Ngã Dục Phong Thiên
Chương 12
Trong lúc nguy cơ, Mạnh Hạo biến sắc mặt, hắn không biết gương đồng có tác dụng với yêu thú hay không, nhưng giờ không kịp nghĩ nhiều, gần như trong khoảnh khắc khi con yêu thú kia nhào tới, Mạnh Hạo chật vật né tránh, rồi vội lấy gương đồng ra, chiếu về con yêu thú kia.
Tiếng kêu thảm thiết nháy mắt vang lên khắp chốn, đang ở giữa không trung, ở chỗ mông đít con yêu thú kia phụt ra máu tươi, khuôn mặt méo mó, đôi mắt không còn vẻ hung tàn nữa mà là mờ mịt, dường như cả đời tranh đấu mà nó chưa bao giờ trải qua loại thương tổn này… Nhưng không có lùi về phía sau, mà ngay sau đó nó rú lên, mông nổ bùm, máu tươi văng khắp nơi.
Lúc này nó từ mờ mịt chuyển sang hoảng sợ trước nay chưa từng có. Chiếc gương trong tay tên thiếu niên trước mặt nó này khủng bố khó có thể tưởng tượng được. Nó xoay người dùng một tay ôm lấy mông, không chút do dự bỏ chạy. Nhưng chưa được vài trượng, mông nó lại nổ bung, lúc này là nổ liên tục năm lần. Tiếng rú gào vang lên. Khi nó chạy được hơn mười trượng, Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được gương đồng trong tay run run như kích động, một luồng lực lớn bắn ra, nhắm thẳng tới mông con yêu thú kia, trong chớp mắt chui vào trong.
Tiếng rú thảm thiết vô cùng trong giờ phút này vang lên khắp ngọn núi hoang này. Nửa người dưới của con yêu thú kia trực tiếp nổ tung, máu thịt văng ra, lúc hấp hối còn mang theo vẻ kinh hoàng, đứt khí mà chết.
Cảnh này xảy ra quá nhanh, mãi tới khi kết thúc rồi, Mạnh Hạo vẫn đứng ngẩn người ra đó, một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi, hô hấp dồn dập nhìn chiếc gương đồng trong tay.
- Ngay cả yêu thú cũng chẳng chạy trốn được, nổ mông mà chết, gương này… nhất định là tuyệt thế pháp bảo.
Trong kích động, Mạnh Hạo cũng kính sợ chiếc gương này, lúc này liếc qua thi thể con yêu thú kia, chợt nghĩ ra.
- Ngưng Khí Quyển từng giới thiệu, trong cơ thể yêu thú có yêu đan, ẩn chứa linh khí thiên địa, có thể ăn trực tiếp.
Hắn bước vài bước tới cạnh thi thể yêu thú, mò được một viên yêu đan nhỏ bé long lanh to bằng ngón tay ở trong bụng yêu thú. Bên cạnh mùi máu tanh, yêu đan tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến người ta thoải mái toàn thân.
Cất yêu đan đi, Mạnh Hạo lại chạy về, tiếc là núi này ít khi gặp yêu thú, cho nên khi về tới động phủ rồi, hắn cũng không gặp được con thứ hai, lòng có phần tiếc nuối.
Khi về tới động phủ thì đêm đã khuya, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống đất, nhìn yêu đan và gương đồng trong tay, mắt tỏa sáng.
- Yêu đan này có thể ăn, nhưng Ngưng Linh Đan mà tông môn phát cho vẫn còn, ta ăn Ngưng Linh Đan trước, rồi lại ăn yêu đan này.
Mạnh Hạo quyết định, đặt yêu đan và gương đồng ở bên cạnh, lại lấy nửa khối linh thạch cũng đặt ở đó. Có linh thạch này bên cạnh có thể hấp thu thêm chút linh khí nữa.
Làm xong, Mạnh Hạo lấy Ngưng Linh Đan ra nuốt vào miệng. Viên đan đó vào cơ thể là tan ra, thành những tia linh khí chậm rãi khuếch tán. Mạnh Hạo vận chuyển tu vi trong cơ thể, nhanh chóng tiêu hóa đan dược lực.
Sau nửa canh giờ, Mạnh Hạo mở mắt ra, trong đôi mắt lóe lên tinh quang, thầm nghĩ đan dược lực này quả thực còn nhanh hơn cả đả tọa tu hành, tiếc là Ngưng Linh Đan quá ít, lại chẳng cách nào thu xếp được. Mạnh Hạo không nghĩ nữa, hắn giơ tay bắt lấy yêu đan, không chút do dự bỏ vào trong miệng.
Yêu đan vào cơ thể, lượng linh khí mênh mông hơn xa Ngưng Linh Đan lập tức tản ra, khiến toàn thân Mạnh Hạo chấn động, dường như thân thể sắp không chịu nổi. Hắn vội vận chuyển tu vi, không ngừng dung hợp, thân thể dần run rẩy, thậm chí có những chất bẩn tiết ra từ trong lỗ chân lông. Cho tới bốn năm canh giờ sau, đầu óc Mạnh Hạo ầm một tiếng, hắn cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng hẳn đi, linh khí trong cơ thể không còn là những tia đơn lẻ nữa mà đan xen vào nhau như một dòng suối nhỏ.
- Linh khí như suối, thể bí phàm cấu, đây… đây chẳng lẽ là Ngưng Khí tầng thứ hai.
Mạnh Hạo mở mắt, trên khuôn mặt đầy vẻ không tin tưởng. Hắn cúi đầu nhìn thân thể, cẩn thận cảm thụ một lúc lâu mới khẳng định là mình đã đột phá Ngưng Khí tầng một, tiến vào Ngưng Khí tầng hai.
- Yêu đan này lại có công hiệu khổng lồ như thế ư?
Mạnh Hạo mắt sáng ngời, đứng dậy đi vài vòng trong động phủ, cảm nhận linh khí vận chuyển như suối trong cơ thể, sự vui sướng tràn ngập khắp trái tim.
- Giờ ta cũng là tiên nhân Ngưng Khí tầng hai rồi!
- Tiếc là yêu thú hiếm thấy, nếu không thì ta đã tìm được phương pháp làm cho mình tu hành nhanh hơn rồi. Tất cả chuyện này đều là công lao của chiếc bảo kính này.
Mạnh Hạo nhìn về gương đồng, nhưng lần nhìn lại này lại khiến hắn chấn động toàn thân, theo bản năng dụi dụi mắt, nhìn kỹ rồi thì trên khuôn mặt đầy vẻ không thể tin tưởng.
Gương đồng vẫn được đặt ở chỗ cũ, chẳng qua nửa khối linh thạch đã biến mất, nhưng trên mặt gương lại có một viên yêu đan!
- Cái này… cái này…
Mạnh Hạo cảm thấy hỗn loạn dường như mất khả năng tự nghĩ, ngơ ngác nhìn yêu đan trên gương đồng, thậm chí ở lúc này hắn chần chừ. Hắn nhớ rõ nơi đó chắc chắn phải là bày một viên yêu đan và nửa khối linh thạch mới đúng, nhưng lúc nãy hắn đã ăn yêu đan rồi, giờ này hắn bỗng không rõ lúc nãy mình đã ăn yêu đan hay là linh thạch nữa.
- Không thể nào là ăn linh thạch được…
Mạnh Hạo sửng sốt một lúc lâu, đầy khó tin cầm lấy viên yêu đan kia, chần chừ để trước mũi ngửi một cái, hắn xác định mùi hương này rõ ràng chính là viên đan mà ban nãy hắn ăn.
- Đây… đây là có chuyện gì, vẫn còn hẳn một viên nữa, chẳng lẽ ta nhớ nhầm, chẳng lẽ con yêu thú kia có hai yêu đan.
Mạnh Hạo càng cảm thấy hỗn loạn, ra sức lắc đầu, cố gắng khiến cho tâm tình đang sôi trào của mình bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn chòng chọc viên yêu đan trong tay, dần thân thể hắn run run, đôi mắt hắn tỏa ra hào quang mãnh liệt trước nay chưa từng có, dường như vừa thấy được vô số vàng bạc, thậm chí gần như không nắm chặt được viên yêu đan trong tay kia nữa.
- Chẳng lẽ… là chiếc gương này hấp thu linh thạch, biến yêu đan thành hai!
Giọng Mạnh Hạo có chút run rẩy, hắn vốn tưởng chiếc gương này có thể khiến mãnh thú nổ mông mà chết đã là tác dụng lớn nhất rồi, lại không ngờ nó còn có chỗ huyền diệu đến thế.
Thật lâu sau, Mạnh Hạo mới khôi phục lại, mặc dù đã xác định bảy tám phần, nhưng giờ phút này hắn chẳng còn linh thạch để thử, nay lòng vừa chờ mong vừa khẩn trương, lo được lo mất, hận không thể lập tức có linh thạch để thử nghiệm.
- Linh thạch, ta cần linh thạch!
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên ánh sáng như mãnh thú, lúc này với hắn, linh thạch đã là thứ có vị trí cao nhất trong lòng hắn, còn vượt qua hẳn vàng bạc, vượt qua cả khát vọng làm quan từng chiếm cứ trong lòng hắn.
Với tu sĩ, linh thạch là vật ắt không thể thiếu, nhất là với Mạnh Hạo, đang khẩn trương và không yên, khát vọng với linh thạch của hắn trở nên mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Chỉ là Kháo Sơn Tông vốn chỉ là tiểu tông, đệ tử bình thường ngoài một tháng một lần phát đan ra, muốn có được linh thạch vốn là chuyện không có khả năng, trừ phi là cướp đoạt.
- Ngày phát đan tiếp theo còn khoảng một tháng nữa.
Mạnh Hạo nhìn gương đồng, sắc mặt dần hiện lên vẻ dữ tợn, nhưng rất nhanh liền che dấu đi. Hắn tự thấy nay tu vi mình chỉ là Ngưng Khí tầng hai, cho dù có chém giết cướp đoạt thì cũng chẳng phải đối thủ của ai.
- Hồi còn ở huyện Vân Kiệt thiếu tiền là thế, sao thành tiên nhân rồi ta vẫn thiếu tiền.
Mạnh Hạo lòng đầy bất đắc dĩ, cứ nghĩ cách kiếm được linh thạch.
Truyện khác cùng thể loại
607 chương
12 chương
116 chương
50 chương
37 chương