Máu tươi của bọn họ phun ra, dần ngưng tụ lại hóa thành từng thanh hắc đao, đám sương mù bên kia cũng ngừng cuộn lại, bên trong đó xuất hiện một sợi dây màu đỏ, đúng lúc đó bị lão giả cưỡi cóc cầm lấy, lão gầm nhẹ một tiếng rồi mạnh mẽ kéo nó ra ngoài. Tiếng nổ vang lên không ngừng, khi sợi dây bị tóm lấy, truyền xung lực thẳng vào trong cổ động trong sơn cốc, thẳng tới chỗ phong ấn cấm chế nơi mà Mạnh Hạo đang ngồi. Khi sợi dây bị kéo đi thì bảy tám thân ảnh tóc bạc trong động kia đều lộ vẻ hoảng sợ, tự động tản hết ra, cùng lúc đó, mấy thân ảnh hài đồng tầm bảy tám tuổi xuất hiện, phát ra từng trận gào thét chói tai, chỉ là âm thanh đó không hề truyền ra ngoài cổ động. Sợi dây đỏ kia cực kỳ quỷ dị, càng bị kéo ra thì càng mang theo nhiều hàn khí, còn có mùi nồng nặc, càng khiến cho u quang nơi cấm chế kia rung động, tựa như lúc nào cũng có thể bị phá hủy vậy. Thời gian cứ chậm rãi mà trôi qua, ở bên ngoài, bị bảy người kia kéo ra sợi dây đỏ cũng dần dài tới hơn năm mươi trượng, âm thanh càng thêm mãnh liệt, hàn khí càng thêm nhiều, mùi vị càng thêm đậm hơn mấy lần. Thậm chí... trong một khắc này, từ trong động sâu kia truyền ra tiếng thở dốc không ngừng, tựa như có một sinh mệnh nào đó đang không ngừng giãy dụa, thanh âm này xuất hiện thì đám thân ảnh trong động càng hét gào thảm thiết hơn, liều lĩnh tấn công vào u quang cấm chế. Cấm chế rung động không thôi, trên bề mặt cũng bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Cũng đúng lúc này, hai mắt Mạnh Hạo đang mờ mịt dần thanh tỉnh lại, thân hình hắn có chút động, hít sâu một hơi, trong mắt phóng ra một luồng thần thức, hắn lập tức nhận ra được sự biến hóa của cổ động này, cũng thấy được sợi dây mà đám người kia đang kéo, hắn nhận thấy u quang cấm chế kia cũng bắt đầu dần tan vỡ rồi. Cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, Mạnh Hạo ôm quyền, cúi đầu với hài cốt kia một cái, nhanh chóng đi vòng qua màn sương mù, thẳng lên phía trên, ngay khi hắn bay lên chưa được mười trượng, thì u quang cấm chế bên dưới cuối cùng cũng bị phá vỡ, hơn mười thân ảnh gầy gò bên trong, có cả bảy tám tên nam tử đầu bạc cũng đồng thời lao thẳng ra ngoài, hướng về phía mà Mạnh Hạo mà tấn công. Ở phía sau lưng đám người đó là từng sợi hắc tơ lượn lờ, chúng từ bên trong động sâu kia chui ra, không ngừng dài ra tựa như tóc, trong mơ hồ tiếng thở dốc bên trong động lại càng thêm rõ ràng hơn. Tựa như một sự giãy dụa, đã đạt tới cực hạn, cho nên muốn phá vỡ cổ động này ra. Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, nhưng trong mắt lại lộ ra tinh mang, đạo đài Trúc Cơ trong cơ thể hắn luân chuyển, tu vi Trúc Cơ vận chuyển tản ra toàn thân, tốc độ càng nhanh, chỉ nháy mắt đã vượt qua mười trượng, nhưng thân ảnh hài đồng ở phía sau hắn càng tăng tốc độ nhanh hơn, không ngừng lao về phía lôi vụ xung quanh người hắn. Tiếng nổ không ngừng vang lên, đám lôi vụ xung quanh người Mạnh Hạo cũng nhanh chóng tiêu tán đi, đám quỷ ảnh kia tựa như không hề cảm nhận được đau đớn, không sợ bị lôi điện oanh tạc, cứ như vậy mà lao lên, xung quanh Mạnh Hạo đã thấy có rất nhiều quỷ ảnh bao vây. Kiếm quang phóng xuất, hai thanh mộc kiếm trong một khắc này phát ra kiếm khí, cấp tốc bao quanh người Mạnh Hạo mà quay tròn, tạo thành một cơn gió lốc, cuốn lấy bốn phía, giúp cho hắn có thể tiếp tục tiến lên phía trước. Đúng lúc đó thì bảy tám tên nam tử đầu bạc cũng chậm rãi tới gần, thậm chí đã xuất hiện trên đầu Mạnh Hạo, cũng có thêm bảy tám quỷ ảnh hài động hiện ra, tựa như muốn chặn đường của hắn. Một cỗ nguy cơ mãnh liệt từ trong nội tâm Mạnh Hạo hiện ra, hắn không hề do dự vỗ túi trữ vật, lập tức có hơn một trăm thanh phi kiếm bay ra, hóa thành một cơn mưa kiếm đánh thẳng lên phía trên. - Bạo! Mạnh Hạo quát khẽ một tiếng, hơn một trăm thanh phi kiếm kia bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một cỗ lực lượng lao đi, khiến cho đám quỷ ảnh kia bị đánh lùi về phía sau. Mạnh Hạo hít một hơi sâu rồi lao ra ngoài, khoảnh khắc hắn vượt qua đám quỷ ảnh thì hắn chỉ còn cách động khẩu khoảng năm trăm trượng mà thôi. Nhưng ở phía sau tiếng thét gào càng thêm mãnh liệt, đám hắc tơ màu đen cũng lan tràn, chúng cách Mạnh Hạo cũng chỉ chưa đầy trăm trượng! Mạnh Hạo cũng không kịp tra xét, hai mắt tựa như sắp phóng ra lôi quang, hắn biết bản thân chỉ cần chậm một chút thì hôm nay coi như là cửu tử nhất sinh. Thậm chí nếu không kịp phản ứng thì cũng lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi. - Cầu phú quý trong hiểm nguy, có thể đạt được đệ bát cấm Phong Yêu, coi như mọi thứ cũng đáng giá, chỉ tiếc là ta còn chưa có lĩnh hội hoàn toàn được đệ bát cấm, không thể thi triển ngay được. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lại đẩy nhanh tốc độ, khiến cho khoảng cách năm trăm trượng nhanh chóng biến thành bốn trăm trượng. Đúng lúc này phía sau lưng hắn hiện ra một tên nam tử bạch y, kẻ đó giơ tay phải lên phóng về phía Mạnh Hạo một chỉ. Một chỉ này lập tức khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy toàn thân phát lạnh, chỉ một chớp mắt này, hắn không hề do dự bấm pháp quyết ấn về sau, lập tức đám lông chim sau lưng hắn bỗng nhiên dựng thẳng lên, nhất tề phát nổ, trong túi trữ vật của Mạnh Hạo lại bay thêm ra một trăm thanh phi kiếm nữa, tiếp tục phát nổ không ngừng. Tiếng nổ lại không ngừng nối tiếp, trực tiếp oanh lên cổ động không tính là rộng lớn này, lập tức đẩy mạnh về phía trước, khiến cho một chỉ của tên nam tử bạch y kia cũng yếu bớt đi mấy lần, nhưng cuối cùng nó vẫn đánh được lên người Mạnh Hạo. Mạnh Hạo biến sắc, sương mù quanh thân chợt cuốn lại, nhưng lập tức bị một chỉ đó đánh mở ra một thông đạo, toàn thân hắn cảm thấy lạnh lẽo, một ngụm máu phun ra ngoài, trực tiếp bị hóa thành băng. Hắn tựa như mất đi hơn nửa lực lượng, bản thân chuẩn bị rơi xuống thì đúng lúc đó Mạnh Hạo đưa tay bắt được sợi dây đỏ bên người kéo mạnh, dùng lực để bản thân có thể nhảy lên. Ngay lúc này, đám người ở ngoài sơn cốc kia bất đầu thở dốc không ngừng, nhưng họ vẫn cắn răng mà kéo dây, phía sau mấy người chính là hơn mười con độc thú, cũng bắt đầu tham gia vào công việc kéo dây này. - Chết tiệt, làm sao mà đột nhiên lại nặng đến như vậy... - Đây là chuyện gì, mới có một trăm trượng, sao có thể chứ... Bảy người lập tức kinh ngạc, thần sắc đầy vẻ khẩn tương, thân thể của bọn họ tự dưng bị một phản lực từ phía sợi dây kia kéo về trước mấy trượng, cũng may cỗ phản lực này cũng tiêu tán nhanh, bọn họ cắn răng lui về phía sau thì cỗ phản lực lại lần nữa xuất hiện. Cũng chính là nhờ bọn họ vô hình tương trợ, Mạnh Hạo mới có thể kéo lại, thân hình hắn nhảy lên, sau đó phun ra một ngụm máu tươi. Hắn không hề do dự, nuốt vào một đám đan dược, không để thời gian bị lãng phí mà dùng hết tốc lực bay đi. Thần sắc hắn âm trầm, lúc này lôi vụ bốn phía thân thể cũng đã loãng dần, vừa rồi dính một chỉ của tên nam tử bạch y kia, nếu không phải hắn phản ứng nhanh lại có lôi vụ ngăn cản, sợ là một kích này có thể đánh rớt Mạnh Hạo rồi.