Ngã dục phong thiên bns

Chương 90 : Phong yêu cổ đạo – kỳ niệm như kinh

Lão giả buông mái chèo, quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo. Lão mỉm cười, cầm bầu rượu lên, uống một ly… “Giải nghi hoặc cái gì?” “Giải một câu này, chính là cổ đạo Chấp phong Thiên chi…” Mạnh Hạo cầm chén rượu lên, nhẹ nói. Nhưng hắn vừa nói ra thì lão giả bỗng biến sắc, tiểu cô nương ở bên cạnh lão cũng tái mặt. Toàn bộ Bắc hải bỗng dậy sóng khiến con thuyền lắc lư dữ dội. “Dừng lại.” Lão giả quát khẽ. Ly rượu trong tay hắn đã hóa thành làn khói xanh. Lão chăm chú nhìn Mạnh Hạo một hồi lâu. Mạnh Hạo sững sờ. “Không được nói tới câu vừa rồi nữa. Lão phu không giải được, cũng không có người nào có thể giải được. Nếu ngươi muốn hiểu, hãy vào biển tâm.” Sau một hồi trầm mặc, lão nhìn về phía tiểu cô nương khẽ gật đầu. “Như thế nào là biển tâm?” Mạnh Hạo chậm rãi hỏi lại. “Biển tâm là ý niệm chôn dấu trong lòng đáy biển sâu đã cả ngàn năm. Ngươi muốn tìm đáp án, hãy tìm về nơi sâu thẳm trong lòng mình.” Lão giả nhìn Mạnh Hạo nói đầy ẩn ý. Mạnh Hạo rơi vào suy tư. Không biết đã bao lâu trôi qua, lúc Mạnh Hạo ngẩng đầu lên thì hắn bỗng sững người, phát hiện trên thuyền không còn bóng dáng của lão giả và tiểu cô nương đâu nữa. Giữa mặt hồ rộng lớn chỉ còn có Mạnh Hạo. Ngay lúc hắn cúi đầu, cả con thuyền cũng biến mất. Mạnh Hạo giật mình, ngẩng đầu nhìn ra xa. Ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn về bờ sông cách đó không xa. Có một đám người đang xúm lại đẩy một con thuyền mới tinh xuống mặt nước. Tiếng cười vui, tiếng hoan hô vang lên khắp mặt hồ. Chèo trên thuyền là một người đàn ông trung niên, mang theo vợ con. Ngày qua ngày, năm qua năm, người trung niên này vẫn tận tụy với công việc của mình. Mạnh Hạo nhìn thấy người trung niên dần trở thành một lão giả, lại nhìn thấy người con lớn lên, nối nghiệp cha mình. Từng năm từng năm qua đi, đời sau nối tiếp đời trước…. Chiếc thuyền mới tinh hôm nào đã nhuốm vẻ tang thương, già cũ. Cho đến một ngày, con thuyền không chịu nổi nữa, dần chìm vào đáy hồ. Nó được sinh ra trên mặt đất, rồi cả đời lênh đênh trên sóng nước. Mặt hồ này đã trở thành cuộc đời của nó. Tính mạng của nó ở đây. Người khác không hiểu từng âm thanh của sóng nước nhưng nó có thể hiểu. Ngày nó chìm xuống, chính là ngày nó qua đời, cũng là ngày nó được tái sinh. Bởi vì, khi nó thức tỉnh, nó nhìn thấy một tiểu cô nương dưới đáy hồ. Tiểu cô nương này nhìn nó mỉm cười hỏi. “Ngươi…, sẽ ở lại đây vĩnh viễn cùng ta chứ?” “Ta không biết vĩnh viễn là bao lâu, nhưng khi còn sống, ta có thể hiểu những điều ngươi muốn nói. Sau khi chết cũng vậy. Ta vẫn nghĩ sẽ cùng ngươi sống hết cuộc đời này.” Thời khắc đó, nó đã hiểu ra. Nó chính là thuyền linh. sau bao năm lắng nghe từng thanh âm của hồ nước. Khi còn sống, cuộc sống của nó gắn với hồ nước. Sau khi chết, linh trí của nó cũng gắn bó với mặt hồ này. Mãi mãi sẽ như thế. Từ nay về sau, trên mặt hồ không còn chỉ có một con thuyền cô độc nữa, mà đã có thêm một tiểu cô nương, một bình rượu, cùng nhau lãng du. Tinh thần Mạnh Hạo chấn động mạnh. Những cảnh tưởng hiện ra trước mắt hắn dần trở nên mơ hồ, sau đó mọi thứ lại trở lại rõ ràng. Hắn vẫn ở trên thuyền, lão giả cầm chén rượu đang nhìn hắn mỉm cười. Vị tiểu cô nương hai tay chống cằm cũng mỉm cười với hắn. “Đây chính là tâm của ta. Truyền nhân của Phong Yêu Tông, ngươi hiều rồi chứ?” Lão giả uống xong chén rượu, trầm giọng hỏi. Mạnh Hạo vẫn trầm mặc, ánh mắt mờ mịt. Hắn không hiểu. “Ngươi không nên cố gắng đi tìm đáp án. Bởi vì, thứ ngươi tìm thấy chỉ là hư ảo. Đấp án chân chính nằm ở bên trong sự sống của ngươi. Nếu ngươi có thể nắm bắt được nó, có thể ngươi sẽ tìm thấy.” Lão giả mang theo thần sắc thang thương nhìn Mạnh Hạo nói. “Đại ca, dưới chân người có khí tức của nó. Ngươi đừng nên trêu chọc. Phải nhớ, Phong yêu cổ đạo chỉ như một ý niệm trôi qua…” Vị tiểu cô nương bỗng mở miệng nói. Tại thời khắc nàng chớp mắt, mặt hồ bỗng nổi sóng cồn, bọt sóng bắn tung bao phủ lấy con thuyền cô độc. Trời đất bỗng trở nên hắc ám. Mạnh Hạo không né tránh, chỉ nhẹ nhắm mắt lại. Sau hồi lâu, hắn mở mắt ra thì đã khoanh chân ngồi bên bờ Bắc Hải. Trong tâm hắn bình tĩnh không một gợn sóng. Trước mắt hắn không còn bóng dáng của con thuyền. Mọi chuyện xảy ra vừa rồi chỉ như một màn ảo ảnh. Vị tiểu cô nương kia chưa từng xuất hiện, lão giả cũng không thấy bóng. “Dưới chân ngươi có khí tức của nó…” Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra một tia khó hiểu. Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình. Ngoài đôi giầy hắn đang đi thì không còn gì khác. “Phong yêu cổ đạo, chỉ như một ý niệm trôi qua….” Mạnh Hạo nhíu mày, nửa hiểu nửa không. Hắn chậm rãi đứng lên, ôm quyền hướng về mặt nước hồ mà vái ba vái. “Hiện giờ tại hạ chưa hiểu, nhưng sau này nhất định sẽ hiểu ra.” Hắn khẽ nói. Mặt hồ gợn sóng lăn tăn như đáp lời Mạnh Hạo. Lúc đứng dậy, hai mắt hắn bỗng sáng lên, quay mạnh đầu về phía sau. Có mấy đạo cầu vồng đang gào thét lao tới. “Mạnh Hạo!” “Thì ra hắn ở chỗ này. Chưởng giáo ra ngoài chính là đi tìm hắn.” “Mau bắt hắn lại, mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.” Ba đạo cầu vồng chính là ba tu sĩ. Một người có tu vi Ngưng Khí tầng thứ chín, hai người còn lại đạt tới tầng thứ tám. Ba người đạp lên một ống sáo lớn. Tu sĩ có tu vi Ngưng Khí tầng thứ tám là người Mạnh Hạo đã biết, chính là người đuổi giết Mạnh Hạo lúc trước. Hắn là Từ Nhị. Tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ chín là một thanh niên trung tuổi, khoảng ngoài ba mươi, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Mạnh Hạo. Theo sau ba người này còn có năm người đang gần đuổi tới. Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh nhìn đám người, như không để tâm tới. Lúc hắn cúi người hnướng về mặt sông bái lễ, hai mắt Từ Nhị lóe sáng. Tay hắn bấm pháp quyết. Bầu trời tràn ngập mây đen, sấm nổ rầm rầm. Thanh niên có tu vi cao nhất cũng vỗ tay vào túi trữ vật. Từ đó bay ra một cái trống lớn. Hắn gõ một tiếng, tiếng trống vang lên như tiếng sấm truyền khắp bốn phía, cuốn theo cát đá lao thẳng về phía Mạnh Hạo. Một tia chớp đột ngột xuất hiện, giáng thẳng xuống huyệt Thiên Linh của Mạnh Hạo. Tia chớp gần tới nhưng sắc mặt Mạnh Hạo vẫn rất bình tĩnh. Hắn nâng tay phải lên, tung ra một quyền đánh về phía tia chớp. Uỳnh! Tia chớp bị nắm quyền của Mạnh Hạo đánh tan, hóa thành điện quang tản ra bốn phía. “Muốn chết!” Mạnh Hạo bước về phía trước. Phi kiếm dưới chân hắn gào thét, đưa thân thể hắn hóa thành một đạo cầu vồng phóng tới gần ba người. Tay phải hắn nắm lại, hóa thành công kính hướng thẳng về phía trước. Lực lượng đạt tới Ngưng Khí tầng thứ mười ba viên mãn từ thân thể hắn bạo phát, ngăn cách linh khí xung quanh, đồng thời chấn nát toàn bộ cát đá đang lao về phía Mạnh Hạo. Sắc mặt ba người này đại biến, cảm giác như có cả ngọn núi đang ập tới. Ba người cùng phun ra máu tươi. Nhất là Từ Nhị, ống sáo dưới chân hắn vỡ vụn, ánh mắt không thể tin nổi trong lúc bắn ngược về sau một đoạn xa. Hai đạo kiếm quang như chớp đảo qua cổ hai tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ tám làm bắn lên hai cái đầu lâu, máu tươi phun ra xối xả. Sau đó, Mạnh Hạo quay đầu nhìn tên tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ chín đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch, không ngừng lui lại sau. Tên đệ tử của Khúc Thủy Tông này đã sợ hãi tới cực điểm. “Ngươi…, ngươi đã đạt tới tu vi nào!!!!” Hắn sợ hãi kêu lên. Cái chết trong nháy mắt của hai tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ tám khiến hắn không thể nào tin được, trừ phi đối phương đã đạt tới Trúc Cơ. Nhưng ngạc nhiên là, dù hắn không thể đoán được tu vi của Mạnh Hạo nhưng cũng không nhận thấy uy áp của người đã đạt tới Trúc Cơ. Điều này làm hắn vô cùng nghi hoặc. Mạnh Hạo bước ra một bước, thần sắc bình tĩnh. Tên đệ tử Khúc Thủy Tông lại cảm thấy hoảng sợ, lập tức quay người bỏ chạy. Tốc độ của hắn không chậm, nhưng so với người đạt tới Ngưng Khí đại viên mãn như Mạnh Hạo thì còn chưa thấm vào đâu. Hắn vừa mới lui về sau đã thấy Mạnh Hạo xuất hiện cách người hắn mấy trượng. Tay phải Mạnh Hạo nâng lên, hóa thành nắm quyền giáng xuống. Con ngươi tên đệ tử Khúc Thủy Tông co rút mãnh liệt. Cảm giác tử vong như sóng cả dậy lên trong lòng. Hắn vội vỗ tay vào túi trữ vật. Từ đó bay ra mấy thanh phi kiếm và một ngọc giản có khắc phù văn va chạm với nắm quyền của Mạnh Hạo. Mấy thanh phi kiếm vừa chạm vào đã vỡ vụn. Ngọc giản này vốn có thể chống lại công kích của tu sĩ đạt tới Ngưng Khí tầng thứ chín, nhưng đứng trước Mạnh Hạo thì không chống lại được một khắc thì đã vỡ nát. Tên tu sĩ này trơ mắt nhìn nắm quyền của Mạnh Hạo lạnh lùng lại gần, giáng thẳng lên ngực gã. “Uỳnh” một tiếng, ngực tên đệ tử này lõm vào, từ miệng phun ra một ngụm máu lớn. Thân thể hắn như diều đứt dây bay ngược về sao, bỏ mạng. Từ lúc Mạnh Hạo ra tay tới khi kết thúc chỉ mất thời gian của mấy lần hô hấp, ba tên tu sĩ này đã bỏ mạng. Cảnh tượng trước mắt làm mấy tên tu sĩ tới sau hoảng sợ vô cùng, sắc mặt trắng bệch, cuống cuồng chạy trốn. Trong lòng mỗi người chỉ có một ý niệm, làm sao trốn đi thật nhanh, càng xa càng tốt. Tên Mạnh Hạo này không phải người bọn hắn có thể chống lại, mà vẻ lạnh lùng khi giết người của đối phương càng khiến bọn chúng sợ hãi. Trong lúc đó, Mạnh Hạo không hề đổi sắc mặt. Trong lòng hắn thở nhẹ. Cũng là sự việc của Nghiêm Tử Quốc năm xưa làm hắn thay đổi, ra tay là quyết đoán, không hề nương tình. Hiện giờ, thấy năm người đang bỏ chạy thoát thân, nếu là lúc trước chắchắn sẽ dừng tay, không tiếp tục truy sát. Đáng tiếc, tâm tình Mạnh Hạo hiện giờ đã khác. Hai mắt hắn lóe lên một tia lãnh mang, tay phải hắn nâng lên. Mười thanh phi kiếm bay ra, không chịu nổi tu vi và linh lực mãnh mẽ trong người Mạnh Hạo nên đã vỡ tan trong không trung, sau đó hóa thành vô số mảnh vụn lao qua người đám tu sĩ. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, toàn bộ đám đệ tử Khúc Thủy Tông đang chạy trốn đã bỏ mạng.