Ngã dục phong thiên bns

Chương 97 : Sơn cốc, trùng kích tu hành

Trong khi Mạnh Hạo vẫn chưa kịp động thủ thì con linh xà xanh biếc kia bỗng đột nhiên dừng lại cách Mạnh Hạo khoảng mười trượng, phát ra tiếng gáo thét chói tai. Dường như nó cảm thấy được khí tức kinh khủng nào đó trên người Mạnh Hạo khiến nó cảm thấy run rẩy, sau đó nhanh chóng rút lui không dám tiến gần tới Mạnh Hạo nửa bước. Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Mạnh Hạo bỗng nhiên có một màn sương ba màu tràn ra rồi hóa thành một cái mặt quỷ nhìn như cười mà không phải cười, mếu cũng không phải mếu hướng về phía linh xa kia gầm nhẹ. Trong tiếng gầm gừ nhẹ như thoảng qua đấy, con linh xà kia kêu lên thảm thiết, toàn thân nhanh chóng thối rữa ra trở thành một bãi máu rơi vãi đầy đất. Một màn này làm cho lão già kia biến sắc, mà hai tên tu sĩ kia càng là mặt mày tái mét đầy sợ hãi. Kể cả Mạnh Hạo lúc này cũng ngơ ngác nhìn, trong lòng nổi lên bất an mạnh mẽ. Đám sương mù ba màu kia chính là loại độc tố đã từng phát tác hai lần trong cơ thể hắn, nhưng hôm này lần đầu tiên nó tự động hiện hình ra bên ngoài. Hiển nhiên đây là một loại độc dược vô cùng huyền ảo, có thể cảm nhận được độc vật bên ngoài, đồng thời biết tuyên cáo cho các loại độc vật khác biết đây là kí chủ của nó, không cho phép những độc vật khác tiếp cận. Thậm chí trong hơn nửa năm này, Mạnh Hạo cũng phát hiện ra được trong hai lần phát tác, toàn bộ chất độc mà Tam tông bắt hắn nuốt vào đều bị bức ra khỏi người hết sạch. Phảng phất như chúng và chất độc ba màu bài xích lẫn nhau, mà lại không mạnh mẽ bằng chất độc ba màu nên bị bức ra khỏi người Mạnh Hạo. Hôm nay nhìn thấy linh xà kia chết trong tích tắc khiến cho Mạnh Hạo cảm nhận sâu sắc sự bá đạo của loại độc dược mà Thiên cơ thượng nhân đưa cho hắn. Tất nhiên là ba người kia không thể biết được ẩn tình của hắn, chỉ có thể nhìn Mạnh Hạo đầy kiêng kị, nhất là tên tu sĩ có linh xà bị chết kia, khóe miệng hắn trào ra máu tươi, cả người lui nhanh lại phía sau đầy hoảng hốt và sợ hãi nhìn Mạnh Hạo. “Hóa ra đạo hữu cũng là độc tu…” Lão giả có tu vi Ngưng khí tầng chín, đang ngồi khoanh chân trên lưng cóc giờ phút này nghiêm túc đứng dậy chắp tay hướng về Mạnh Hạo nói. “Nếu vậy đạo hữu có thể ở lại đây, nhưng sơn cốc này vô cùng quỷ dị, tuy rằng nơi này dày đặc sương mù, linh khí vô cùng dồi dào nhưng mỗi đêm trăng tròn sương mù sẽ phun trào cuồn cuộn bao phủ cả sơn cốc.” Hai mắt Thiềm thừ lão giả lóe lên ánh nhìn âm trầm mở miệng nói. “Đa tạ đã nhắc nhở.” Sắc mặt hắn không đổi, miệng vừa nhàn nhạt mở miệng nhưng cả người đã nhoáng một cái bước vào trong động phủ. Sau đó hắn cắt ra một khối đá to, tiện tay hất lên ầm một tiếng đem toàn bộ động phủ phong kín lại. Bên ngoài hoàn toàn yên lặng rồi, hai mắt Thiềm thừ lão giả liên tục chớp động, sau đó nhìn về phía hai người kia. Ba người trầm ngâm chốc lát bèn vỗ lên linh thú dưới thân đem ba người rời xa khỏi nơi này. Sau đó lại một lần nữa tụ họp lại với bốn tu sĩ khác ở phía trong sơn cốc. Bốn tên kia cũng đều có tu vi Ngưng khí tầng tám, mặc trường sam xanh biếc đang khoanh chân ngồi bốn phía của một hắc thạch to lớn. Hắc thạch này thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng âm u, mỗi lần như vậy lại có thể thấy khối đá như trở nên trong suốt, mơ hồ còn có hai cái đầu lâu một loại phi điểu nào đó ẩn sâu trong khối đá. Cảm nhận ba người Thiềm thừ lão giả đến, bốn người này cũng đều từ từ mở mắt ra. “Kẻ từ bên ngoài kia cũng là một độc tu, không biết có phải hắn đã sớm phát hiện ra cái gì hay không mà không hề rời khỏi đây.” Tên tu sĩ Ngưng khí chín tầng có linh xà bị giết oán hận mở miệng nói. “Chuyện phức tạp rồi…tu vi người này thế nào?” Một tên trung sắc mặt tái nhợt trong số bốn tên tu sĩ đang khoanh chân ngồi nhíu mày hỏi. “Ngưng khí tầng chín đỉnh phong.” Thiềm thừ lão giả bình tĩnh nói. Thực ra lão cũng đoán không sai, vì Ngưng khí tầng mười ba mỗi khi bước vào đều gặp phải ngăn cách lớn với thiên địa, nên bản thân Mạnh Hạo cũng chỉ thường duy trì bộ dạng Ngưng khí tầng chín đỉnh phong mà thôi. ‘Tu vi của hắn cho dù không bình thường thì dưới sự liên thủ của chúng ta, hắn chắc chắn phải chịu chết. Nếu không, cho dù hôm nay hắn không phát hiện ra chuyện gì ở đó thì nửa tháng nữa Trăng tròn cũng sẽ nhận ra điều bất thường thôi. Nhất là lúc chúng ta cùng lúc kéo sợi dây đỏ, bản thân hắn là độc tu chẳng lẽ có chuyện không động tâm, ý ta muốn cả đám chúng ta củng liên thủ diệt sát hắn lúc này.” Tên tu sĩ có linh xà bị giết lại tiếp tục mở miệng đề nghị lần nữa. Mấy người con lại lúc này đều lộ vẻ chần chờ, dù sao thì tu vi của Mạnh Hạo cũng là Ngưng khí chín tầng đỉnh phong. Trong bọn họ chỉ có Thiềm thừ lão giả có tu vi ngang ngửa với hắn, mấy người kia căn bản là không có tác dụng gì lớn, cho dù may mắn thắng thì cũng là sẽ có tử thương thảm trọng. Lúc này cả đám do dự nhìn về phía Thiềm thừ lão giả. “Việc này khỏi cần chúng ta ra tay. Ta đã ngầm nói cho hắn biết đêm trăng tròn nơi đây có biến động lớn. Nếu người này có hứng thú tìm hiểu, lúc đó khỏi cần ta ra tay thì sợi dây đỏ phía dưới kia phát ra khí độc cũng đủ khiến hắn tử vong triệt để. Nếu hắn không ra ngoài…Khí độc bao phủ tràn ngập khắp nơi hắn cũng chắc chắn không thể thoát được! Tóm lại nơi này là địa phương mà tổ tiên ba trại Linh sơn truyền thừa xuống, người ngoài…biết được nhất định phải chết.” Trong mắt lão giả lóe lên ánh tàn nhẫn và âm độc trong khi bốn người phía sau cùng nhau gật gật đầu. Lúc này Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trong động phủ, linh khí bốn phía đậm đặc khiến tu vi trong cơ thể của hắn rục rịch hoạt động mạnh mẽ trở lại. Dưới sự thổ nạp và vận chuyển linh lực khắp toàn thân, đan hải trong cơ thể hắn đã có dấu hiệu ngưng kết lại. Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía tảng đá lớn chắn trước cửa động. Sau đó vung tay cắm hai thanh phi kiếm vào hai bên tảng đá, như chưa chắc ăn hắn còn nâng tay phải vung ra một tấm Phù lục phiêu phù trên không sau đó bay đến dán lên tảng đá. Tấm phù này năm đó hắn đoạt được từ tay Vương Đằng Phi, tuy vậy hắn cũng chưa từng chứng kiến uy lực của lá phù này, cũng không biết tác dụng của nó như thế nào nên cũng chưa từng sử dụng qua. Chỉ có điều vật này được Vương Đằng Phi tin tưởng mà xuất ra thì tuyệt đối không thể là một tấm phù bình thường được. “Mấy người này xem ra có vài chuyện muốn che dấu không muốn cho người ngoài biết được. Bất quá bọn hắn không đụng đến ta thì thôi, nếu dám tới đây quấy rầy ta tu hành thì... hừ...” Lập tức trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một tia lạnh lẽo. Sau đó thần sắc lại trở lại bình tĩnh lấy ra mai rùa chứa thông tin về Hoàn mỹ Trúc cơ đan từ Thượng Quan Tu, nhìn một chút rồi nhíu mày lại. “Muốn luyện được Hoàn mỹ Trúc cơ đan thì cần phải có lò đan, cái đó thì ta có thể sử dụng lò đan mà Thượng Quan Tu để lại. Nhưng ngoài ra còn yêu cầu trình độ luyện đan của bản thân cũng phải cao, nếu không tỷ lệ thất bại sẽ vô cùng lớn. Mà thảo dược luyện chế lại vô cùng trân quý, nếu thất bại, phỏng chế cũng có thể được nhưng cũng tiêu tốn một cái giá cũng là khó mà kham nổi đấy.” Mạnh Hạo trầm ngâm suy nghĩ. Mà đối với việc bản thân không biết luyện đan, hắn cũng cảm thấy đây là một nan đề rồi. Sau một lúc lâu Mạnh Hạo bèn lấy ra một lô dược liệu để luyện chế một phân đan sau đó lấy ra gương Đồng tiến hành thử phục chế dược liệu. Mấy canh giờ sau, hắn đã tiêu tốn một lương tinh thạch vô cùng nhiều đến nỗi sau đó tính toán lại, hắn thấy rằng phục chế kiểu này thêm vài lần là hắn lại nghèo rớt mùng tơi lần nữa. “Đây chỉ là số cần thiết cho một viên phân đan thôi a…mà muốn luyện chế Hoàn mỹ Trúc cơ đan thì cần phải làm hai công đoạn, đầu tiên là luyện chế bảy viên phân đan khác nhau, mỗi viên đều không có công dụng cụ thể gì, sau đó là đem bảy viên phân đan luyện hóa lại thành một viên Hoàn mỹ Trúc cơ đan duy nhất, do vậy mà thiếu một viên phân đan sẽ không thể nào thành công được! Trong bảy viên phân đan, Thượng Quan Tu đã luyện ra được hai viên, còn năm viên…Bằng vào bản thân chưa bao giờ luyện qua đan dược cơ sở, ta cũng không biết có thể thành công được một lần trong mấy chục lần cắm đầu luyện hóa hay không nữa? Không khéo sẽ chẳng còn một chút linh thạch dính túi, mà còn làm trễ nải đến quá trình Trúc cơ của bản thân cũng không chừng. Luyện đan…luyện đan, nếu như ta có đủ trình độ luyện đan thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.” Mạnh Hạo nhăn mặt, trong tay hắn cũng có một vài phương pháp luyện đan đơn giản mua được từ Đan Hà phường. Nhưng loại phương pháp luyện đan này nếu như thật sự học theo thì…. không biết phải học bao lâu, mà cũng không biết có thể thành công hay không. Dù sao thì những phương pháp luyện đan chân chính, là tuyệt học mà không dễ dàng gì lưu truyền ra bên ngoài, thông thường chỉ truyền thừa trong tông môn mà thôi, còn những thứ này thực chất chỉ là những phương pháp luyện đan vô cùng tầm thường. “Dựa theo cách thức thông thường thì đầu tiên là luyện xong Trúc Cơ đan sau đó mới tiến hành Trúc cơ, như vậy thì cũng không cần phải gấp gáp mà làm. Thượng Quan Tu cũng là áp dụng cách này. Nhưng mà…”Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một tia lạnh lẽo. “Phương pháp này thì có vẻ khá hợp lý, nhưng tu vi không đạt tới Trúc cơ nên phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Thượng Quan Tu bị giết cũng vì lý do này, nếu không hắn đã sớm tu thành Trúc cơ, cũng không thể chết trong tay ta…không thể áp dụng được!” Trầm ngâm một chút, trong mắt hắn lộ ra quyết đoán. “Bất kể như thế nào ta cũng muốn Trúc cơ trước. Sau đó nếu có khả năng ta sẽ luyện chế Hoàn mỹ Trúc cơ đan. Nếu như Hoàn mỹ trúc cơ đan không đủ thời gian hoàn thành, khi đó khe nứt đạo đài cũng đã rộng lớn khó mà khép lại được, như vậy…Vô hạ cũng được!” Mạnh Hạo cắn răng nói. Tuy rằng hắn khao khát có được Hoàn mỹ trúc cơ, nhưng cái ý niệm như vậy lại không thực tế với tình cảnh của hắn hiện nay chút nào, nên chỉ có thể quả quyết buông bỏ mà thôi. “Chỉ khi nào đạt được Trúc cơ thì ta mới có thể đặt chân tại Nam vực được, cũng có thể tìm phương pháp giải độc dễ dàng hơn, những điều này một tu sĩ Ngưng khí khó mà làm được.” Mạnh Hạo thầm hạ quyết tâm, lúc này hắn cũng không còn suy nghĩ nữa mà thu lại mai rùa cùng thảo dược, sau đó lấy ra một viên Trúc Cơ đan tiến hành phục chế. Tuy hiện nay tu vi của hắn đã đến Ngưng khí đại viên mãn khiến xác suất đột phá lên Trúc cơ là rất cao, Nhưng vì hắn không muốn có bất trắc gì xảy ra nên vẫn quyết định dùng lực lượng của Trúc cơ đan trùng kích. Một lát sau Mạnh Hạo nhìn năm hạt Trúc cơ đan trước mắt, hít sâu một hơi sau đó vỗ túi trữ vật bay ra một cây cờ nhỏ lượn lờ tia chớp. Tay phải Mạnh Hạo bấm niệm pháp quyết, cây cờ bên tự động cắm xuống đất, cũng không cần lực lượng Mạnh Hạo tác động vào tiểu kì tự động hấp thu linh khí xung quanh rồi biến thành một màn sương mù bao phủ cả động phủ, lan rộng ra phạm vi mười trượng xung quanh. “Trúc cơ đan này khi nuốt vào thân thể sẽ bị cứng ngắc lại, không cách nào cử động được, có lôi cờ tại đây bảo vệ, ta cũng có thể an tâm phần nào. Hơn nữa bằng vào tu vi này, thì có lẽ thời gian ta không thể nhúc nhích được cũng không kéo dài bao lâu.” Mạnh Hạo nhìn thoáng qua tiểu kì đã hóa thành làn sương mù kia lẩm bẩm. Có thể nói trong số bảo bối của Kháo Sơn lão tổ, ngoại trừ Phong yêu Cổ ngọc thần bí được Mạnh Hạo đặc biệt để ý, thì hắn yêu thích nhất chính là núi linh thạch ở phía ngoài, sau đó chính là lôi cờ nhỏ này. Còn Ấn như ý kia Mạnh Hạo vẫn không có cách nào nghiên cứu được công dụng của nó, chỉ đành chờ sau khi Trúc Cơ thử tìm hiểu tiếp. Lúc này hắn hít sâu một hơi sau đó nhanh chóng cầm lấy một viên Trúc cơ đan cho vào miệng. Trúc cơ đan vừa tiến vào họng liền hóa thành một luồng linh lực dồi dào tràn vào làm cơ thể hắn nhanh chóng tràn đầy linh lực, khiến toàn thân hắn chấn động. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn phục dụng Trúc cơ đan nhưng cảm giác của hắn vẫn như lúc đầu nuốt đan này, trong chớp mắt cảm giác như mình là một con thuyền nhỏ cô độc đang tròng trành giữ thăng bằng trước trùng trùng sóng dữ. Đầu óc hắn lúc này đã quanh cuồng nhưng vẫn cố giữ cho tu vi trong cơ thể mạnh mẽ vận chuyển. Luồng linh khí dồi dào dần vận chuyển vào trong đan hải. Lúc này đan hải của hắn đang cuồn cuộn gào thét, yêu đan trong đó phập phồng. Phảng phất như toàn bộ đan hải đang dần chuyển hóa thành một tòa đạo đài! Một khi đạo đài xuất hiện thì tu vi Mạnh Hạo sẽ chính thức đột phá từ Ngưng khí, chân chính tiến vào cánh cửa tu chân, bước vào…Trúc cơ cảnh! Một khi đã Trúc cơ, có nghĩa là từ này sẽ không còn là phàm nhân nữa, mà sẽ chính thức bước vào con đường tu chân. Bởi vì phía sau đã không còn con đường phàm trần, nên từ nay về sau sẽ không còn đường quay trở lại, một khi lui lại thì tức là sẽ không còn thích hợp sinh tồn ở giới Tu chân này nữa! Đây là Nghịch thủy hành chu. Là bất tiến tắc thoái! (*) (* Chèo thuyền ngược nước, không tiến ắt lùi!)