Ngã dục phong thiên bns
Chương 95 : Một hồi phong vũ, một hồi hàn!
Mạnh Hạo hoàn toàn ngây dại, trong óc nổ vang, tất cả những sự kiện cổ quái ly kỳ cả đời này hắn gặp phải, cũng không thể so sánh nổi rung động ngày hôm nay, khiến cho đầu óc hắn trong cái chớp mắt này bỗng trống rỗng, giống như đã mất đi tất cả năng lực suy nghĩ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cảnh tượng mà hắn không thể nào tin ở trước mắt.
Kháo Sơn lão tổ, rõ ràng... Lại là một con ác quy khổng lồ!
Mà nước Triệu, lại là một mảnh đại địa bị Kháo Sơn lão tổ nâng lên!
Chính mình trong hai mươi năm nay, lại sinh sống ở trên lưng Kháo Sơn lão tổ, khó trách lão lại gọi là Kháo Sơn lão tổ, lão... Không phải chỉ thủ hộ cho một người, mà lão thủ hộ cho cả Triệu quốc, bất kể là tu sĩ hay là phàm nhân. Lão là người bảo hộ cho cả cái này vùng đất này!
Lão ở Kháo Sơn Tông, chỉ là một đạo thần niệm được bản thể bức ra sau khi ngủ say để đoạn truyền thừa của Phong Yêu Tông!
Khó trách Kháo Sơn Tông trước kia tên là Phong Yêu Tông, nhưng hôm nay lại rất ít người có thể biết đến. Khó trách Kháo Sơn Tông được gọi là Ma Tông, trong tông môn lại có quy tắc tàn khốc tự giết hại lẫn nhau...
Chỉ một đạo thần niệm hóa thân, đã tu luyện đến Trảm Linh, như vậy thì bản thể của Kháo Sơn lão tổ, lão... Còn mạnh như thế nào!
Nhưng Mạnh Hạo còn có rất nhiều nghi vấn chưa được cởi bỏ, ví dụ như Kháo Sơn lão tổ đã cường đại như thế, vì sao lúc trước không tự cứu mình. Nếu như chính mình không xuất hiện, chẳng phải đối phương sẽ tử vong sao? Mà lão đã có bản thể cường đại như thế, tại vì sao lại phải hấp thu sinh cơ của tu sĩ khác.
Ở trên vùng đất nước Triệu bị nâng lên, ba tu sĩ Giả Anh kia, giờ phút này ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, trong óc nổ vang, thần sắc lộ ra vẻ mờ mịt. Cảnh tượng này đã vượt ra khỏi suy nghĩ của bọn hắn, khiến cho cho bọn họ ngay cả cảm giác kinh hãi cũng chưa kịp xuất hiện, trong óc hoàn toàn trống rỗng mờ mịt, bởi vì cảnh tượng này, đến bây giờ bọn hắn vẫn không thể nào tin.
Thiên Cơ thượng nhân cũng ở chỗ đó, lão sững sờ nhìn cái đầu lớn hơn chính mình vô số lần, thậm chí bây giờ vẫn nhìn không hết cái đầu khổng lồ này. Trong lòng lão lập tức run rẩy, hai mắt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ. Lão không thể nào ngờ, Kháo Sơn lão tổ mà chính mình gọi lăn ra đây, rõ ràng... Lại là như thế.
Nhất là âm thanh của Kháo Sơn lão tổ vẫn còn đang vang vọng, âm thanh này từng chữ từng chữ rơi vào trong tai Thiên Cơ thượng nhân, khiến cho thân hình của lão càng thêm run rẩy, da đầu tê dại, đã không còn chút chiến ý nào.
Không cần đánh, giờ phút này, sau khi Kháo Sơn lão tổ hiện thân, hiển lộ ra một chút uy áp cũng đã khiến cho Thiên Cơ thượng nhân toàn thân nổ vang. Giống như huyết dịch toàn thân đều đã đình chỉ lưu động. Đạo mà lão ngộ ra khi Trảm Linh, hôm nay đã hoàn toàn sụp đổ. Dường như trước mặt Kháo Sơn lão tổ, lão chỉ yếu ớt như một con sâu cái kiến, Kháo Sơn lão tổ chỉ cần thở ra một hơi, cũng đủ để diệt sát lão vô số lần.
Nhất là cảm giác áp bách cùng với uy hiếp từ cái đầu khổng lồ kia, khiến cho Thiên Cơ thượng nhân miệng đắng lưỡi khô. Dù lão có tu vi không tầm thường, cho dù lão thân là lão tổ của một quốc gia, nhưng hôm nay cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Thiên Cơ chung ở bên cạnh cũng không cách nào đem lại cho lão chút cảm giác an toàn nào, thậm chí đạo thần thức mà Lê tiên ban cho ngày trước cũng không khiến lão có chút nào an tâm.
Đến bây giờ lão sao còn chưa rõ ràng, vì sao Kháo Sơn lão tổ lúc trước chẳng thèm ngó tới lời nói của chính mình, đối với cái gọi là lê tiên càng là không thèm để ý, bởi vì bản thân đối phương đã là một tồn tại khó có thể hình dung.
Lão rốt cuộc đã biết nguyên do vì sao Kháo Sơn lão tổ không quan tâm đến Lê Tiên...
Càng làm cho lão thêm hoảng sợ, là từ khi lão bắt đầu có trí nhớ. thậm chí từ trong các điển tịch mà lão đã thấy, nước Triệu đã tồn tại cực kỳ lâu, cái này khiến cho tâm thần Thiên Cơ thượng nhân càng thêm hoảng sợ, bởi vì lão không biết... Kháo Sơn lão tổ rốt cuộc là có trước, hay nước Triệu có trước!
Nếu như là điều thứ hai thì còn dễ nói, còn nếu là cái trước... Thiên Cơ thượng nhân nghĩ tới đây mà da đầu đã muốn nổ tung, không ngừng run rẩy.
"Còn chiến nữa hay không?" Cái đầu khổng lồ của Kháo Sơn lão tổ, giờ phút này chậm rãi truyền ra âm thanh, âm thanh này mỗi một chữ đều đã vượt qua lôi đình, khiến cho thân hìnhThiên Cơ thượng nhân liên tục lùi lại mấy ngàn trượng, phun ra hơn mười ngụm máu tươi. Mà ngay cả chiếc chuông kia, ở trong chớp mắt dường như cũng đã trở thành sắt thường, xuất hiện vô số vết nứt.
"Không... Không chiến nữa, vãn bối lúc trước là đang nói đùa, lão tổ... Tiền bối... Chớ có để ý..." Sắc mặt Thiên Cơ thượng nhân trắng bệch, vội mở miệng. Nhìn hai con mắt đang trợn to kia của Kháo Sơn lão tổ, giọng nói của lão có chút run run.
"Nếu không nhờ có hai chưởng kia của ngươi, lão tổ ta cũng không ra được. Đám vương bát đản chết tiệt kia, Phong Yêu Ấn của bọn hắn tuy đã trôi qua rất nhiều năm, uy lực cũng đã tiêu tán không ít, nhưng cuối cùng vẫn còn một cánh cửa. Lúc ta khôi phục lại tu vi vẫn cần có người ở bên ngoài dùng lực lượng Trảm Linh oanh mở, mới có thể khiến cái Phong Yêu Ấn này xuất hiện buông lỏng. Chỉ cần nó buông lỏng ra một chút là lão tổ ta lập tức có thể đem nó phá vỡ!" Giọng nói của Kháo Sơn lão tổ cuồn cuộn, quanh quẩn bát phương, khi rơi vào trong tai Mạnh Hạo lại khiến cho thân hình hắn chấn động.
"Ban đầu ý định của lão tổ ta là để cho tia thần niệm kia đột phá đến Trảm Linh rồi tự mình chém phong ấn. Nhưng phàm nhân quá yếu ớt, cho dù lão tổ ta có nhớ được một bộ phận của Thái Linh Kinh cũng vẫn khó đột phá. Cuối cùng vất vả mới gần thành công, nhưng lại bị một cái tiểu vương bát đản hung hăng chơi cho một vố. Chết tiệt, Phong Yêu Tông đều là lũ khốn nạn, đã cướp đi linh khí mà lão tổ ta dùng để đột phá phá vỡ phong ấn lại còn cướp đi cả yêu đăng của ta..." Lúc Kháo Sơn lão tổ gầm nhẹ, thì Mạnh Hạo ở chỗ đó trái tim cũng đập thình thịch, hắn sao có thể nghe không nghe ra người trong lời nói của lão là ai...
"Ngươi rất tốt, rất không tồi, may mắn là ngươi ra tay, mới khiến cho lão tổ ta có thể thoát khốn, ta muốn báo đáp ngươi." Nghe thấy lời này của Kháo Sơn lão tổ, Thiên Cơ thượng nhân sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh thần sắc lại chấn động, lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng, lão không nghĩ tới chính mình chó ngáp phải ruồi, lại có thể đạt được tạo hóa. Khi lão đang định ôm quyền thì bỗng nhiên Kháo Sơn lão tổ mở mạnh cái miệng rộng, dùng tốc độ cực nhanh mà không ai có thể thấy rõ, một nuốt thôn thiên*.
Thôn thiên: nuốt trời.
Cũng theo đó mà đem Thiên Cơ thượng nhân cùng Thiên Cơ chung, trực tiếp nuốt vào!
Trong cái miệng lớn phát ra vài tiếng răng rắc, cũng không hề có bất cứ âm thanh thảm thiết nào truyền ra nhưng vẫn khiến cho Mạnh Hạo nhìn mà hô hấp dồn dập, càng thấm thía Kháo Sơn lão tổ là kẻ không đáng tin. Giờ phút này thân thể hắn theo bản năng lui về phía sau. Bỗng nhiên, cái đầu khổng lồ của Kháo Sơn lão tổ mãnh liệt quay lại hướng thẳng về chỗ Mạnh Hạo, khi cách hắn chỉ còn năm trăm trượng mới dừng lại, đôi mắt to trợn lên nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo vội vàng nặn ra trên mặt một nụ cười. Những lời lúc trước Kháo Sơn lão tổ nói với Thiên Cơ thượng nhân, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng. Với sự hiểu biết của hắn về Kháo Sơn lão tổ, thì trong lời nói của đối phương có tám chín phần mười không phải là nói thật.
"Chúc mừng lão tổ xuất quan, lão tổ uy phong chấn nhiếp bát phương, lão tổ..."
"Bây giờ cũng biết sợ rồi?" Kháo Sơn lão tổ trừng mắt nhìn Mạnh Hạo, âm thanh như lôi đình truyền ra cuồn cuộn. Mạnh Hạo đứng quá gần, bị âm thanh này chấn đinh tai nhức óc, phun ra máu tươi.
“Phong Yêu Tông bọn ngươi, đều là một lũ vương bát đản, những lão bất tử kia đã như thế, tiểu oa nhi ngươi cũng là như vậy, đều chơi lão tổ ta một vố!! Mà thôi, mà thôi, dù sao ngươi cũng là người của Kháo Sơn Tông, lão tổ ta liền tặng cho ngươi một hồi tạo..." Kháo Sơn lão tổ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, chậm rãi mở miệng. Nhưng lời nói này còn chưa hết, Mạnh Hạo cũng đã tê cả da đầu, hắn nghĩ tới cảnh tượng Thiên Cơ thượng nhân lúc trước, lập tức trong đầu vận chuyển muôn ngàn ý niệm, dùng toàn bộ tâm trí mà suy nghĩ.
Đột nhiên, Mạnh Hạo trong đầu lóe lên linh quang, hắn nghĩ tới một việc!
Hắn nhớ tới lúc trước ở Bắc Hải, tiếu cô nương tên là Cổ Ất Đinh Tam Vũ đã nói một câu.
"Đại ca ca, dưới chân ngươi... Có khí tức của nó, không nên trêu chọc nó, phải nhớ... cổ đạo Phong yêu, kỳ niệm như kinh."
Vào lúc đó Mạnh Hạo không hiểu những lời nói này, nhưng trong giờ phút này hắn đã hiểu được. dưới chân có khí tức của nó, nó... Chính là Kháo Sơn lão tổ!
Không đến trêu chọc nó, nhớ kỹ, cổ đạo Phong Yêu, kỳ niệm như kinh.
" Cổ đạo Phong Yêu, kỳ niệm như kinh, không nên trêu chọc nó..." Trong đầu Mạnh Hạo giống như là có tia chớp xẹt qua. Đúng lúc này, giọng nói của Kháo Sơn lão tổ lại vang lên, đem câu nói dở dang kia nói ra nốt.
"... Tạo hóa, ta muốn báo đáp ngươi!"
Gần như cùng với lúc Kháo Sơn lão tổ nói xong, Mạnh Hạo lập tức nâng tay phải vỗ vào túi trữ vật, Phong Yêu Cổ Ngọc tức khắc xuất hiện ở trong tay.
Nháy mắt khi Cổ Ngọc xuất hiện, liền có một trận cuồng phong đập vào trước mặt Mạnh Hạo. Gió này đến cũng nhanh mà biến mất cũng nhanh. Khi nó biến mất thì cái đầu khổng lồ của Kháo Sơn lão tổ đã đến gần Mạnh Hạo, chỉ còn cách không đến ba trượng...
Cái đầu khổng lồ nhìn không đến điểm cuối, chỉ có thể nhìn rõ nước da màu xanh đen. Đôi mắt to đối diện với Mạnh Hạo trông to lớn như một tòa thành.
Trong ánh mắt kia, lúc này lại hiện ra vẻ giãy dụa.
"Cổ đạo, chấp phong Thiên chi niệm, cứu giúp muôn dân trăm họ, cửu sơn hải đạo kiếp đến, ta mệnh vô lượng tại!" Mạnh Hạo như có chỉ dẫn, lập tức nói ra câu đầu tiên mà hắn nhìn thấy trong Phong Yêu Cổ Ngọc.
Hắn vừa nói ra, cái đầu khổng lồ của Kháo Sơn lão tổ giật mạnh trở lại, lão ngửa mặt lên trời rống to một tiếng. Tiếng rống này khiến cho bầu trời chấn động, xuất hiện vô số gợn sóng khuếch tán.
Mà trên mi tâm của Kháo Sơn lão tổ, lúc này có một đạo phù văn hình cửu giác mang theo khí tức tang thương cùng với cổ xưa lập tức hiện ra. Phù văn này khắc sâu ở mi tâm của Kháo Sơn lão tổ. Lúc này, đạo phù văn nháy động khiến thân hình của Kháo Sơn lão tổ có chút run rẩy.
“Dừng lại ngay cho lão tử, Phong Yêu kinh chết tiệt, Phong Yêu Tông chết tiệt!!” Thần sắc Kháo Sơn lão tổ lộ ra vẻ dữ tợn, gầm lên kinh thiên động địa. Lão nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo. Mạnh Hạo cố kìm nén sự khẩn trương trong lòng, cũng nhìn Kháo Sơn lão tổ.
“Mấy lão bất tử kia quá âm hiểm, phong ấn áp chế bản thể của ta mặc dù đã bị phá bỏ. Nhưng một đạo phong ấn ở trong linh hồn năm đó lại khiến ta trở thành hộ đạo giả của đại phong yêu Phong Yêu Tông đời thứ chín. Việc này là không thể, phong yêu nhất mạch không được thiên địa chấp nhận, vì thế mà gặp nhiều tai họa. Bọn hắn tính ra thiên địa là cửu, nhưng cửu là cực hạn, vì thế sẽ gặp phải sự cắn trả mãnh liệt của thiên địa. Kiếp số đã ngưng tụ ở thế hệ này, nhất định sẽ bị hủy diệt! Cho nên để chuẩn bị trước, bọn hắn đã đem ta trở thành hộ đạo giả. Nhưng tiểu tử này chỉ là ngưng khí, sao có thể xứng đáng để ta nhận chủ? Lũ vương bát đản chết tiệt này, lão tổ đã đem Phong Yêu Tông đổi tên thành Kháo Sơn Tông, lại càng lập ra nhiều quy tắc để tông môn tự tương tàn, để cho trong tông môn không thể xuất hiện đệ tử có lòng trung thành. Nhưng thế nào lại lòi ra một tên Mạnh Hạo này chứ!” Trong lúc Kháo Sơn lão tổ trầm tư, thì ở trong nước Triệu trên lưng lão, tại Bắc Hải, giờ phút này đang có sương mù tràn ra, trong đó có hư ảnh của một con thuyền cổ. Bên trên chiếc thuyền có một lão giả chèo thuyền cùng với một tiểu cô nương. Nàng đứng ở đầu thuyền, nhìn về hướng Kháo Sơn lão tổ chân thành cúi đầu ôm quyền.
“Cổ Ất Đinh Tam Vũ, bái kiến lão tổ.” Âm thanh thanh thúy truyền ra, quanh quẩn nhẹ nhàng trong thiên địa.
Kháo Sơn lão tổ nhíu mày thoáng nhìn qua tiểu cô nương kia.
“Ngươi là thượng cổ tuế nguyệt, ất tráng nhiên ba tháng, là giọt mưa mang theo linh tính rơi vào trên lưng ta, hôm nay... Hóa thành mảnh hồ nước này.”
Tiểu cô nương kia mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, rồi trừng mắt nhìn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thở sâu, bây giờ hắn đã hiểu vì sao tiểu cô nương này lại có cái tên rất kỳ quái.
Đúng lúc này, Kháo Sơn lão tổ hừ lạnh một tiếng, không nhìn tiểu cô nương kia mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trên cao kia, nơi mà Mạnh Hạo không nhìn thấy, lúc này có một đạo huyết ảnh mơ hồ.
“Được rồi, Mạnh Hạo, sau này ngươi cách xa ta ra một chút!” Kháo Sơn lão tổ một lần nữa cúi đầu xuống. Lão thổi mạnh một cái, thân hình Mạnh Hạo lập tức bay lên, bị một màn sáng màu xanh cuốn đi ra bên ngoài. Vốn dĩ đó là Triệu quốc nhưng hôm nay đã là một cái hố sâu.
“Tiên sư bà ngoại nó chứ, lão tử không thể nhìn thấy hắn. Cả đời này ta cũng không thể nhận hắn làm chủ. Đơn giản chỉ cần tránh đi là được, đi thật xa, để cho hắn không tìm thấy! Còn chút ít bảo vật bị hắn lấy đi. Hắn đã lấy rồi thì coi như là ta với hắn thanh toán xong. Kể từ đó tâm ta liền yên ổn, có thể tiếp tục tu hành.” Hai mắt Kháo Sơn lão tổ lóe lên, mạnh mẽ xoay người. Mạnh Hạo ở dưới trợn mắt há mồm nhìn con ác quy khổng lồ này nâng toàn bộ nước Triệu, hóa thành một đạo trường hồng bay thẳng về hướng xa xa.
Hướng nó rời đi chính là Thiên Hà Hải. Có thể hình dung từ đó về sau, ở Thiên Hà Hải lại có thêm một cái truyền thuyết. Trong truyền thuyết, có một hòn đảo giống như một mảnh tiên sơn trôi nổi ở trên mặt biển, khi nó di chuyển thì không ai có thể tìm ra. Nhưng đôi khi nó cũng xuất hiện, có người từng may mắn bước vào trong đó, nhìn thấy ở đấy rõ ràng tồn tại một quốc gia phàm nhân.
Chỗ đó chính là Triệu quốc.
Một lúc lâu sau, bầu trời dần dần khôi phục. Mạnh Hạo kinh ngạc nhìn hố sâu vô tận ở trước mắt, yên lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt xa xăm nhìn về hướng Thiên Hà Hải.
Không biết bao lâu sau, trời bỗng nổi cơn mưa. Cơn mưa này rất to, nước mưa ào ào rơi xuống cái hố sâu đã từng là nước Triệu trước mặt Mạnh Hạo. Có thể sau rất nhiều năm về sau, chỗ này có lẽ sẽ trở thành một mảnh biển.
Trong màn mưa, Mạnh Hạo thở ra một hơi dài. Trong đầu hiện ra từng sự việc mấy ngày hôm nay, những viêc này vẫn còn làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tất cả... giống như một giấc mộng hư vô.
"Triệu quốc đã không còn..." Mạnh Hạo nhìn xung quanh, nhìn bầu trời đang mưa mờ mịt, nghĩ tới cuộc sống bốn năm này.
“Ta vốn là một thư sinh...” Mạnh Hạo thì thào.
“Mệnh của ta giống như tuyết, chỉ có thể sống trong mùa đông, khát khao hướng tới mùa hè, nhưng đó không phải là nhân sinh của ta...” Mạnh Hạo trầm mặc một hồi rồi lặng lẽ xoay người bước đi trong màn mưa, đi về con đường rời xa quê hương.
Bên trong màn mưa, bóng lưng của hắn đìu hiu, giống như hòa tan cùng với mưa trong thiên địa. Cho dù gió nóng có thổi tới, cũng không thể thổi tan đi hơi thở của hắn, bởi vì, đó là tương lai của hắn, là nhân sinh mà hắn phải đi.
Nhân sinh, chính là một lần lại một lần trải qua. Hoặc cũng có thể nói, kinh nghiệm bất đồng thì sẽ có cuộc sống bất đồng. Giống như trải qua gió lạnh, sẽ trở thành tuyết, mà trải qua nắng cháy, sẽ trở thành mưa...
Kinh nghiệm nhân sinh như thế nào thì trưởng thành sẽ như thế. Có như vậy, cuộc sống mới thêm phần đặc sắc.
“Nam vực, ta tới rồi đây. Nhưng trước khi bước vào Nam Vực, ta muốn Trúc Cơ!” Mạnh Hạo đi trong mưa, dần dần ngẩng đầu, hai mắt dần dần trở nên sắc bén.
Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên, khát vọng trở thành cường giả khi ở dưới bàn tay của Thiên Cơ thượng nhân. Trong thiên địa này, chỉ có cường giả là bất bại.
“Đạo huyết quang kia, đến từ chỗ nào...” Thân ảnh Mạnh Hạo càng đi càng xa, trong lòng mang theo nghi vấn.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
1062 chương
662 chương
501 chương
207 chương
371 chương
106 chương
297 chương