Nga Mỵ
Chương 359
Một chữ đơn giản thoát ra khỏi miệng, một chút bóng ma lưu lại trong lòng Chu Chu cũng hoàn toàn bị xóa đi.
Mặc dù Ác ma đáng sợ nhưng cũng không thể làm nàng tuyệt vọng nữa, nàng sẽ không bởi vì sợ hãi mà lui bước.
Hết thảy u tối thống khổ đã trở thành quá khứ, rồi sẽ có một ngày thực lực của nàng vượt qua hắn, sẽ báo thù cho tộc nhân của nàng. Hiện tại nàng cũng giống với ác ma kia, thân mang ba loại Thiên Hỏa, có lẽ tu vi chiến lực của họ cách biệt quá xa, nhưng ít nhất thì đã có đủ lực đánh một trận.
Thông qua cây thần, Chu Chu có thể cảm giác được Diễm Thí Thiên đang ở gần đó, còn có các sư huynh sư tỷ của nàng nữa, chẳng qua là không biết tình huồng hiện tại của họ ra sao?
Cây thần như là một câu đố cổ xưa mà thâm ảo, nàng bây giờ còn có quá nhiều ràng buộc, không thể tĩnh tâm cảm nhận, không đạt tới trình độ thông linh, cho nên chỉ có thể cảm giác được các sư huynh sư tỷ hiện không lo lắng tính mạng, cùng với Diễm Thí Thiên đang được hơi thở của cây thần bao lại thật chặt.
Thay vì tốn thời giờ ở trong này cảm ứng, không bằng đi tìm Sa Hoài Đan đang chờ đợi bên ngoài hỏi còn nhanh hơn.
Chu Chu đưa tay phất một cái lên Thanh Ngọc Ngô Đồng, cả gốc đại thụ hoa mỹ liền hóa thành từng điểm sáng chui vào trong thân thể nàng. Nàng không thể phụ lòng các sư huynh sư tỷ vất vả mạo hiểm, phải tranh thủ thời gian cứu mấy vị trưởng lão ra ngoài!
Sa Hoài Đan và Đạo Quân Giáp Hỏa đang lo lắng chờ đợi trên đảo nhỏ, thấy một đạo độn quang tuyết trắng bay tới từ phương hướng đảo Âm Dương, hai người đều cảm thấy uy áp trên người đối phương vô cùng cường đại khiến họ phải run rẩy… Chẳng lẽ là Diễm Thí Thiên? Hai người không hẹn mà cùng kéo căng thân thể, tiến vào trạng thái đề phòng.
Chỉ một lần hô hấp, đạo độn quang kia đã lướt đến trước mặt Sa Hoài Đan, giọng nói ngọt ngào của Chu Chu truyền đến: “Đan sư huynh, các sư huynh sư tỷ ta, còn có mấy vị trưởng lão vẫn mạnh khỏe chứ?”
Sa Hoài Đan thấy rõ thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt, một đôi con ngươi màu lam gần như ngay lập tức biến thành hình trái tim, lắp bắp nói: “Tốt, tốt! Hết thảy đều bình thường, muội thành công?”
Chu Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Đôi mắt hình trái tim của Sa Hoài Đan nhất thời trợn tròn, Chu Chu tiến vào lòng đất đảo Âm Dương, hình như mới năm ngày a! Lại có thể hấp thu dung hợp hoàn toàn Thiên Hỏa? Đây là cái loại tốc độ gì?
Mấy năm này hắn vẫn thường xuyên giao thiệp với mấy trưởng lão Đan tộc, cũng nghe bọn họ nói không ít về các loại mồi lửa trên thế gian, biết rõ Thiên Hỏa là loại mồi lửa có uy lực cường đại nhất, đương nhiên cũng khó thuần phục nhất.
Các trưởng lão đã nói, các tiền bối tiên hiền trước đây từng hấp thu Thiên Hỏa, không ai không phải người có đại tài kinh thiên vĩ địa, tu vi tư chất có một không hai trong thiên hạ, hơn nữa còn phải có cơ duyên, ngộ tính và số phận thật tốt mới miễn cưỡng có thể hấp thu một loại Thiên Hỏa.
Diễm Thí Thiên dùng thời gian mấy nắm hấp thu một loại Thiên Hỏa, lại tốn sức chín trâu hai hổ, lần lượt hấp thu thêm hai loại nữa, đã được công nhận là tuyệt đỉnh thiên tài trước nay chưa từng xuất hiện, lại không thể so sánh được với tiểu cô nương mới hai mươi trước mặt này. Dùng có mấy ngày mà đã hấp thu hết ba loại Thiên Hỏa? Thật hay giả đây?
Này còn có để người khác sống hay không đây?
Chu Chu thật vất vả mới có thể khiến Sa Hoài Đan phục hồi tinh thần lại: “Chúng ta đi cứu mấy vị lão tiên sinh trước, trên đường muội sẽ kể hết với huynh.”
Chu Chu đương nhiên không có ý kiến, trên Bắc Hải luôn bị một tầng Băng Vụ mê chướng bao phủ, nếu không có người quen thuộc nơi này dẫn đường, rất dễ đi sai phương hướng. Tiểu đảo nơi mấy vị trưởng lão Đan tộc sinh sống mặc dù không xa lắm, nhưng có Sa Hoài Đan dẫn đường thì sẽ tới được nhanh hơn.
Lần đầu tiên Đạo Quân Giáp Hỏa nhìn thấy diện mục thực sự của Chu Chu cũng không tránh khỏi tim đập nhanh một trận, ông sống gần hai nghìn năm rồi, đã sớm không quan tâm đến sắc đẹp bên ngoài, ông coi trọng tu vi của Chu Chu hơn.
Tiểu cô nương này nhìn qua tuyệt đối không quá một trăm tuổi, nhưng dường như tu vi còn cường đại hơn ông, mặc dù hơi thở trên người nàng có chút cổ quái, nhưng tu vi thực sự lại chuẩn xác là Nguyên Anh hậu kỳ, điều này sao có thể?
“Sa đạo hữu, vị này là?” Đạo Quân Giáp Hỏa cảm thấy giọng mình có chút biến đổi, cô gái này lại gọi Sa Hoài Đan là ‘sư huynh’, nhưng nàng rõ ràng không phải là yêu tu. Còn sư huynh sư tỷ và các trưởng lão nàng nhắc tới lại là người phương nào?
Không nghĩ tời, một yêu tu như Sa Hoài Đan lại có một sư muội lợi hại như thế, không biết đến tột cùng là nàng xuất thân từ đâu?
Sa Hoài Đan liếc Chu Chu một cái, ý hỏi nàng có muốn nói thẳng ra hay không, Chu Chu biết giấu diếm nữa cũng không còn ý nghĩa gì, liền thi lễ với Đạo Quân Giáp Hỏa, nói: “Vãn bối Đan Hoàng, xuất thân Đan tộc, mấy vị trưởng lão trong tộc thân tại hiểm địa, vãn bối muốn chạy tới cứu bọn họ, phiền toái tiền bối ở lại đây tiếp ứng mấy vị sư huynh sư tỷ của vãn bối.”
Đan Hoàng? Danh tự này hơi quen tai… Đạo Quân Giáp Hỏa chợt nhớ tới, đây không phải là tên của Thánh nữ Đan tộc sao? Giờ phút này hẳn là nàng đang làm khách quý bên trong hoàng cung thành Sùng Võ chứ, sao lại chạy đến Bắc Hải?Ông cũng không biết người nào của Đan tộc, làm sao biết được ai là sư huynh sư tỷ của nàng? Người Đan tộc đang ở trên đảo Âm Dương? Chẳng lẽ là vì đối phó Diễm Thí Thiên?
Từng ý niệm thoáng lướt qua trong óc, bên kia Chu Chu và Sa Hoài Đan đã ngồi lên Ngân Sa đi được rất xa rồi.
Đạo Quân Giáp Hỏa nghĩ mãi không ra, vừa lúc thấy một Ngân Sa cấp sau đang tuần tra tới lui ngoài đảo, nhớ mang máng Ngân Sa này là một trong mấy thân tín của Sa Hoài Đan, bèn ngồi xuống gọi nó đến trước mặt hỏi: “Sư huynh sư tỷ của tiểu thư Đan Hoàng là người phương nào? Có đặc thù gì vậy? Đạn tộc có bao nhiêu người đến đảo Âm Dương?”
Ngân Sa kia lắc lắc cái đuôi, đôi mắt xanh biếc trợn to, nói: “Đan tộc chỉ có bốn bị trưởng lão ở trên đảo phụ cận, làm gì có người khác. Còn sư huynh sư tỷ của tiểu thư Đan Hoàng không phải là đi cùng các ngươi tới Bắc Hải sao? Dẫn đầu là người có bộ dáng trẻ con, còn có hai sư huynh, một người nhã nhặn, một người mặt lạnh như băng, còn có một vị sư tỷ rất xinh đẹp.”Ánh mắt Đạo Quân Giáp Hỏa trừng lớn, so ra còn lớn hơn mắt của Ngân Sa kia, cũng quên không so đo thái độ nó không đủ cung kính: “Mấy người phái Thánh Trí kia là… là sư huynh sư tỷ của tiểu thư Đan Hoàng?”
Tu vi của lão đại bọn họ còn kém Đan Hoàng một đoạn xa, cũng chưa từng nghe qua phái Thánh Trí có quan hệ mật thiết với Đan tộc như vậy, Trịnh Quyền chỉ là sư phụ trên danh nghĩa của đám người Đề Thiện Thượng, có lẽ bối phận của hắn cao hơn Đan Hoàng, nhưng tu vi lại thấp hơn, làm sao có thể khiến cho một Thánh nữ Đan tộc xưng mấy tiểu bối Thánh Trí phái là sư huynh sư tỷ?
“Đúng vậy! A! Ngươi không biết tiểu thư Đan Hoàng và Chu Chu cô nương là một người?” Ngân Sa không có tâm cơ gì, nói.
Đạo Quân Giáp Hỏa gần như bị cái tin tức này đánh cho ngất xỉu.
Cái người suốt ngày ôm một con heo, lớn lên xấu xí quê mùa, bộ dạng như ngờ nghệch như cô gái nông thôn lại chính là Thánh nữ Đan tộc – Đan Hoàng?
Đạo Quân Giáp Hỏa suy nghĩ một chút thì đã hiểu ra đây là do tộc nhân Đan tộc ngụy trang cho nàng để tránh khỏi sự truy bắt của Diễm Thí Thiên, nhưng kiểu ngụy trang này thật là… rất sáng tạo.
Truyện khác cùng thể loại
485 chương
61 chương
387 chương
5 chương
87 chương
163 chương