Nga Mỵ
Chương 353
Đạo Quân Nhân Nghiêu từ xa nhìn thấy những người này, tâm niệm vừa động kêu to lên: “Thiên Chân, ngươi thật ngoan độc! Vì muốn độc chiếm Hoa Hợp Hoan thư hùng mà lại liên hiệp với Diễm Thí Thiên, Tô Đạm Hồng, và mấy tiểu tặc phái Thánh Trí này độc hại Đạo Quân Địa Tô!”
Thiên Chân thấy hắn đổi trắng thay đen, vô cùng tức giận nói: “Ngươi đừng nói bậy, rõ ràng là ngươi làm ra chuyện ác!”
Đạo Quân Nhân Nghiêu phản ứng cực nhanh: “Ta không có đạo lữ, muốn Hợp Hoan Hoa để làm cái gì? Ngươi và Diễm Thí Thiên vụng trộm đi lại, còn muốn chối sao?”
Hai người bọn họ ầm ĩ, chín trưởng lão Kết Đan lại càng không biết theo ai, Đạo Quân Thiên Chân là người đứng đầu cung Thái Hư, mặc dù rất ít khi quản sự nhưng rất có uy vọng, nhưng lời Đạo Quân Nhân Nghiêu vừa nói hình như cũng có lý.
Đang lúc bọn họ chần chờ không quyết, đột nhiên trong sân xuất hiện hai bóng người nhanh như quỷ mị, hai trưởng lão cung Thái Hư không chút nào phòng bị hét thảm một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi nữa.
Bọn họ, một người bị liệt diễm màu đen đốt thành trọng thương, một người thì sắc mặt đen sì hấp hối.
Đột nhiên xuất thủ trọng thương bọn họ không ai khác ngoài hai người Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng.
Mặc dù bọn hắn bị Vạn Niên Hợp Hoan Thụ áp chế tu vi, nhưng một người sở hữu Thiên Hỏa, một người giỏi về dụng độc, xuất thủ vừa nhanh vừa ác, mấy trưởng lão đã quen với cuộc sống bình yên trên đảo hoàn toàn không thể sánh bằng, không chờ bọn họ kịp phản ứng, đã liên tiếp xuất thủ trọng thương năm người.
Nếu như không phải là có Vạn Niên Hợp Hoan Thụ bảo vệ, chỉ sợ năm người này không chỉ trọng thương, mà lập tức bỏ mạng tại chỗ.
Bàn về tu vi, Đạo Quân Thiên Chân nhỉnh hơn Đạo Quân Nhân Nghiêu, nhưng mắt thấy nhân tài tông môn vất vả bồi dưỡng trong nháy mắt đã tổn thất năm người, không khỏi lửa giận công tâm.
Bị Đạo Quân Nhân Nghiêu quấn lấy, còn phải phân tâm thúc giục cây thần bảo vệ bốn trưởng lão còn lại, không khỏi đỡ trên hở dưới.
Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hông liếc mắt nhìn nhau, cũng không vội tiến lên giúp đỡ Đạo Quân Nhân Nghiêu, ngược lại tiến đến hạ thủ mấy tu sĩ Kết Đan khác – có thể làm Đạo Quân Thiên Chân phân tâm, lại còn tiêu diệt được tai họa ngầm trong cung Thái Hư, càng có tác dụng hơn trực tiếp đối phó bản thân nàng.
Hỏa Linh Huyền Long Nhất Quyển trên tay Diễm Thí Thiên đánh về phía một trưởng lão Kết Đan gần đó, vị trưởng lão này đã chứng kiến thảm trạng của năm người trước đó, biết mình không thể ngăn cản Huyền Long này, ngay lập tức lùi nhanh về phía sau.
Bỗng nhiên cảm thấy sau lưng rét lạnh, hắn nghiên đầu nhìn, vừa lúc thấy được khói độc đỏ như máu trên tay Tô Đạm Hồng đã phong kín toàn bộ đường lui của hắn.
Trưởng lão Kết Đan này quá mức sợ hãi, cười thảm một tiếng vận dụng pháp lực toàn thân bảo vệ nơi yếu hại, trông cậy vào cây thần có thể cứu hắn một mạng.
Sự viêc nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, khi Huyền Long giơ nanh múa vuốt sắp sửa đụng vào hắn, một bóng người màu trắng đột nhiên lao tới che trước mặt hắn.
Phanh! Một tiếng vang thật lớn, Huyền Long kêu thảm bay ra ngoài, mà người che trước mặt hắn lung lay mãnh liệt.
Trưởng lão Kết Đan kia còn chưa kịp nhìn rõ người cứu mạng mình là nhân vật có số má thế nào thì đã cảm thấy cơ thể bị một tay hắn tóm lấy, như đằng vân giá vũ bay ra khỏi trận chiến.
Người đột nhiên xuất hiện cứu người chính là Doãn Tử Chương, hắn đón đỡ một kích này của Diễm Thí Thiên cũng không dễ chịu gì, uy lực Thiên Hỏa bị tủy băng trên tay hắn hóa thành tấm chắn ngăn cản hơn nửa, nhưng cỗ khí tức hắc ám nồng nặc này vẫn khiến chân nguyên toàn thân hắn ngưng trệ, cực kỳ khổ sở.
Nếu không phải tu vi Diễm Thí Thiên đã bị áp chế thì mười hắn liên thủ cũng không thể ngăn cản một kích vừa rồi.
Diễm Thí Thiên hiển nhiên không nghĩ Hỏa Linh lại bị ngăn cản bởi một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ nho nhỏ, mặc dù hiện tại là tình huống đặc thù, cũng khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Hắn nhíu mày, trên gương mặt tuấn mĩ tà mị hiện lên một tia hứng thú: “Có ý tứ, không ngờ cung Thái Hư lại có được một nhân vật như ngươi, ngươi là người phương nào?”
“Người muốn giết ngươi!” Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy ma đầu đã hại Chu Chu nhà tan cửa nát, đạo tâm hủy hết, nghĩ đến những nhục nhã thống khổ hắn đã khiến Chu Chu phải chịu đựng, Doãn Tử Chương hận không thể đích thân xé nát hắn thành mảnh nhỏ, năm ngón tay phải hết khép vào lại mở ra, tạo này một pháp quyết đơn giản, Thiên Tinh Như Ý Thuẫn hóa thành tám mươi mốt chuôi lợi kiếm, bắn nhanh về phía Diễm Thí Thiên.
Không xa phía sau hắn, Tô Đạm Hồng đang phóng khói độc đồng dạng bị Cơ U Cốc và Đề Thiện Thượng liên thủ cùng đánh.
Cơ U Cốc lấy ra Băng quý linh thạch đã ngâm qua Hàn đàm hóa thành hơi nước chống đỡ khói độc của đối phương, đồng thời ném ra trận kỳ vây khốn Tô Đạm Hồng, Đề Thiện Thượng đề khí ngưng thanh, hai tay giơ Diệu Âm ngọc hoàng lên cao, thi triển ‘Hi Thanh thuật’ kêu liền ba tiếng.
Đường đường một đại năng tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, hôm nay Tô Đạm Hồng được trải nghiệm thế nào là ‘hổ lạc đồng bằng’, một thân tu vi bị áp chế xuống còn Kết Đan kỳ, lại bị tu sĩ Kết Đan là Đề Thiện Thượng và Cơ U Cốc làm cho luống cuống tay chân.
Không giống Thiên Hỏa của Diễm Thí Thiên vốn có lực phá hoại mạnh mẽ, khói độc thi triển ra phụ thuộc rất nhiều vào tu vi bản thân hắn, cho nên đối với sự liên thủ của hai người Đề Thiện Thượng và Cơ U Cốc, rất nhanh liền rơi xuống hạ phong.
Năm tu sĩ Kết Đan còn lại của cung Thái Hư cũng trở về vị trí, mặc dù không dám lại gần tấn công Diễm Thí Thiên, nhưng cũng thả ra pháp bảo của chính mình công kích từ xa, phân tán áp lực cho đám người Doãn Tử Chương.
Đạo Quân Thiên Chân thấy bởi có sự gia nhập của nhóm người phái Thánh Trí, tình hình phe mình chuyển biến tốt đẹp hơn, càng thêm chuyên chú đối phó Đạo Quân Nhân Nghiêu trước mặt.
Một khi hai người bọn họ phân ra thắng bại, người thắng sẽ quyết định đại cục hôm nay. Nếu Đạo Quân Thiên Chân có thể chuyên tâm toàn lực điều khiển Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, mượn dùng uy lực thần thụ trải rộng khắp đảo, thì dù là Diễm Thí Thiên hay Tô Đạm Hồng cũng không thể gây ra sóng gió gì nữa.
Diễm Thí Thiên nhìn Doãn Tử Chương, ánh mắt rét lạnh, song phương đối chiến, mặc dù hắn chiếm thượng phong, nhưng cũng không thể làm gì tu sĩ trẻ tuổi này, từ chiêu số xuất ra, hắn đại khái có thể đoán ra thân phận đối phương.
“Ngươi là Doãn Tử Chương của phái Thánh Trí. Ha ha ha! Thì ra bổn cung vẫn xem thường các ngươi. Hôm nay các người phá hỏng chuyện tốt của bổn cung, trong vòng một năm, bổn cung muốn tàn sát hết thảy phái Thánh Trí các ngươi, gà chó không tha!” Hắn thực sự nổi giận rồi, mấy con kiến hôi nho nhỏ mà to gan dám đi trêu chọc hắn.
Nhìn dáng dấp, có thể đoán được tuổi của tu sĩ trước mắt tuyệt đối không vượt quá năm mươi, mà tu vi hiện tại đã là Kết Đan hậu kỳ, Diễm Thí Thiên chợt nhớ tới tin tức mà thủ hạ đã bẩm báo. Tư chất của Doãn Tử Chương tuyệt không kém hắn, hơn nữa còn nhận được lễ ngộ của tam đại tông môn, một thời gian nữa chắc chắn sẽ trở thành mối họa tâm phúc của hắn, người như vậy không thể giữ lại!
Nhưng khiến hắn nghi ngờ nhất là hận ý của Doãn Tử Chương đối với hắn, rốt cuộc là tại sao…
Doãn Tử Chương biết bản tính hắn ác độc tàn nhẫn, nghe lời hắn nói lại càng kiên định ý niệm đánh chết hắn ngay tại đấy: “Ngươi chết rồi, mọi chuyện đều có thể giải quyết!” Vừa nói vừa điều khiển Thiên Tinh Như Ý Thuẫn hóa thành ngàn vạn Như Ảnh Tùy Hình ác đấu cùng Hỏa Linh của Diễm Thí Thiên.
Đạo Quân Nhân Nghiêu đang chiến đấu với Đạo Quân Thiên Chân không thể thoát thân đột nhiên rùng mình, khóe mắt xẹt qua phương hướng Tô Đạm Hồng, ngay tại chỗ bị hù ra một thân mồ hôi lạnh.
Một nam tử ăn mặc giống hắn như đúc đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Đạm Hồng, tiếp theo hắn liền nghe thấy Tô Đạm Hồng hét thảm một tiếng.
Đạo Quân Nhân Nghiêu bất chấp Đạo Quân Thiên Chân trước mặt, hét lên một tiếng ‘Đạm Hồng’ liền liều lĩnh nhào tới, đồng thời kêu gọi lực lượng cây thần bảo vệ Tô Đạm Hồng.
Truyện khác cùng thể loại
485 chương
61 chương
387 chương
5 chương
87 chương
163 chương