Ngã Dục Phong Thiên
Chương 152
Tu vi của hai người này, một người đã Ngưng Khí tầng chín, người còn lại thì Ngưng Khí tầng tám đỉnh phong, thần sắc bất thiện. Hai người đứng cách Mạnh Hạo khoảng chừng ba trăm trượng, lạnh mặt đánh giá.
Mạnh Hạo bình tĩnh thu hổi Cổ Ngọc Phong Yêu, nhìn hai người vừa tới này. Loại tu sĩ này, ở Triệu quốc Mạnh Hạo đã giết không ít.
Tại trong lúc hai người còn đang đánh giá Mạnh Hạo thì lại có tiếng rít gào truyền tới, tại một bên sơn cốc khác bay ra một con cóc có cánh, toàn thân con cóc màu tím, trong lúc bay cuốn theo một mảnh sương mù nhàn nhạt. Con cóc này có thể sánh với Ngưng Khí tầng tám, trên người nó có một lão già đang khoanh chân ngồi.
Lão già này thì mang áo quần hai màu đỏ vàng giao nhau, trên mặt thì vẽ từng đường màu vàng như mặt nạ, thoạt nhìn rất dữ tợn. Sau khi bay ra thì lão già này cũng dừng cách Mạnh Hạo khoảng chừng ba trăm trượng, lạnh mặt đứng xem.
Lão già này có tu vi không tầm thường, đã là Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong, thấy lão già ngồi trên lưng cóc này, thần sắc hai người kia đều có chút biến hóa.
- Lão phu là tộc trưởng Linh Thiềm Trại, nếu đạo hữu chỉ đi ngang qua thì xìn mời rời đi, nơi đây không chào đón tu sĩ bên ngoài! Lão già nhìn Mạnh Hạo, sau khi nhận ra tu vi của Mạnh Hạo thì hơi nhíu mày, mở miệng nói.
Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh nhìn. Đây là nơi có linh khí thiên địa nồng đậm nhất mà hắn gặp được trong nửa năm này, nếu cứ rời đi, muốn tìm được nơi có linh khí nồng đậm hơn chỗ này thì không biết phải tìm tới khi nào mới được.
Nếu tìm được gần bằng như vậy thì cũng được, nhưng nơi này còn làm cho Cổ Ngọc Phong Yêu chấn động, Mạnh Hạo tất nhiên không thể rời đi.
Mạnh Hạo không nói gì, chỉ bấm tay niệm chú, từng thanh phi kiếm vụt ra, trong phút chốc đã có khoảng một trăm thanh phi kiếm hóa thành kiếm vũ vờn quanh bốn phía, kéo theo đó là lốc xoáy nổi lên mà tán ra bốn phía.
Lão già kia cùng hai người còn lại cũng biến sắc, Mạnh Hạo đưa tay phải chỉ xuống dưới sơn cốc, lập tức trăm thanh phi kiếm gào thét mà đi, đâm thẳng vào vách núi, tiếng leng keng quanh quẩn, một cái động phủ đơn giản xuất hiện trong vách núi.
- Tại hạ tạm ở lại đây mấy tháng! Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, cũng không nhìn ba người kia. Hắn nhoáng lên, chui thẳng vào trong động phủ.
Trăm phi kiếm đi trước đã đủ làm ra chấn nhiếp, khiến lão già kia nhíu mày, mà hai tu sĩ còn lại cũng lộ vẻ chần chừ.
Thấy Mạnh Hạo sắp bước vào động phủ, con rắn nhỏ trên người tu sĩ kia chợt lóe lên, người này cũng vung tay phải lên, linh xà trên cánh tay gã cũng động, tốc độ cực nhanh, như một tia chớp màu xanh, bắn thẳng về phía Mạnh Hạo.
Không đợi Mạnh Hạo có động tác gì, con linh xà màu xanh kia mới tới cách Mạnh Hạo khoảng mười trượng liền đột ngột ngừng lại. Nó lại phát ra tiếng kêu thê lương mà bén nhọn, như là cảm nhận được hơi thở khủng bố trên người Mạnh Hạo. Vậy mà nó liên run rẩy lui lại, không dám tới gần.
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Mạnh Hạo bỗng nhiền có một làn khói ba màu bốc lên, hóa thành một bộ mặt quỷ như cười như khóc quay quanh trên đỉnh đầu hắn, hơn nữa còn hướng về con linh xà kia mà phát ra tiếng gầm vô hình.
Con linh xà kia kêu lên thảm thiết thê lương, tại trong tiếng gầm vô hình kia, toàn thân nó lập tưc hư thối, nháy mắt đã biến thành một bãi máu loãng rơi xuống. Một màn này làm cho lão già kia biến sắc, còn hai tu sĩ kia thì hít sâu một hơi, vẻ mặt hoảng sợ.
Ngay cả Mạnh Hạo cũng giật mình, trong lòng trầm trọng.
Làn sương ba màu kia là độc tố trong cơ thể hắn, loại độc này nửa năm phát tác tới hai lần. Nhưng hôm nay là lần đầu tự hành huyễn hóa ra ngoài, hiển nhiên là một loại độc cực kỳ huyền diệu, có thể cảm nhận được độc vật bên ngoài, còn tuyên bố như nó là ký chủ duy nhất, không cho độc vật khác tới gần.
Thậm chí, từ trong vòng nửa năm này, Mạnh Hạo cảm nhận được độc đan của Tam tông mà mình nuốt vào đều qua hai lần bộc phát kia mà bị buộc tống xuất ra khỏi cơ thể.
Giống như những loại độc kia bài xích lẫn nhau với loại độc ba màu này, hơn nữa còn không bằng được độc ba màu nên bị trục xuất ra khỏi cơ thể Mạnh Hạo. Bây giờ thấy linh xà kia tử vong, Mạnh Hạo càng cảm nhận được độc ba màu của Thiên Cơ Lão Nhân bá đạo thế nào.
Nhưng mà ba người kia thì không biết được những chuyện này, thấy vậy đều nhìn Mạnh Hạo với vẻ kiêng kỵ. Nhất là tu sĩ mất đi linh xà kia thì lại là miệng rướm máu tươi, thân hình lẩy bẩy lui lại, hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo.
- Thì ra đạo hữu cũng là Độc tu..
Lão già có tu vi Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong khoanh chân ngồi trên lưng cóc lộ vẻ ngưng trọng, đứng dậy ôm quyền chào Mạnh Hạo.
- Nếu đã như thế, đạo hữu hãy ở lại nơi này, nhưng sơn cốc này rất quỷ dị, phía dưới có sương mù dày đặc, nhìn thì như linh khí sung túc, nhưng đến mỗi đêm trăng tròn thì sương mù cuộn trào, bao phủ toàn bộ sơn cốc. Lão già trên lưng cóc hai mắt lóe ra u mang, chậm rãi nói.
- Đa tạ nhắc nhở! Mạnh Hạo không chút thay đổi, thản nhiên trả lời. Sau đó hắn liền nhoáng lên tiến vào động phủ, một khối đá bị hắn gọt xuống, chặn lại trước cửa động phủ.
Bên ngoài yên tĩnh một mảnh, lão già trên lưng cóc chớp mắt mấy cái, nhìn về hai người khác. Ba người trầm mặc một lúc mới vỗ linh thú dưới thân, cả ba đều bay khỏi nơi này. Đến tại trong một sơn cốc khác, ba người cùng tụ tập với bốn tu sĩ nữa.
Bốn người này đều có tu vi Ngưng Khí tầng tám, mặc áo quần thanh lục giao nhau, khoanh chân ngồi trên một tảng đá xanh đen. Trên tảng đá này có u quang hiện lên, mỗi lần chớp động đều làm cho tảng đá có chút trong suốt mơ hồ, có thể nhìn rõ bên trong có một bộ hài cốt loài chim có hai đầu.
Theo ba người vừa tới, bốn người này đều mở mắt ra.
- Tên bên ngoài tới là một Độc tu, không biết có phải là nhìn ra được điều gì hay không mà không chịu rời đi! Tên tu sĩ tầng chín mất đi linh xà kia lộ ra ánh mắt oán độc, oán hận nói.
- Có chuyện phiền toái?!... Kẻ từ bên ngoài này có tu vì gì!?
Một tên trung niên có bộ mặt tái nhợt trong bốn người khoanh chân ngồi kia, cau mày hỏi.
- Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong! Lão già cóc bình tĩnh mở miệng, không phải lão đoán sai mà là Mạnh Hạo không dám đơn giản bước vào Ngưng Khí tầng mười ba, dù sao, một khi bước vào thì lập tức ngăn cách cùng thiên địa, cho nên, trong lúc bình thường đều xuất phát từ bộ dạng Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong.
- Người này có tu vi không tầm thường, nhưng nếu chúng ta đồng loạt ra tay thì hắn chết chắc. Nếu cứ mặc kệ để hắn ở đó, dù cho hôm nay không cảm giác được gì thì sau nửa tháng nữa, tới đêm trăng tròn thì hắn chắc chắn sẽ phát hiện được.
- Nhất là khi Dây thừng đỏ mà chúng ta chờ lộ ra, hắn thân là độc tu, há có thể không động tâm, theo ta, chúng ta nên đồng loạt ra tay, lập tức đem hắn giết chết! Tên tu sĩ mất đi linh xà tiếp tục nói.
Những người khác đều chần chờ, dù sao tu vi Mạnh Hạo là Ngưng Khí tầng chính đỉnh phong. Trong bọn họ chỉ có lão già cưỡi cóc kia là có thể đối kháng, mấy người còn lại căn bản không được. Một khi giao chiến, dù thắng cũng sẽ có người chết, trong lúc chần chờ, cả đám đều đưa mắt nhìn lão già cưỡi cóc.
Truyện khác cùng thể loại
378 chương
1039 chương
221 chương
8 chương
768 chương
21 chương
26 chương