Ngã Dục Phong Thiên
Chương 37
Tại trong tiếng gầm này, tâm thần Mạnh Hạo chấn động, linh khí trong cơ thể cũng như bị tản đi. Hắn biến sắc, tiếng gầm này không xa lạ gì đối với hắn, mấy lần trước hắn tới đây đã từng nghe tiếng gầm làm huyết khí quay cuồng, tâm thần không yên này.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạo lập tức mở to mắt, hắn nhìn thấy một một đoàn sương mù từ trên đỉnh núi quay cuồng mãnh liệt mà khuếch tán xuống, Mạnh Hạo nhìn thấy một con mãng xà không biết phẩm cấp, dài khoảng hai trượng, mang theo khí thế hung ác, từ trong một cái khe lộ ra nửa thân hình.
Con mãng xà này lộ vẻ thống khổ, phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa. Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, thân hình vọt lên, không dám dừng lại mà lao xuống núi. Tuy vậy, hắn vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, vừa nhìn hắn liền phát hiện vài điểm khá đặc biệt.
Nửa thân hình gần với mép vách đá như có một tầng da lột ra, thân rắn cuồn cuộn như có hai lớp da, nó đang giãy dụa, muốn lột xác mà ra.
- Lột da?
Mạnh Hạo nhất thời hiểu được, hắn hít sâu một hơi. Hắn biết rõ, một khi rắn trải qua quá trình lột da đều trở nên suy yếu, hơn nữa, thời gian suy yếu cũng không ngắn. Nhất là khi con yêu vật thân rắn này lại khổng lồ như thế, thời gian lột da có càng thêm dài hơn. Cho dù dùng mấy năm cũng chưa chắc hoàn thành.
- Khó trách lại thường xuyên nghe được tiếng gầm này, chắc là nó đã tiến hành lột da nhiều năm rồi!
Mạnh Hạo đang muốn không nhìn nữa, đột nhiên hắn nheo mắt, hắn thấy được thân rắn gần nơi mép đá kia như có một vật đâm vào.
Vừa nhìn kỹ, Mạnh Hạo lập tức sửng sốt, đó là một thanh phi kiếm, nhìn cực kỳ cổ xưa, không có chỗ nào thần kỳ nhưng lại đâm sâu vào trong thân mãng xà. Hơn nữa, hình như nó đã dính liền với mãng xà này rồi, hiển nhiên là đã lưu lại không biết bao nhiêu năm rồi.
Còn nữa, tại nơi thanh phi kiếm đâm vào, thân rắn rõ ràng héo rút, vừa nhìn liền biết được uy lực của một kiếm năm đó.
- Tu vi còn yêu mãng này e là đã vượt qua Ngưng Khí tầng bảy như Hứa sư tỷ rồi, rất có thể là tầng tám, thậm chí là cực hạn Ngưng Khí tầng chín…
Nhất thời Mạnh Hạo liền miệng đắng lưỡi khô, hắn có thể tưởng tượng được lớp da của cự mãng này cứng rắn cỡ nào, từ đó cũng thấy được sự cường hãn của thanh phi kiếm cổ xưa kia.
- Có thể đâm thủng yêu vật bực này, thanh phi kiếm kia thực sự là bảo vật.
Tim Mạnh Hạo đập bùm bụp, thầm than một tiếng. Hắn biết rõ, với tu vi Ngưng Khí tầng bốn như hắn, muốn lấy thanh phi kiếm này như là một giấc mộng của kẻ điên. Dù là Ngưng Khí tầng năm cũng không thể làm được.
Giờ phút này, Mạnh Hạo lắc đầu thu hồi ánh mắt, không chút do dự lao xuống núi. Hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, theo một luồng đan quang phát lên, gương đồng trong tay Mạnh Hạo liền trở nên nóng bỏng, dần dần có không ít yêu thú đuổi giết mà tới.
Cho đến khi qua thêm mấy canh giờ, bình minh đã lộ ra, khoảng cách mười hai canh giờ đã sắp qua. Hai người Chu Doãn đã tuyệt vọng, bọn họ nhìn Mạnh Hạo khoanh chân ngồi phía xa, ba người đứng xa mà nhìn nhau.
Chỉ cần hai người vừa động thì Mạnh Hạo liền lập tức rời đi, kéo theo cả đàn yêu thú, làm cho hai người nhiều lần không thành công, ngược lại còn bị đám yêu thú đánh cho thân thể bị thương. Hơn nữa, giờ này đã mỏi mệt tới cực điểm, thở dốc không ngừng, chỉ gắt gao nhìn Mạnh Hạo.
- Chết tiệt, Mạnh Hạo, cái tên mở tạp hóa như ngươi sao có thể chạy như thế chứ!
Chu Khải thở hổn hển, không chịu nổi mà quát to, gã càng đuổi càng cảm giác Mạnh Hạo như con lươn trơn, xuất quỷ nhập thần trong núi rừng.
- Ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy, cũng không nên dùng yêu pháp kéo đàn thú tới, chúng ta trực tiếp đánh một trận!
Cách đó không xa, Doãn Thiên Long đã không có cách nào với Mạnh Hạo rồi, giết cũng không thể giết được, đuổi cũng không đuổi kịp, làm cho gã cũng phát điên lên rồi. Giờ phút này, gã không cần suy nghĩ gì, oán hận mà nói.
- Tu vi của ta không cao bằng hai ngươi, không thể đánh được, các ngươi muốn đuổi, ta cũng không có biện pháp!
Mạnh Hạo nuốt vào một viên đan dược, thờ phì phì nói.
Hai người Chu Doãn cươi khổ, đời này bọn họ chưa thấy kẻ nào khó ứng phó như vậy. Giờ phút này, trong lòng hai người cực kỳ hối hận, sớm biết vậy thì nói gì cũng không tới truy kích cướp đan.
Nhìn thời gian trôi qua, lập tức đã qua mười hai canh giờ rồi, hạn chế của đan dược bị biến mất, Doãn Thiên Long thở dài một tiếng, thầm nghĩ chính mình còn có thể làm gì được. Đuổi không được, đánh thì có yêu thú quấy phá, hôm nay hao phí một đống đan dược, phi kiếm cũng mất hai thanh, nếu còn chém giết mà nói.. Nhất là khi đối phương có vô số thủ đoạn, làm cho người ta hoa cả mắt, mưu ma chước quỷ lại rất nhiều, chỉ chút vô ý liền gặp phải tổn thương.
Gã chỉ còn biết uất ức thở dài, đứng dậy nhìn sâu vào Mạnh Hạo một cái, liền quay đầu đi xuống chân núi, gã thật sự bỏ qua cho cướp đoạt.
Hắn vừa đi, Chu Khải liền rối rắm, canh giờ thứ mười hai đã tới, bầu trời sáng rõ, khi phong ấn đan dược trong túi trữ vật của Mạnh Hạo biến mất, Chu Khải oán hận dậm chân, xoay người không nói lời nào rời đi. Đối với sự khó chơi của Mạnh Hạo, gã đã chịu thiệt quá nhiều rồi, trong lòng mơ hồ xuất hiện sợ hãi, sợ nếu không đi thì mình có thể liền gục ở nơi này.
Thấy hai người rời đi, đến khi cả hai đều xuống Hắc Sơn, Mạnh Hạo mới thả lỏng một hơi, sự mỏi mệt đã tràn ngập toàn thân, như hồng thủy mà bao trùm toàn thân hắn. Hắn cắn nhẹ đầu lưỡi, giữ mình tỉnh táo lại liền vội vàng xoay người rời đi. Hắn cũng không rời khỏi Hắc Sơn, ngược lại đi lên đỉnh núi. Nơi đó tuy có mãng yêu, nhưng như vậy mới tương đối an toàn hơn. Dù sao con mãng yêu này còn cần thời gian lột xác, tiếng gầm liền có thể dọa sợ đám yêu thú.
Tìm một khe nhỏ có thể chui vào, Mạnh Hạo lập tức khoanh chân ngồi bên trong, cúi đầu nìn túi trữ vật, nhất thời trong lòng nhỏ máu.
- Lại lãng phí không ít đan dược, đó đều là linh thạch a, ta tính lại một chút… Ba mươi bảy thanh phi kiếm, hơn bốn mươi viên yêu đan. Đây chính là đổi từ một trăm chín mươi tám khối linh thạch mới được, một trăm chín mươi tám khối linh thạch a…
Mạnh Hạo run rẩy, đau lòng thôi rồi.
- Cũng may chịu được qua mười hai canh giờ, Hạn Linh Đan này đã thuộc về ta!
Mạnh Hạo tự an ủi mình, dù trong lòng vẫn tiếc nuối linh thạch, nhưng miễn cưỡng đề cao tinh thần, sau khi kiểm tra, xung quanh không phát hiện gì nguy hiểm, hắn lập tức động thủ, dùng gương đồng phục chế Hạn Linh Đan.
Đến lúc buổi trưa, Mạnh Hạo cầm trong tay hơn mười viên Hạn Linh Đan, bây giờ trên mặt hắn mới lộ ra chút mỉm cười. Chỉ là nụ cười mang theo vẻ đau lòng, phục chế Hạn Linh Đan cực kỳ hao tổn linh thạch, tốn kém hơn yêu đan nhiều. Gương đồng này trao đổi đồng giá, Mạnh Hạo đã rõ từ lâu.
Hắn cắn răng, nuốt một viên vào miệng.
- Ngưng Khí tầng năm, ta muốn lên Ngưng Khí tầng năm!
Mạnh Hạo đỏ mắt, mang theo chấp nhất mãnh liệt, hắn lập tức ngồi xuống vận chuyển tu vi, trong cơ thể lập tức nổ vang, linh khí đẩy đủ trong Hạn Linh Đan bùng nổ, hóa thành từng luồng lốc xoáy linh lực, khuếch tán trong cơ thể hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua mấy ngày rồi, Mạnh Hạo đang nhắm mắt trùng kích vào tầng năm thì nghe tiếng mãng xà từ trên đỉnh Hắc Sơn rít gào, tiếng rít gào càng ngày càng nhiều, dường như quá trình lột xác của nó cũng giống Mạnh Hạo, đang ở thời khắc mấu chốt.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
9 chương
79 chương
53 chương
3594 chương
21 chương