Nga Mỵ
Chương 416
Chu Chu tuyên bố với các sư huynh sư tỷ, quyết định đợi Doãn Tử Chương bế quan, chuẩn bị đầy đủ sẽ cùng nhau lên đường tiến về Đan Quốc “Làm một phen đại sự nghiệp”, mọi người cũng không dị nghị gì.
Thành Sùng Vũ có thánh địa tu luyện tháp Vũ Thần, hiện nay Doãn Tử Chương trở thành tân chủ nhân của thần tháp, bọn người Đề Thiện Thượng muốn ở lạị trên tháp tu luyện bao lâu đều được, đương nhiên mọi người đều không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Nhất là Doãn Tử Chương, tuy vẫn không thể hoàn toàn phát huy uy lực của thần tháp, nhưng có thể xin Khí Hồn thần tháp mở ra một không gian cho mấy người bọn hắn luận bàn các loại đấu pháp, mà không đến mức gây ra động tĩnh quá lớn, đây đối với mấy phần tử hiếu chiến quả thực tuyệt diệu tới cực điểm.
Mấy người bọn hắn tấn thăng đến Nguyên Anh, ra tay lực phá hoại khủng bố đến cực điểm, muốn giúp nhau đánh một chầu cũng đều bị trói chân trói tay, phiền muộn vô cùng.
Chu Chu cố gắng đè nén khổ sở trong lòng xuống, tiễn đưa mấy người bọn hắn dắt tay nhau trèo lên tháp bế quan, lập tức hướng Chiêu Thái tông mượn một gian phòng luyện đan, cũng bế quan luyện đan.
Nàng bế quan chuẩn bị đồ vật cho chính mình cần dùng đến Đan Quốc, còn có cho Yêu Hồ và Thạch Ánh Lục, chế tác đầy đủ Liệt Hỏa phù phong ấn Trường Sinh Tiên hỏa.
Chu Chu nghiên cứu tinh thông duy nhất là Liệt Hỏa phù, trên phương diện bùa chú thiên phú nàng không bằng Đề Thiện Thượng, nhưng hết sức chuyên chú chỉ học làm một loại bùa chú vẫn có thể làm ra thành tích.
Nàng không thể lúc nào cũng ở cạnh Thạch Ánh Lục và Yêu Hồ, Trường Sinh Tiên hỏa lại vô cùng có tác dụng với tu luyện của bọn hắn, cho nên Chu Chu định chế tác lượng lớn bùa chú cung cấp cho bọn hắn sử dụng.
Tại thời điểm không có nàng bên cạnh, bọn hắn vẫn có thể lợi dụng những bùa chú này chậm chạp phóng thích hỏa lực phụ trợ tu luyện.
Nửa tháng sau, rốt cục nàng chuẩn bị tốt hết thảy, sau đó dùng hành động bế quan, ủy thác Đạo Quân Cố Vãn đem bùa chú cùng với mấy phong mật tín chuyển giao cho Doãn Tử Chương, Phần Bích Thấm cùng bọn người Thạch Ánh Lục.
Nàng một mình thu thập xong bọc hành lý. Đeo Huyễn Mị linh thạch lên. Không làm kinh động bất luận kẻ nào lặng lẽ đi khỏi thành Sùng Vũ.
Nhìn phía xa tháp Vũ Thần chỉ còn nhỏ bằng hạt gạo, Chu Chu hít sâu một hơi nói: “Ta sẽ cố gắng để cho chính mình bình an trở về, các huynh cũng bảo trọng.”
“Tiểu sư muội, muội lén đi ra ngoài ăn mảnh, thói quen xấu này thật đúng là không thay đổi chút nào!” giọng nói của Đề Thiện Thượng bỗng nhiên truyền đến.
Chu Chu lại càng hoảng sợ, trước mắt lóe lên trông thấy Thạch Ánh Lục thở phì phì mà trừng mắt nhìn nàng nói: “Lúc Nhị sư huynh nói ta còn không quá tin tưởng, không nghĩ tới muội thật sự ném ta xuống, một mình đi Đan Quốc!”
“Muội…đồ heo đần, đồ con lợn, heo ngốc!” Cả người Doãn Tử Chương tản ra hàn khí làm cho người ta sợ hãi, vài bước lướt qua Thạch Ánh Lục đứng trước mặt Chu Chu, khẽ vươn tay định tóm lỗ tai của nàng, thế nhưng mà bàn tay mới đến một nửa. Trông thấy bộ dạng nàng vừa kinh sợ lại hổ thẹn, liền có chút không đành lòng.
Đề Thiện Thượng nhảy đến trước mặt Chu Chu NGAO một tiếng kêu gào nói: “Lão Tứ, đệ muốn làm gì? Tiểu sư muội xinh đẹp, đáng yêu như vậy, vậy mà đệ ra tay ác độc được?”
Cái gì ra tay ác độc? Doãn Tử Chương vừa bực mình vừa buồn cười, có điều bộ dáng của Chu Chu hiện nay là tinh khiết tuyệt mỹ, chính hắn cũng mơ hồ cảm thấy động thủ với nàng là một loại khinh nhờn, là thiên lý khó tha.
Hắn có chút không cam tâm chậm rãi thu tay lại, hừ lạnh một tiếng nói: “Muội dám làm chuyện nguy hiểm này sau lưng ta, xem ta có vặn mất đầu heo của muội không!”
Hắn đã thật lâu không có hung ác mà quở trách Chu Chu như vậy, thật sự là hôm nay đột nhiên phát hiện Chu Chu không chào mà đi, mới không nhịn được mà phát giận.
Chu Chu nhút nhát e lệ nhìn qua hắn: “Ta… ta không muốn các huynh mạo hiểm. . .”
Hai tay Đề Thiện Thượng chọc vào eo lớn lối nói: “Chúng ta cũng không phải muốn đi theo Diễm Thí Thiên quyết một trận tử chiến. Có cái gì mạo hiểm? Hừ! Mấy người chúng ta hợp tại một chỗ, nguy hiểm chính là những tên hỗn đản Đan Quốc kia mới đúng!”
Cơ U Cốc khẽ mĩm cười nói: “Tiểu sư muội không phải là không nhìn trúng mấy người sư huynh sư tỷ chúng ta, sợ chúng ta đi liên lụy muội đi?”
“Không có!” Chu Chu vội vàng phủ nhận.
Doãn Tử Chương lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng không nói lời nào, Chu Chu bị hắn trừng liền chột dạ. Cúi đầu nhận tội nói: “Là ta không tốt, về sau ta không dám như vậy nữa.”
Đề Thiện Thượng vừa thấy bộ dạng đáng thương muốn khóc của Chu Chu thì tâm đều nhũn ra rồi, lập tức thay đổi đầu thương vào Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc trở mặt nói: “Tiểu sư muội cũng là có ý tốt, hai người các đệ âm dương quái khí mà hù dọa muội ấy làm cái gì? Các đệ như vậy cũng xứng làm sư huynh sao? !”
Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục hai mặt nhìn nhau, đối với chuyện này triệt để im lặng.
Doãn Tử Chương duỗi ngón tay chà xát lỗ tai Chu Chu một phát. Khẽ nói: “Lần sau không được như vậy nữa.”
“Ừ!” Chu Chu thấy hình như hắn không tức giận nữa, lập tức níu lấy tay áo của hắn vẻ mặt nịnh nọt gật đầu.
Kế hoạch trộm đi một mình bị phát hiện, Chu Chu có chút bất đắc dĩ lại có chút sợ hãi, nhưng là nghĩ đến nàng không cần một mình đi Đan Quốc đối mặt cường địch, lại không nhịn được trong lòng ấm áp mà âm thầm vui mừng.
“Các huynh không phải đang bế quan sao? Làm sao biết hôm nay ta sẽ rời đi?” Chu Chu nhịn hồi lâu, rốt cục không nhịn được mới hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Đề Thiện Thượng hừ hừ nói: “Có lão Nhị cáo già ở đây, bịp bợm cỏn con này của Tiểu sư muội rõ ràng còn quá non.”
Cơ U Cốc khẽ mĩm cười nói: “Diễm Thí Thiên tùy thời có thể tấn cấp xuất quan. Thời gian cấp bách, sư muội lại khích lệ chúng ta bế quan vài năm, đây không phải thật kỳ quái sao? Cho nên ta liền nhắc nhở Tiểu Tứ lưu ý muội nhiều hơn.”
Chu Chu cũng biết khả năng này sẽ có lỗ thủng, nhưng sao nàng chân trước vừa đi bọn hắn chân sau đã theo kịp nữa nha, Doãn Tử Chương cũng không thể luôn đi theo bên người nàng?
Trước khi nàng xuất phát đã đặc biệt kiểm tra, không có thần thức bám vào trên người nha!
Nàng đầu đầy dấu chấm hỏi (???) nhìn về phía Doãn Tử Chương, kết quả bị Doãn Tử Chương cong lên ngón trỏ hung hăng gõ một cái lên đầu, ác khí nói: “Hỏi rõ ràng như vậy làm cái gì, lần tới còn muốn trộm đi sao?”
“Không có!” Chu Chu bị dọa sợ không dám hỏi nhiều.
Đề Thiện Thượng chua chua nói: “Tiểu sư muội, sao muội lại để cho cái tên Tiểu Tứ không biết thương hoa tiếc ngọc dụ dỗ rồi?” Hắn chính trực thẳng thắn lại yêu quý mỹ nhân, thanh niên tốt lại hết lần này tới lần khác không có người hiểu được thưởng thức.
Cái lão tặc thiên chết tiệt này! Quá không công bình!
Dựa theo kế hoạch Chu Chu sớm định ra, nàng dùng Huyễn Mị linh thạch ngụy trang thành một người phàm bình thường trà trộn vào thủ đô thành Lăng Đan của Đan Quốc, cùng Đan Nghê và Trịnh Quyền liên lạc rồi tiếp tục mưu tính.
Hiện tại không duyên không cớ nhiều hơn bốn người, vào thành sẽ phiền toái một chút.
Từ khi hoàng tộc Đan Quốc khống chế Đan tộc, thành Lăng Đan đã áp dụng quản chế nghiêm khắc, người phàm có thể tiến vào đô thành phải là thuộc hạ thân hữu của tu sĩ hoặc là nô bộc, người làm thuê.
Bọn hắn tiến vào đô thành chỉ có thể hoạt động trong phạm vi tương ứng tu sĩ, trong thành tùy ý đi đi lại lại mà nói sẽ bị tuần tra thành vệ giết chết tại chỗ.
Mà tu sĩ chưa qua tuần tra thành vệ xác nhận thân phận thì không thể vào thành, trong thành quản chế trùng trùng điệp điệp, nhóm tu sĩ bình thường quá ba người đồng hành đều tùy thời sẽ bị chặn lại kiểm tra.
Nếu như năm người bọn họ muốn hành động cùng nhau mà không làm cho người ta chú ý, phương pháp xử lý tiện nhất là ngụy trang thành người phàm, đầu nhập cùng một tu sĩ, dùng thân phận tùy tùng để vào thành, muốn làm được như vậy phải xem vận khí của bọn hắn.
Bọn hắn khá may mắn, tiến vào lãnh thổ Đan Quốc không lâu đã gặp một cơ hội thật tốt.
Truyện khác cùng thể loại
485 chương
61 chương
387 chương
5 chương
87 chương
163 chương