữa. Cô vội vàng chạy xuống dưới tầng, từ trong xe nhìn ra, Hàn Bân nhìn thấy cô rất vội, cô liên tục đứng vẫy taxi. Phó Mặc Thần cũng thấy được điều nó, ra hiệu cho Hàn Bân đánh xe tới. Cửa kính vừa hạ xuống, cô có chút bất ngờ nhưng rất nhanh chóng tiến lại cửa xe, nói với Hàn Bân: “Bạn tôi gặp chút vấn đề, tôi sẽ ra sân bay sau, anh cứ đi trước đi.” Phó Mặc Thần ngồi trên xe, bề ngoài vẻ không quan tâm lắm nhưng cái không khí cùng ánh mắt liên tục nhắc nhở Hàn Bân rằng anh rất quan tâm. Hai người họ từ nhỏ đã ở cùng nhau, mỗi một biểu hiện, cử chỉ của Phó Mặc Thần, Hàn Bân đều hiểu rõ. Chính vì thế mà anh đã nói với cô: “Không sao, tôi cũng đang chờ người, hay cô lên xe tôi đưa đi, đỡ mất thời gian bắt taxi.” Cô cúi đầu, cảm ơn Hàn Bân, lúc nhận lời lên xe cô không hề biết rằng Phó Mặc Thần đang ở trên xe. Khi cô mở cửa xe ra, bộ dạng người đàn ông đang ngồi xem tài liệu tập trung rất quen thuộc. Mỗi lần khi cô gặp anh đều bắt gặp cảnh tượng này, lúc nào cũng chỉ có công việc, dường như ngoài công việc ra anh không quan tâm điều gì hết. Cô do dự, có nên ngồi không, nếu cứ liên tục chạm mặt thế này, cô sợ bản thân không kiềm chế được tình cảm. Do dự một lúc thì tiếng của người đàn ông kia vang lên: “Vào đi.” Cuối cùng, chỉ vì lời nói của anh mà cô đã không do dự bước lên xe, ngồi cạnh anh. Thư ký Hàn khẽ mỉm cười, hỏi cô: “Bạn cô Tô đang ở đâu?” “Chờ tôi một lát.” Cô lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Lệ nhưng cô ấy không hề bắt máy, chuông đổ liên hồi rồi dần dần tự tắt. Tô Tư Yên cười ái ngại, liên tục gọi, cuối cùng Phó Mặc Thần đưa tay giằng lấy điện thoại của cô ném cho Hàn Bân. Không biết Hàn Bân làm gì đó rồi một lát sau khởi động xe. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô Phó Mặc Thần chỉ tùy tiện giải thích vài từ: “Cuộc gọi cuối cùng có thể định vị được.” Cô gật gù, việc này cô đã từng xem trên tivi không ngờ ngoài đời cũng có thể sử dụng được. Xe dừng lại ở một quán cafe ven đường. Đằng trước đó là một chiếc taxi, xa xa có một đôi nam nữa đang tranh cãi, người đàn ông liên tục cầu xin nhưng có vẻ cô gái không đồng ý. Tô Tư Yên mở cửa xuống xe, nói điều gì đó với bác tài rồi xách hàng lý trên xe xuống. Ánh mắt Phó Mặc Thần nhìn Hàn Bân. Ngay lập tức hiểu ý, Hàn Bân xuống xe xách giúp cô hai cái va li để vào cốp xe. Cô chạy ra giải vây giúp Tôn Lệ, lúc này trên xe ánh mắt hai người đàn ông đều nhìn về phía cuộc cãi vã kia. Phó Mặc Thần ra lệnh: “Gọi cho lão Từ, bảo lão quản tốt đứa con trai đích tôn kia, nếu không trong tuần tới Từ thị sẽ bị thu mua.” Hàn Bân nhanh chóng làm theo lời anh. Cuối cùng cuộc tranh luận giữa một người đàn ông và hai người phụ nữ bị gián đoạn bởi một cuộc gọi. Không biết đầu dây bên kia đã nói gì với Từ Bính, sắc mặt anh ta trở nên xám ngoét, lập tức rời đi. Lúc anh ta rời đi, gương mặt của Tôn Lệ có chút thất vọng, không ngờ anh ta chỉ vì một cuộc gọi mà đi thẳng không hề quay đầu lại. Tình cảm bao năm lại không quan trọng bằng một cuộc điện thoại. Quyết định mà cô đưa ra lúc trước có phải nên suy nghĩ lại. Tôn Lệ có chút buồn bực, thấy vậy Tô Tư Yên cũng không nói gì, chỉ dắt cô lên xe, rời khỏi đó. Cả quãng đường dài, không khí cứ trầm lặng, ngột ngạt, dường như ai cũng không có tâm trạng. ------------------------- Sau khi đến sân bay, gặp bọn Hàn Lục với Hàn Bạch thì mới bắt đầu làm thủ tục. Thực ra Phó Mặc Thần có máy bay riêng nhưng lần này đi là bí mật, tránh để bị truy sát nên họ đã quyết định đi máy bay chung. Nói là vậy chứ Hàn Bân đã đặt khoang hạng nhất rồi. Tô Tư Yên chưa đi máy bay lần nào nên có chút không thoải mái. Cả chuyến đi cô đều rất mệt mỏi. Còn Tôn Lệ thấy vẻ xa hoa hào nhoáng cũng đoán được người đàn ông này có gia thế ra sao, nhà họ Từ không được một phần của người đàn ông này. Dù tán thưởng là vậy nhưng cô cũng không có tâm trạng lắm. Rốt cuộc thì cũng tới nơi, người của công ty ra đón họ, suốt quá trình di chuyển về đến khách sạn,Tô Tư Yên đều khó chịu. Mặc dù có uống thuốc của Hàn Bạch đưa nhưng vẫn khá mệt. Thái độ của Phó Mặc Thần thì rất bao dung cho người phụ nữ này, thậm chí lúc lên xe, anh ta đã bế cô, mặc kệ việc ngơ ngác của 3 người Tôn Lệ, Hàn Lục và Hàn Bạch còn Hàn Bân thì có vẻ đã quen với điều này. ---------------------------------- Sau khi về tới khách sạn, Phó Mặc Thần cùng với 3 anh em Hàn Bạch đi thẳng tới chỗ của Trình Hướng, còn mình cô với Tôn Lệ ở lại. Macao là nơi giao thoa của các nền văn hóa với nhau do vậy an ninh ở đây vô cùng lỏng lẻo, ở đây có những tổ chức hắc hội lớn nhất, quyền lực nhất, các sòng bài Vegas- nơi kiếm tiền dễ nhất và cũng dễ mất nhất. ---------------- Phó Mặc Thần ngồi trên chiếc xe Porsche, nhìn vào bản thiết kế vũ khí công nghệ cao mới, lông mày có vẻ nhíu lại, rất đăm chiêu. Một gương mặt cũng không có phần thân thiện mấy là Hàn Lục. Từ lúc bị thương đến giờ anh ta bị Hàn Bạch nhốt trong nhà, vừa mới gia khỏi cửa thì lại phải ngồi với Phó Mặc Thần, quá ư là không vui. Bốn người đàn ông cực phẩm ngồi trên một chiếc xe, đằng sau là vài chiếc BMW đã được nâng cấp. Một lát sau, xe dừng trước một biệt thự lớn. Hắc Tử đã đứng ở trước cổng đợi 4 người bọn họ. Sau khi xuống xe, họ theo Hắc Tử vào sảnh chính, Trình Hướng đang đợi bọn họ ở bên trong. Thấy bộ dạng của Phó Mặc Thần, Trình Hướng vui vẻ cười tiến đến chỗ anh: “Cậu xem dạo này dễ tính thế, đến tận chỗ của tôi cơ.” Trình Hướng là ông trùm trong giới hắc đạo, là một con hổ trong núi nên không ai ngu mà động vào Trình gia. Ngoài buôn bán vũ khí, Trình gia còn có các sòng bài, quán bar, …trải dài khắp macao và nhiều địa bàn khác. Nói như vậy cũng đủ biết thế lực của Trình Hướng rồi. Phó Mặc Thần ngồi trên ghế, vẻ mặt thờ ơ, không quan tâm lắm lời của Trình Hướng, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi sang đây chắc cậu cũng biết tình hình thế nào rồi.” Trình Hướng nghiêm túc hơn: “Dạo này bọn chúng làm tôi khá trướng mắt, cậu tính thế nào?” “Tôi tính phải đe dọa đến Kriss thì hắn mới sợ, hắn còn đang giữ Bằng Hối chưa trả cho tôi.” “Tôi đã cho Hắc Tử đi chuẩn bị rồi,cần thiết sẽ ra tay luôn,lô hàng lần trước cậu đưa tôi không tệ!” Phó Mặc Thần nhìn Trình Hướng, thái độ vẫn bình thường nhưng anh vẫn cảm thấy hắn đang giấu diếm điều gì đó. “Tên sát thủ lần trước bọn chúng phái đến đâu rồi? Tôi có vài điều muốn hỏi.” Mộc Tử và Hắc Tử đều cau mày, có mỗi Trình Hướng vẫn thản nhiên ngồi vắt chân uống trà, miệng nhàn hạ nói: “Tôi thả cô ấy đi rồi!” Phó Mặc Thần nhấn mạnh: “Cô ấy?”.