Ngã Dục Phong Thiên
Chương 138
Lực hút này dường như lây nhiễm sang thần trí mà giờ phút này sắp lâm vào hôn mê của Mạnh Hạo, hào hùng trước nay chưa từng có, đã trở thành cực hạn.
- Đây mới là cướp đoạt tạo hóa của trời đất! Kháo Sơn Lão Tổ nhìn Mạnh Hạo, thì thào.
Đúng như lời Kháo Sơn Lão Tổ nói, lúc này ý nghĩ muốn trở nên mạnh mẽ và tu vi của Mạnh Hạo như hòa hợp, thể hiện ra sự khăng khăng cố chấp thuộc về Ngưng Khí tầng mười ba, có thể đoạt tạo hóa thiên địa, nghịch thiên cải mệnh kia.
Tiếng nổ vang vọng, toàn bộ linh khí từ bảy ngọn đèn đầu lúc này đều rót vào Mạnh Hạo, tất cả đều tràn vào trong thân thể hắn, trở thành lực trùng kích để Mạnh Hạo đột phá màng ngăn của tầng kia.
Đây là sáu tu sĩ Kết Đan và một tu sĩ Nguyên Anh dốc toàn lực xuất chiêu, nhưng linh khí của bọn họ chỉ là một bộ phận chứ không phải trọng điểm để đột phá tầng mười ba. Trọng điểm chính là ý niệm muốn trở nên mạnh mẽ của Mạnh Hạo, ý niệm này cùng loại ý niệm bị thiên địa bài xích của Ngưng Khí tầng mười ba ăn khớp, dường như bị thiên địa viễn cổ đã tiêu tan kia tán thành, thế mới khiến Mạnh Hạo lên được Ngưng Khí tầng mười ba!
Trong tiếng nổ vang, tấm màng ngăn cách với tầng mười ba trực tiếp vỡ vụn. Trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Hạo đắm chìm trong lượng linh khí vô cùng vô tận. Tu vi của hắn đột nhiên tăng lên, từ Ngưng Khí tầng mười hai trực tiếp bước vào Ngưng Khí tầng mười ba, trở thành người đầu tiên đạt tới Ngưng Khí đại viên mãn sau thời viễn cổ!
Trong chớp mắt khi hắn trở thành tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn, tư chất vô hình có thể khiến người ta tu hành trong cơ thể Mạnh Hạo cũng thay đổi, sự thay đổi này diễn ra lặng lẽ, ngay cả Mạnh Hạo cũng chỉ có thể mơ hồ phát hiện ra. Nhưng nếu lúc này có người ngoài ở đây mà tra xét tư chất của Mạnh Hạo, nhất định sẽ phát hiện hắn đã không còn là kẻ tầm thường như năm đó nữa, tuy không đạt tới mức thiên kiêu, nhưng cũng tăng lên được một mảng lớn!
Từ xưa đến nay, sau thời viễn cổ, chưa có ai có thể thay đổi được tư chất một con người, cho dù thiên tài địa bảo cũng không làm được điều đó, đây chính là sửa thiên ý hoán mệnh. Nhưng hôm nay trên người Mạnh Hạo lại xuất hiện sự thay đổi!
Hắn là kẻ đầu tiên chân chính đạt tới Ngưng Khí đại viên mãn sau thời viễn cổ, cũng là người đầu tiên thay đổi được tư chất của mình! Đây mới chỉ là khởi đầu cho con đường cường giả!
Tư chất thay đổi, đạt tới Ngưng Khí đại viên mãn khiến toàn bộ vết thương trên người Mạnh Hạo lập tức bình phục, cả người tắm trong linh khí như vừa được sinh ra.
Cũng có thể nói, với Mạnh Hạo thì đây chính là một cuộc đời mới.
Một nén nhang sau, Mạnh Hạo mở mắt ra, ngay lúc hắn nhắm mắt mở mắt, linh khí xung quanh hắn lại một lần nữa tràn xuống lòng đất. Hắn đã đạt tới Ngưng Khí đại viên mãn, cơ thể không còn xuất hiện lực hút nữa.
Kháo Sơn Lão Tổ tận mắt thấy quá trình lột xác của Mạnh Hạo, lúc này đã hoàn toàn choáng váng.
Nhưng điều khiến lão khiếp sợ hơn là Mạnh Hạo vừa mở mắt ra cái đã giơ tay phải lên thò vào trong bảy chiếc đèn dầu, cầm lấy chiếc đèn đầu có nguyên anh của Thiên Cơ Lão Nhân, rồi nhanh chóng lùi ra sau, hóa thành một cây cầu vồng lao thẳng tới cửa ra của lốc xoáy ở giữa không trung.
- Ngươi ngươi ngươi ngươi không sợ bị chết cháy sao! Kháo Sơn Lão Tổ ngẩn ra, rồi lập tức mắng ầm lên, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo nhanh chóng bước vào lốc xoáy, biến mất.
- A cái thằng oắt thối tha này, vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ! Phong Yêu Tông các ngươi rặt một lũ khốn, rặt một lũ vô liêm sỉ!! Kháo Sơn Lão Tổ phẫn nộ, đi tới đi lui trong lòng đất, không ngừng rít gào.
Mà giờ phút này, Mạnh Hạo bước vào lốc xoáy, lúc bước ra ngoài khiến cho động phủ không còn bị phong kín nữa, mà là để lộ ra một kẽ hở nhanh chóng khép lại, tràn ra khí tức tử vong.
Trong lãnh thổ Nam Vực, bên ngoài biên giới Triệu quốc, có một quốc gia khác tồn tại ở khu vực mà dãy núi liên miên, quốc gia này có tên là Thiên Cơ, giáp ranh với Triệu quốc, không có gì quá khác biệt, nhưng dân phong lại bưu hãn hơn không ít.
Dù sao Triệu quốc thần phục Đông Thổ, mà người của Thiên Cơ quốc lại không bái Đại Đường, chỉ bái thiên cơ. Điều này cũng khiến cho tất cả các tông môn trong Thiên Cơ quốc này đều là chi nhánh của Thiên Cơ Tông.
Nay ở phía đông của Thiên Cơ quốc, có ba mạch núi như ba con rồng uốn lượn, núi non gấp khúc, đầu rồng quấn tới một ngọn núi cao. Núi này là ngọn núi cao nhất Thiên Cơ quốc, mây mù vần vũ, đỉnh núi có một chiếc chuông, cứ mỗi năm được gõ vang một lần, một lần vang vọng tới ba ngày.
Dưới chuông là lầu các san sát, điêu lan ngọc thế, nơi này chính là tông môn mạnh nhất Thiên Cơ quốc, Thiên Cơ Tông!
Trên sơn môn Thiên Cơ Tông, một tu sĩ mặc thanh sam đang khoanh chân ngồi. Tu sĩ này trông già nua, tiên phong đạo cốt. Trong trí nhớ của đệ tử Thiên Cơ Tông, dường như rất lâu rồi, tu sĩ này đã khoanh chân ngồi dưới chuông, dẫu cho gió táp mưa sa, dẫu cho năm tháng vùn vụt trôi đi, lão cũng như một người đá vĩnh viễn ngồi ở nơi đây, vĩnh viễn bất động.
Trong đám đệ tử gần như không ai biết được người này là ai, nhưng có thể ngồi dưới Thiên Cơ Chung, hiển nhiên người này là trưởng bối tông môn. Chỉ có những tên cường giả của Thiên Cơ Tông, khi nhìn thấy lão giả áo xanh này, thì mới cung kính vô cùng.
Lúc này trong Thiên Cơ Tông vang lên những tiếng niệm kinh văn của đám đệ tử, những tiếng này nối liền nhau, dường như hóa thành một loại sức mạnh vô hình vờn quanh bốn phía, rồi dần ngưng tụ trên đỉnh núi, dường như nơi đây có một lốc xoáy mà không thể nhìn tới, có thể cắn nuốt lấy những tiếng niệm kinh kia.
Chỉ có người có tu vi nhất định mới có thể nhìn thấy, những tiếng niệm kinh của đám đệ tử Thiên Cơ Tông cuối cùng bị Thiên Cơ Chung hấp thụ, thậm chí không chỉ hấp thu tiếng niệm kinh của tu sĩ, mà là của tất cả chúng sinh Thiên Cơ quốc.
Lúc này đây, lão già mặc thanh sam vẫn luôn khoanh chân ngồi dưới Thiên Cơ Chung, dường như vĩnh viễn cũng không động đậy đột nhiên run rẩy, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Trong khoảnh khắc khi lão ta hộc máu, chiếc Thiên Cơ Chung kia tự vang, tiếng coong coong ngân nga truyền khắp Thiên Cơ Tông, truyền khắp Thiên Cơ quốc.
Phần đông đám đệ tử Thiên Cơ Tông chấn động tâm thần, mà đám cường giả thế hệ trước bừng tỉnh lại từ trong đả tọa, đồng loạt hóa thành cầu vồng bay vọt tới chỗ Thiên Cơ Chung.
Bọn họ đến nơi thì thấy lão già mặc thanh sam đang khoanh chân ngồi đó đang từ từ mở mắt ra.
- Bái kiến Lão Tổ!
- Lão Tổ an khang! Tiếng hô tiếng chúc vang vọng bốn phía, hơn mười tu sĩ đồng loạt chắp tay cúi đầu.
Lão già thanh sam mở mắt, như có tia chớp vụt lóe bên trong, khiến đồng tử mắt trái của lão như ánh mặt trời gay gắt, phát ra tia sáng mãnh liệt, nhưng mắt phải lại âm trầm, đồng tử như trăng rằm. Hai mắt hoàn toàn khác nhau khiến người nào lần đầu tiên gặp lão già này đều sẽ khó có thể quên được.
Nhất là khi đôi mắt lão mở ra, mi tâm của lão xuất hiện một cái khe dường như trong đó cũng có một con mắt, chỉ là người ngoài nhìn không rõ, chỉ có thể thấy huyết quang dày đặc, phong vân biến sắc, cuồng phong gào thét.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
2121 chương
30 chương
47 chương
848 chương