Nga Mỵ
Chương 409
Tầng thứ 9 của tháp Vũ Thần im ắng không có bất kỳ tiếng động nào, nhưng Chu Chu lại rõ ràng cảm giác được một tia rung chuyển rất nhẹ truyền từ nơi ấy, vòng tay đồng trên cổ tay đã ẩn ẩn tản mát ra hàn khí yếu ớt.” Chắc A Chương sắp xuất quan!” Chu Chu vô cùng hưng phấn mà nhảy người lên nói.
Sau khi xuất quan thì luôn ở trong tháp Vũ Thần tu luyện, thời khắc chú ý động tĩnh tháp Vũ Thần thì Lâm Chấn Kim cũng có cảm ứng, bay nhanh từ trên tháp cao xuống tìm Chu Chu, bốn người tâm tìm kích động chờ đợi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bên trên tầng thứ 9 của tháp Vũ Thần bỗng nhiên toát ra một đám sương mù màu trắng mà người thường không thể nhận ra được, sương mù cũng không tiêu tán bốn phía, mà như chất lỏng chậm chạp từ từ rơi xuống đất.
Vòng tay đồng trên cổ tay Chu Chu và tầng thứ 9 tháp Vũ Thần gần như đồng thời xuất hiện một tia ánh sáng mày xanh, sau đó dị tượng đó biến mất hoàn toàn không thấy gì nữa, mà hầu hết mọi người ở bên ngoài tháp Vũ Thần cũng không có phát hiện có thay đổi gì.
Chỉ có mấy người Chu Chu cùng với tu sĩ đẳng cấp cao mà Lâm Thế Cung đặc biệt an bài trấn thủ ở phụ cận tháp Vũ Thần đã nhận ra dị trạng này.
Mấy người Chu Chu, Lâm Chấn Kim, Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục không nhịn được từng người phân ra một đám thần thức tiến vào trong vòng tay đồng của Chu Chu.
Bên trong không gian vô hạn của vòng tay đồng, một gã nam tử áo trắng tuấn mỹ tuyệt luân trong trẻo lạnh lùng đứng ở trong đó, không phải Doãn Tử Chương thì là ai?
Doãn Tử Chương liếc cái đã thấy người thân thân hữu nhất của mình, trên mặt không tự chủ lộ ra mỉm cười, nụ cười kia như giữa tuyết phong ánh lên tia sáng mặt trời, không gian vô tận dường như cũng bị ánh sáng này tô điểm.
Mặc dù Doãn Tử Chương chỉ là thần hồn, nhưng mà so với lúc trước không biết ngưng thực nở nang bao nhiêu.
Chu Chu không quan tâm chạy lên, phút chốc nhào vào trong vòng ôm ấp của Doãn Tử Chương.
Doãn Tử Chương giờ phút này đã là tu vi Nguyên Anh kỳ, nguyên thần phân thân Chu Chu tiếp cận sẽ không tạo thành bao nhiêu áp lực và trùng kích với hắn, hai người chặt chẽ ôm nhau, dường như muốn đem tưởng niệm mấy năm qua đều trút xuống tại bên trong cái ôm này.
“Heo ngốc, có phải là chịu rất nhiều ủy khuất hay không? Làm sao vừa thấy ta lại khóc?” Doãn Tử Chương vuốt vuốt tóc Chu Chu, dung nhan như băng tuyết hiện lên tia dịu dàng.
Chu Chu một bên rơi lệ một bên không nhịn được lại muốn cười to lên, A Chương của nàng rốt cục cũng đã trở lại rồi! Sẽ nói với nàng, sẽ cười với nàng, có thể khiến cho nàng an tâm ỷ lại, chia sẻ tất cả, rốt cục A Chương cũng trở lại rồi!
Mấy năm này nàng mỗi ngày nhìn thể xác Doãn Tử Chương không nhúc nhích không có độ ấm, đến hôm nay mới cảm giác được Doãn Tử Chương thật sự tồn tại.
Lâm Chấn Kim đi đến trước nhẹ nhàng đáp trên bả vai nhi tử, đứa con trai này làm cho ông người làm phụ thân rất kiêu ngạo, nhưng mà đối với ông mà nói. So với những thứ kia để cho thế nhân sợ hãi thán phục thành tựu cùng với vinh dự, ông càng để ý nhi tử bình an vui sướng hơn.
Nhìn thấy bộ dáng con mình giờ phút này, ông vừa chua xót lại vừa vui mừng, đường đường một tu sĩ Nguyên Anh mà ánh mắt cũng đục đỏ ngầu, khóe mắt hơi ẩm ướt.
Doãn Tử Chương trông thấy bộ dáng này của phụ thân, trong lòng cũng áy náy: “Nhi tử bất hiếu, để cho phụ thân lo lắng.”
“Con bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi.” Mấy năm qua lần đầu tiên Lâm Chấn Kim cười thoải mái thật lòng như vậy.
Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục mỉm cười đứng ở một bên, Doãn Tử Chương không nghĩ tới chính mình xuất quan sẽ nhìn thấy sư huynh sư tỷ. Nhìn bộ dáng Cơ U Cốc thấy trên người huynh ấy cùng với Thạch Ánh Lục phát ra khí tức cường đại thuộc về tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Doãn Tử Chương cũng vui mừng thay bọn họ.
Mấy người kích động đã qua, Lâm Chấn Kim nói: “ Tình hình của con bây giờ thế nào? Pháp thân của con còn có Đại Luân Hồi đan, Chu Chu cũng đã thay con chuẩn bị xong. Nếu như có thể, mau chóng hồn thể hợp nhất, cũng miễn cho chúng ta lo lắng.”
Thần sắc Doãn Tử Chương ngưng trọng gật đầu nói: “Chỉ cần chuẩn bị thỏa đáng tùy thời cũng có thể bắt đầu.”
Chu Chu nắm tay áo của hắn nhỏ giọng nói: “Đại Luân Hồi đan là tự tay ta luyện chế đấy!” Đây là đang cầu ca ngợi.
Doãn Tử Chương cười cầm ngược tay của nàng nói: “Ta biết muội nhất định làm được.” Thời khắc mấu chốt, cho tới bây giờ Chu Chu cũng không có làm hắn thất vọng.
Mấy người ở bên trong, cuối cùng là Cơ U Cốc tỉnh táo nhất: “Tất cả chờ đệ bình an trọng sinh nói sau cũng không muộn. Tiểu sư muội đã thấy Phần tiền bối trọng sinh một lần, không ngại mời nàng ấy đến nói rõ những chuyện cần chú ý cho lão tứ, chúng ta mau chóng hiểu rõ những chuyện này.”
Những người khác cảm thấy hắn nói rất có lý, nhao nhao rời khỏi không gian trong vòng tay đồng, từng người chia nhau chuẩn bị.
Ngay tại chỗ Chu Chu và Lâm Chấn Kim bế quan lúc trước, tất cả rất nhanh chuẩn bị thỏa đáng. Đêm đó, Chu Chu và Lâm Chấn Kim mang pháp thân cải tạo thay Doãn Tử Chương từ trong Tụ Linh trận ở dược trì ra đặt ở trên giường ngọc, Chu Chu cẩn thận từng ly từng tí đặt tay trái ở trước ngực Doãn Tử Chương. Đem vòng tay đồng dán ở trên da thịt hắn, do Lâm Chấn Kim tự mình đút một viên Đại Luân Hồi đan duy nhất cho hắn ăn vào.
Chuyện phát sinh về sau,độc nhất vô nhị giống như ngày đó Phần Bích Thấm trọng sinh.
Nhìn thân thể Doãn Tử Chương bị quấn trong quang kén trong suốt dần dần khôi phục sinh khí, Chu Chu và Lâm Chấn Kim thoáng buông nửa trái tim xuống.
Quá trình thần hồn và pháp thân dung hợp rất thuận lợi, chỉ xem Doãn Tử Chương sau khi tỉnh lại có thể thích ứng bộ dạng thể xác mới này rồi.
Chu Chu cảm giác thân thể dưới lòng bàn tay tản mát ra sinh cơ ấm áp, rốt cục hậu tri hậu giác mà nghĩ đến—- hình như nàng đã sớm xem hết đại ác nhân!
Lúc trước chỉ lo lắng an nguy Doãn Tử Chương, rất nhiều chuyện tứ chi tiếp xúc cũng là Lâm Chấn Kim động thủ, nàng căn bản chưa từng nghĩ đến phương hướng này, hiện tại biết rõ Doãn Tử Chương hơn phân nửa sẽ không sao, đầu óc liền bắt đầu không khống chế được mà toát ra chút ít… những ý niệm trẻ em không nên có.
Trong tĩnh thất chỉ có ba người nàng cùng với Doãn Tử Chương, Lâm Chấn Kim, Lâm Chấn Kim ngồi ở bên cạnh Doãn Tử Chương nhắm mắt lại, Chu Chu lo lắng một mực đặt tay trái ở ngực Doãn Tử Chương, hai người ở quá gần, nàng chỉ cần hơi nghiêng đầu có thể xem hết cả người Doãn Tử ChươngKỳ thật lúc trước đã xem qua vô số lần, nhưng mà lúc kia căn bản không có cách nào sinh ra nửa điểm ý niệm không chính đáng.
Chu Chu vụng trộm liếc mắt nhìn về phía Lâm Chấn Kim, bỗng nhiên có tật giật mình mà cảm giác giống như mình là trẻ con dưới mí mắt người lớn vụng trộm làm chuyện xấu, vừa khẩn trương sợ hãi vừa hưng phấn đắc ý.
Bộ dáng pháp thân này chính là dùng máu huyết Doãn Tử Chương làm gốc một lần nữa thai nghén mà thành, cùng dung mạo hình thể vốn có của Doãn Tử Chương hoàn toàn là một. Doãn Tử Chương và Chu Chu quen biết nhiều năm, về sau cùng nhau ước điịnh, nhưng mà đều chưa từng có hành vi thân mật quá mức, sau khi hắn gặp chuyện không may thì Chu Chu mới tận mắt nhìn thấy thân thể Doãn Tử Chương đấy.
Mặc dù không nhìn thấy nhiều để đối chiếu, nhưng mà Chu Chu vẫn nhận định, Doãn Tử Chương là tốt nhất.
Trong đầu đầy hoa đào bay tán loạn, bỗng nhiên Chu Chu có vẻ sợ hãi cả kinh, hoảng hốt nhớ lại những chuyện không chịu nổi xảy ra ở trong hoàng cung Đan quốc kia.
Vài năm trước Diễm Thí Thiên đã lưu cho nàng bóng ma quá mức đáng sợ, làm cho nàng về sau dù bị phong ấn nhớ lại, nhưng đối với người khác phái tới gần tiếp xúc cảm thấy sợ hãi khẩn trương, chớ đừng nói chi là sinh ra dục vọng muốn thân cận nhìn lén.
Cho dù là đối mặt Doãn Tử Chương, thì phải trải qua một đoạn thời gian tương đối dài thì nàng mới dần dần thích ứng.
Nàng không biết là bắt đầu từ lúc nào, mình đã triệt triệt để để vứt bỏ tâm ma, trở nên như một tiểu cô nương bình thường đối với Doãn Tử Chương nổi lên” oai tâm” ( tâm tư không đứng đắn.)Nàng chỉ biết là, những chuyện u ám vặn vẹo trong quá khứ, cách nàng rất xa rất xa, nên không có thể gây tổn thương cho nàng một tí nào.
Truyện khác cùng thể loại
485 chương
61 chương
387 chương
5 chương
87 chương
163 chương